Chương 3: Ván cờ

Mưa không nặng hạt nhưng dày đặc, dội lên người vô cùng lạnh buốt, còn mang theo cảm giác ẩm ướt khó chịu. Bùi Diễn đứng trong gió, dáng người thẳng tắp, tạo ra bóng đen to lớn bao phủ người Tần Vũ, chắn gió và mưa tạt cho nàng.

Nhưng khí thế của đối phương khiến Tần Vũ không được tự nhiên. Nàng lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra, giả vờ lau mặt, để che đi sự ngượng ngùng.

Nghe nói trong kinh thành, các nữ tử ai cũng muốn gả cho Bùi Diễn, vì vậy nàng muốn giữ khoảng cách với hắn một chút, để không muốn gây thù chuốc quán với ai. Nhưng nàng cũng biết, hắn chu đáo với nàng là vì nể mặt Bùi Hạo.

"Mưa cũng không lớn lắm, thế tử che cho mình đi."

Giọng nói của nàng mềm mại, nhẹ nhàng, không có ý nịnh bợ hay tâng bốc, nàng cũng chỉ khách sáo nói và cũng không muốn người ngoài nhìn vào dị nghị. Bùi Diễn nghe xong không chút do dự tiếp tục nghiêng ô che cho nàng, tầm mắt nhìn về phía đệ đệ hắn rời đi, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, sau đó đáy mắt sâu thẩm như đang suy ngẫm điều gì đó, nhìn theo đường mòn hẻo lánh có thể thấy một lớp sương mờ.

Hắn quay đầu lại, vô tình nhìn thấy vật trong tay Tần Vũ, thuận miệng hỏi: "Cầm trâm cài làm gì?"

“Nghĩa phụ đưa nó cho ta để giữ gìn trinh tiết.” Tần Vũ ngẩng đầu trả lời, tuy những điều nàng nói đều là sự thật, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc tự kết liễu đời mình, cây trâm cài này nàng chỉ xem như vật tiêu khiển lúc buồn chán mà thôi.

Nghe vậy, Bùi Diễn nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu, một lát sau, hắn gỡ chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay trái xuống, khom lưng ghé sát vào tai Tần Vũ, như dỗ dành con nít để đổi lấy chiếc trâm cài trên tay nàng thay vào bằng chiếc nhẫn.

"Nếu chẳng may xảy ra tình huống xấu, mạng sống vẫn quan trọng hơn trinh tiết."

Vừa dứt lời, cây trâm cài được nghĩa phụ "trao tặng" cho nàng cũng bị Bùi Diễn bẻ gãy.

"Bên trong chiếc nhẫn phỉ thúy có khảm ba cây kim độc, trong thời khắc quan trọng, có thể dùng để gϊếŧ kẻ xấu."

Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào tai, Tần Vũ khẽ rũ mi, trong lòng cảm động vô cùng, thậm chí nàng cảm thấy Bùi Diễn mới giống người nhà ruột thịt của nàng.

"Tần Vũ hiểu rồi, cảm tạ thế tử."

Bùi Diễn đứng thẳng dậy, cười nhẹ như không cười, "Sau này có thể thay cách xưng hô."

Nên gọi là gì?

Tần Vũ không hiểu ý hắn, nhưng lại không dám tùy ý trả lời câu nói đùa này của hắn, chỉ ngơ ngác nhìn cỏ cây tươi tốt xung quanh, đem chiếc nhẫn đeo vào ngón cái.

Tuy hơi rộng, nhưng làm nàng cảm thấy an tâm.

Lúc này, Bùi Hạo cùng một nhóm người vội vã trở về, "Huynh trưởng, phía trước cách đây không xa, có một cái chòi có thể tạm trú mưa."

Bùi Diễn vuốt ve vết hằn do nhẫn để lại trên ngón trỏ, chậm rãi nói: "Huynh còn phải đi về phía nam, vì vậy không thể đi cùng đệ. Ở đây có rất nhiều sơn tặc, trên đường đi đừng bất cẩn, hãy bảo vệ Tần tiểu thư cẩn thận.

"Được." Nghe được tin huynh trưởng sắp rời đi, giọng Bùi Hạo vui vẻ hơn hẳn "Đại hôn của tiểu đệ và Tần muội, sẽ chờ huynh trở về cùng rót rượu mừng."

Bùi Diễn hơi nheo mắt.

Bên ngoài đã là mùa xuân, nhưng trong mắt Bùi Diễn dường như không hề có.

Dòng dõi của Hầu phủ được di truyền từ chủ mẫu Dương thị, nên dung mạo mỗi người đều không tầm thường, mặc dù Bùi Hạo có ngũ quan hài hoà cũng không tinh xảo bằng Bùi Diễn, hơn nữa Bùi Diễn còn có được nét trẻ trung của thời thiếu niên, nếu so sánh Bùi Diễn và Bùi Hạo sẽ thấy rõ được sự chênh lệch.

Vì vậy, mỗi lần đứng cùng huynh trưởng, sống lưng hắn đều thẳng tắp, việc này đã trở thành thói quen ăn vào xương tủy hắn, tuy rất tự nhiên nhưng là cố ý.

Nhìn thấy đệ đệ đang cố gắng thể hiện trước mặt tân nương tử, hiếm khi Bùi Diễn đáp lại, nay lại giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa vào gáy đệ đệ nói: "Kiên nhẫn một chút, đừng quá nóng vội, đợi mấy năm nữa đệ cũng sẽ cao bằng huynh."

Khóe miệng Bùi Hạo cứng đờ, lưng rũ xuống, nghiêm túc gật gù, sau đó hướng về phía Tần Vũ, lấy ô từ tay người hầu che cho hai người, "Sao muội lại lấy khăn trùm đầu xuống?"

Tần Vũ chỉ nói có chút buồn chán, móc chiếc khăn đã bị vò nhăn nheo ra đội lại lên đầu, nắm lấy tay áo Bùi Hạo đi về phía chòi.

Lúc lướt ngang Bùi Diễn lúc, Tần Vũ nghe được một hương thơm thanh mát như mùa xuân giữa trời đông, giống như mùi hương lúc hắn còn là trạng nguyên lang trong lần đầu gặp gỡ ở vườn mận Hầu phủ,

Mùi hương vẫn không thay đổi.

Không chần chờ thêm nữa, nàng bước nhanh theo sát phu quân mình.

Bùi Diễn nhìn vào bàn tay đang nắm gốc áo Bùi Hạo của Tần Vũ, khẽ đảo mắt, sau đó nhặt lại cái áo choàng lúc này lót cho Tần Vũ ngồi, khoác lên vai.

Bên tai truyền đến giọng nói của ẩn vệ Thừa Mục.

"Thế tử mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa."

Bùi Diễn "Ừ" một tiếng, chắp tay sau lưng đi về phía tuấn mã.

Bầu trời ngày càng tối, ánh sáng tắt đi như ánh mắt hắn bây giờ.

Có một số nợ nần, cũng nên trả rồi.

Nơi đây xa xôi hẻo lánh, cách xa kinh thành, đường đi lại khúc khuỷu, rất thích hợp để bày ra một “ván cờ”.