Nhưng khi Lục Kha quay đầu lại đã thấy Lý Phỉ Phỉ cùng Vương Hạo đã tìm được một cái ghế sô pha mềm mại ở trong góc . Nhìn nồi canh đang sôi sùng sục bên trong quầy, Lục Kha cảm thấy có thể vừa đi tìm người vừa ăn đồ ăn ngon cũng tốt.
Thật tuyệt o(* ̄︶ ̄*)o *3
Lục kha quay đầu nhìn về phía Mai Thi ở trong quầy hàng bắt đầu làm lẩu cay, lịch sự hỏi: "Xin lỗi chủ quán cho tôi hỏi một chút , gần đây cô có thấy người nào ở quanh đây không?" Người đàn ông rất là cao,khoảng một mét chín , mặc áo gió màu đen, khuôn mặt rất tuấn tú.
" Có thể miêu tả thật "rõ ràng" như này, trong hai ngày qua người đẹp trai mà Mai Thi ngoại trừ khuôn mặt trước mặt , thì đó là Minh Dịch, người vừa rời đi sáng nay.
Nhưng Mai Thi chỉ quay đầu liếc Lục Kha một cái, sau đó không nói một lời tiếp tục ném đậu hủ cá vào trong nồi, ai biết bọn họ cùng nam nhân anh tuấn kia có quan hệ gì nha ?
Thấy Mai Thi không nói chuyện, Lục Kha cũng không có khó chịu, tiếp tục nói: "Hắn là lão đại của bọn ta, bọn ta ……..Hai ngày trước bị lạc nhau ,cho nên chúng ta đặc biệt tới đây tìm hắn.
"Ở đây , ta chỉ cung cấp đồ ăn , không có cung cấp chỗ ở . Cho dù có ai ghé qua đây ăn ta cũng không có tin tức gì đâu." Mai Thi lấy ra ba chiếc bát hoa men ngọc sắp xếp chúng ra bàn mà không hề nhướng mi nói .
Sau khi nghe Mai Thi nói, Lục Kha cũng xác nhận Minh Dịch đã từng đến đây, chóp mũi khẽ ngửi . Anh ta thấy đồ ăn ở đây rất hấp dẫn, như vậy khả năng lão đại của họ sẽ quay lại là rất cao.
Mai Thi liên tục đổ đầy ba bát mì udon, bên trên là tảo bẹ và đậu phụ cá, Lục Kha gọi Vương Hạo đến cùng mang ba bát mì trở lại chỗ ngồi.
"Hừm..." Sau khi cắn miếng đậu hũ cá đầu tiên, Lý Phi Phi có chút bối rối, mùi vị quen thuộc rất giống cảm giác cùng bạn cùng phòng làm thí nghiệm hồi đại học, thức khuya ra ngoài ăn tối.
Những miếng cá tươi ngọt thấm đẫm nước canh, bùng vị trong miệng rồi từ từ trượt xuống dạ dày theo đường thực quản, một luồng hơi ấm từ dạ dày lan tỏa xoa dịu tứ chi, xương cốt, bao mệt mỏi vì sương sớm tan biến tại thời điểm này.
" Ai da ! Ăn thật ngon!" Vương Hạo vùi mặt vào trong bát cảm thán một tiếng, thổi phù phù phù rồi bắt đầu ăn mì. Lục Kha và Lý Phỉ Phỉ có thể được coi là yên tĩnh ,họ không tạo ra tiếng ồn của máy bay ném bom như Vương Hạo