Chương 2: Đại ca huấn luyện viên

Qua một hồi lâu, đôi mắt của chàng trai trẻ cuối cùng cũng đã tìm lại sự tập trung. Khi nói chuyện, chất giọng khàn khàn còn say ngủ, hời hợt lại chậm rãi.

"Ở ngoài hết người rồi?" Anh ta hỏi, "Còn tới tìm em nữa, hiếm thấy nha."

"Đúng rồi, hết rồi! Năm nay toàn là chơi ván đơn, tụi anh sắp thất nghiệp rồi!"

Đại ca huấn luyện viên ván đôi bị hỏi như thế, ngoảnh đầu nhìn đồng nghiệp của mình rảnh tới phát hờn trong phòng nghỉ, giống như cái loa phường vừa được kích hoạt, bắt đầu thì thầm lẩm bẩm, "Thật đấy, cậu chưa từng nghe qua câu nói được lưu truyền rộng rãi 'Môn thể thao trượt tuyết này, cuối cùng vẫn sẽ là địa bàn của ván đôi thôi' sao? Cậu thấy bao nhiêu người dám dùng ván đơn mà nhảy từ trực thăng xuống hả? Ây da! Sao mà đám trẻ này lại không chịu hiểu..."

Người bên cạnh thao thao bất tuyệt, Thiện Sùng nghe chừng phân nửa, xác định là mấy lời phàn nàn thừa thãi thì không nghe nữa ——

Cẩn thận ôm lấy áo khoác, mặc đàng hoàng;

Rồi từ từ kéo bảo hộ lên che khuất nửa gương mặt, chỉ còn một phần sống mũi và đôi mắt;

Ngồi lên, thả đôi chân từ chiếc ghế dài xuống;

Lúc đứng lên, anh đỡ lấy lưng của mình.

Người đang luôn mồm luôn miệng bên cạnh lập tức dừng lại.

"Sao thế?" Đại ca huấn luyện viên ván đôi có chút căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đỡ lấy lưng của anh, "Đau lưng?"

Thiện Sùng lần theo ánh nhìn mà cúi đầu, ngừng lại một lát, bỏ tay ra khỏi lưng: "Cái ghế này cứng quá rồi, ngủ mệt thêm, lần tới nên chêm thêm tấm đệm nhỉ?"

"......" Đại ca huấn luyện viên ván đôi tỏ ra hoang đường, "Hay là đề nghị với lãnh đạo đặt luôn cái giường ở đây cho cậu?"

Thiện Sùng ngừng lại, vừa hoài nghi vừa rung động: "Được à? Như vậy không tốt lắm nhỉ?"

Đại ca huấn luyện viên ván đôi muốn chửi thề: "......"

Lúc này, Thiện Sùng cúi người để mang giày, đứng vững rồi, anh nhướn đầu qua khỏi tủ đựng đồ và ngó ra bên ngoài ——

Từ xa xa đã nhìn thấy hai cô gái trẻ đứng ở ngoài phòng nghỉ của huấn luyện viên, ước chừng đều không cao lắm.

...... Khá tốt đó.

Người cao thì trọng tâm cao, trượt ván đơn sẽ tốn sức hơn một chút, bản thân Thiện Sùng cao 1m78 cũng phải đi đường vòng nhiều hơn người khác.

"Hai người". Thiện Sùng lời gọn ý đủ, ngoảnh đầu nhìn vị đại ca đã đến gọi mình, "Tay mơ? Đều là em dẫn dắt? Một chọi hai?"

Trong mắt lấp loáng một nguồn sáng lên án mang tên "Anh muốn em mệt chết à."

Đại ca huấn luyện viên ván đôi lập tức chột dạ: "Sao lại thế chứ! Lão Yên không phải hôm nay cũng ở khu trượt tuyết sao? Cậu kêu cậu ta luôn đi?"

"Kêu không được thì sao?"

"Còn có chuyện cậu kêu không được nữa sao? Cậu ta còn muốn học nhảy Big Air nữa không?...Với cả bây giờ sắp hai giờ rồi, tuyết bên ngoài cũng bị trượt đến nát tan, tự mình mày mò mãi thì ra được cái gì nữa hả. Trước khi về nhà tiện tay dạy cho hai tay mơ, kiếm tiền ăn tối với tiền vé trượt tuyết, không phải ngon lành hơn à?"

"Có lý nha."

"Chứ sao!"

"Đợt tuyết này kết thúc thì cậu có thể đi bán bảo hiểm", Thiện Sùng lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm người vừa được nhắc đến mà chẳng màng nhấc đầu lên, "Nói không chừng có thể thành quán quân doanh thu, làm huấn luyện viên trượt tuyết làm chi, lãng phí tài năng."

Anh ta vừa gọi điện vừa nhìn ra hai cô gái trẻ ở bên ngoài thêm lần nữa ——

Lần này nhìn, ít nhiều cũng mang một ít mục đích.

Hai người bên ngoài.

Trong đó có một người ốm hơn, trên người khoác lên mình bộ đồ trượt tuyết liền thân màu xám trắng, tóc ngắn, dáng vẻ sạch sẽ ngăn nắp, khẩu trang tháo xuống cầm trong tay, nhìn cũng khá là xinh xắn.

Người còn lại mặc quần yếm trượt tuyết màu đen, bên trong phối với áo len màu hồng nhạt, khuỷu tay ôm lấy chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, tóc được tết thành hai bím dọc hai bên tai, tóc con nhiều nên trông có chút giống như lớp lông xù rối bời vậy.

Bạn mình nói gì đó, cô liền cười khanh khách.

Cười không thấy mặt trời luôn.

Thiện Sùng chẳng hề do dự, sau khi thông báo Lão Yên tranh thủ xuống núi lên lớp, tắt điện thoại, và liền đưa ra quyết định.

"Em muốn cô gái mặc cái quần yếm đó."

"Được nè", đại ca huấn luyện viên ván đôi lướt mắt nhìn ra bên ngoài, "Cười khanh khách khanh khách vậy đó, cũng khá là dễ thương đúng không?"

"Không phải, người còn lại quá ốm rồi". Thiện Sùng nói, "Thịt nhiều, tích cách tốt, mới có thể kháng lại té đau. Em không đủ kiên nhẫn để dẫn dắt mấy người hay ra vẻ đâu."

"......"

......

Nếu như Vệ Chi biết được vì sao bản thân mình được chọn trúng, thì tôn nghiêm của cô ấy sẽ bắt cô lập tức từ bỏ môn thể thao trượt tuyết này.

Nhưng cô ấy không hề hay biết.

Vì thế, khi chị gái lễ tân nói với cô rằng "Huấn luyện viên của em tới rồi", cô vừa ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai trẻ mặc đồ trượt tuyết màu đen, đeo bảo hộ mặt màu đen, ôm lấy ván trượt tuyết mà đi về phía cô, trong lòng nhịn không được mà chửi thề vài câu ngay khi bị sự đẹp trai tấn công.

Cái hay của trượt tuyết đã xuất hiện rồi đây.

Người người đều đeo mặt nạ bảo hộ.

Chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi mắt.

Một đôi mắt thì có thể xấu đến mức nào cơ chứ?

Cho nên chỉ cần dáng người cao ráo, ăn mặc ngầu một chút, người người đều có thể là Kashiwabara Takashi (Bá Nguyên Sùng).

Có người nói, bắt chuyện nơi trượt tuyết, giống như là mở hộp quà bí mật vậy.

Chỉ cần không tháo bảo hộ mặt xuống, phía bên trong sẽ có thể là một món hàng tiềm ẩn a.

"Xin chào, tôi là huấn luyện viên của cô."

Giọng nói mang chất khàn khàn của người vừa tỉnh giấc.

Kashiwabara Takashi Đeo Mặt Nạ đã dừng trước mặt cô, khẽ cúi đầu xuống, lịch sự mang vài phần xa cách mà nói, "Huấn luyện viên của bạn cô đang trên đường đến, cô đi với tôi trước, lấy ván trượt, giày trượt,..."

Nói xong anh liền quay người đi mất.

Vệ Chi chỉ kịp "A" lên một tiếng, vội vàng hoảng loạn ngoảnh đầu liếc về phía Khương Nam Phong. Người phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kashiwabara Takashi Đeo Mặt Nạ, nói: "Huấn luyện viên của mày có vẻ không hề tầm thường nha."

Vệ Chi: "Đeo mặt nạ bảo hộ thì thấy được cái quần gì?"

Khương Nam Phong: "Đường nét khuôn mặt, đường nét khuôn mặt! Sống mũi cao cỡ nào không thấy sao?"

Vệ Chi mất tự nhiên mà khẩu thị tâm phi: "Xời."

Khương Nam Phong không thuận theo trò mèo này của cô, liếc mắt nói: "Có mắt không biết thái sơn đúng không? 'Xời' chiếc mũi này chứ gì? Thế tụi mình ——"

Vệ Chi: "Không đổi, tạm biệt."

Lời vừa dứt, cô gái trẻ trông như một con gà con, vẫy phình phịch đôi cánh mà hí ha hí hửng nhảy về phía Kashiwabara Takashi Đeo Mặt Nạ... quay đầu lại nhìn dáng vẻ thua cuộc của Khương Nam Phong.

Vệ Chi mỗi bước như hai bước mà lao về bên cạnh vị huấn luyện viên nóng hổi mới ra lò này, vừa đi vừa hỏi: "Đại ca, nên gọi anh như thế nào?"

Lúc ban đầu không có phản ứng.

Vệ Chi cực kỳ là buồn bực, một lúc sau, đúng lúc muốn hỏi lại, thì mới nghe thấy người bên cạnh hục hặc phát ra được một câu sau mặt nạ: "......Huấn luyện viên?"

Vệ Chi: "A?"

Lần này giọng nói như đinh đóng cột: "Cứ gọi là 'huấn luyện viên'."

Vệ Chi: "......"

......

Trượt tuyết có trang bị chuyên dụng, mũ bảo hiểm, găng tay, kính trượt tuyết, còn có ván trượt và giày trượt, mọi thứ đều cần phải chuyên nghiệp, không thể thiếu bất kỳ thứ gì. Có nhiều khu trượt tuyết thậm chí còn cho thuê bộ đồ trượt tuyết, để cung cấp cho những du khách chỉ muốn trải nghiệm bộ môn thể thao này.

Vệ Chi được dắt đi quét mã QR trên điện thoại để lấy vé và thẻ trượt tuyết, liền chuẩn bị đi thuê trang bị.

Thời điểm này buổi chiều, trước quầy thuê trang bị cũng chẳng còn mấy móng người, không cần phải xếp hàng.

Vệ Chi ngoảnh đầu lại nhìn "đại ca" huấn luyện viên.

"Đại ca" huấn luyện viên rất hiểu ý: "Trước tiên là lấy ván và giày trượt tuyết...mũ bảo hiểm và kính trượt tuyết, còn có găng tay, ở quầy khác."

"Ò" một tiếng, Vệ Chi liền quay đầu lại, búng búng thẻ trượt tuyết trong tay, thẻ này sẽ có thông tin về những vật phẩm đã thuê, tiền đặt cọc, và cả lúc đi cáp treo cũng cần phải quẹt thẻ.

Cô đang rất là nghiêm túc đùa nghịch chiếc thẻ trượt tuyết trong tay.

"Cao bao nhiêu?"

Vệ Chi nghe thấy một giọng nói chậm rì rì truyền đến từ phía sau đầu, cách một lớp mặt nạ bảo hộ, nghe có vẻ hơi bí bách.

Cô chớp chớp mắt, quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của người phía sau, lại chớp mắt cái nữa.

"Chắc là....1m62."

"Tuỳ vào sự khác nhau của chiều cao và cân nặng, mà chiều dài ván trượt của từng người cũng sẽ không giống nhau, thông thường thì sẽ lấy chiều cao trừ đi khoảng 15cm đến 20cm". Người đằng sau tiến lên phía trước, vô cùng tự nhiên thế chỗ cô trước quầy cho thuê, "Đến bệnh viện, thì đừng có mà nói dóc nói láo với bác sĩ."

Một câu nói thật nhẹ nhàng.

Thiện Sùng chống một tay lên quầy, cả người dựa vào đó, nhìn chằm chằm vào một vết bẩn trên tường như mất hồn, cũng không nhìn thấy hiện tại Vệ Chi có biểu cảm như thế nào.

Nhân viên phụ trách cho thuê trang bị đi tới, trước hết là liếc thấy Vệ Chi đang cầm tấm thẻ trượt tuyết, vừa nhìn là biết tay mơ đến thuê trang bị, nhếch môi vừa định hỏi "Thuê ván đơn hay là ván đôi"... Lúc này, người kế bên vươn một tay ra, lấy thẻ trượt tuyết trong tay của cô nàng tay mơ đi, đưa cho nhân viên.

"Ván dài 1m43."

Nhân viên dường như lúc này mới phản ứng được là bên cạnh còn có người, chuyển sự chú ý, lúng túng đưa mắt nhìn lên liếc xuống chàng trai trẻ ăn mặc rất chi là kín đáo.

Đồ trượt tuyết Burton AK457, ván trượt tuyết Burton Custom X, giày trượt tuyết Deeluxe, kính trượt tuyết Smith X The North Face,...

Một thân này, không tính là quá chuyên nghiệp, những cũng hết hai ba vạn (70 đến 100 triệu đồng).

Trang bị đầy đủ, cũng không mặc áo khoác chuyên dụng của huấn luyện viên khu trượt tuyết.

Những người nếu không phải huấn luyện viên hay cộng tác viên đặc biệt với khu trượt tuyết, đều sẽ bị cấm dạy học ở đây.

Cái người ăn mặc kín như bưng này, là đại lão nào lại có toàn quyền lợi của cộng tác viên đặc biệt vậy, bà mịa nó thực sự nhận không ra a!

.....................Đến cả bao tay áo dạy học cũng không thèm mặc!

Trong lúc trong đầu anh chàng này có hàng ngàn dấu chấm hỏi, người đang tựa vào quầy lần nữa mở lời: "Lấy ván dài 1m43......giày, mang cỡ nào?"

Anh quay sang hỏi Vệ Chi.

"Cỡ 36 rưỡi, hoặc là 37."

Anh quay đầu trở lại.

"Lấy một đôi giày cỡ 36."

Lời qua tiếng lại, sao mà có chút quen thuộc. Nhân viên đứng hình trong chốc lát, xong rồi thì cả người xông về phía trước, quan sát cẩn thận kỹ càng người trước mặt —— nhìn nhau cả mười mấy giây, cậu "ồ" một tiếng, đập bàn một phát: "Anh Sùng, em còn đang nghĩ xem là ai nữa chứ! Hoá ra là anh! Hôm nay cơn gió lớn thổi từ ngọn núi nào, mà thổi anh xuống núi luôn dợ?"

"Ừm, mấy ngày nay người đông, bên trong không đủ người, nên bị bắt đi nghĩa vụ hết." Thiện Sùng liếc nhìn đồng hồ trên bức tường phía sau, và dùng ngón tay gõ gõ lên quầy, "Ván dài 1m43."

Nhân viên trả lời một tiếng "vâng ạ", đang định quay người đi lấy, ánh mắt bỗng va vào người may mắn vừa trúng giải đặc biệt hôm nay. Thấy cô đứng nghiêm chỉnh như một học sinh, tựa như khúc gỗ bị phạt đứng vậy, cười cợt: "Cô nương này nhìn cũng không cao lắm a, ván dài 1m41 chắc là đủ rồi ha?"

Vệ Chi: "......"

Có biết nói chuyện không vậy ông nội!

Thiện Sùng liếc mắt nhìn cô một cái, rất kiên định: "Lấy 1m43, thích hợp."

Vệ Chi: "Đúng, tôi 1m62 đó!"

Thiện Sùng: "Không có liên quan tới cái này."

Vệ Chi: "?"

Thiện Sùng nhìn cô một cách thâm sâu.

Vệ Chi: "?"

[Tuỳ vào sự khác nhau của chiều cao và cân nặng, mà chiều dài ván trượt của từng người cũng sẽ không giống nhau......]

Chiều cao.

Và cân nặng (nhấn mạnh),

Vệ Chi: "......"

Có cảm giác bị mạo phạm.

Khi Vệ Chi tràn đầy oán hận nhìn về phía huấn luyện viên của mình, người đó hoàn toàn mặc kệ ánh mắt dào dạt cảm xúc của cô, chỉ lo cúi người lấy từ trong túi ra một cái băng đeo tay huấn luyện viên đã bị cuộn tròn lại, vẫy vẫy bung ra, loay hoay một hồi, song, cứ để nó nhăn nheo nhèo nhúm vậy mà đeo lên cánh tay.

Vệ Chi nhìn một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Anh thật sự là huấn luyện viên à?"

Người đang cúi đầu cố gắng vuốt phẳng băng đeo tay nghe vậy, nhướng mi lên liếc cô một phát.

Vệ Chi: "Sao anh mặc khác với những huấn luyện viên kia vậy, người ta đều mặc áo khoác đồng phục như nhau, chỉ có anh là không."

Lời vừa dứt, liền cảm thấy không khí xung quanh yên tĩnh vài giây.

Dưới cái nhìn lặng yên của Thiện Sùng, Vệ Chi bắt đầu sợ hãi không yên, chẳng biết bản thân mình có phải đã hỏi trúng cái gì không nên hỏi hay không. Cái người này liệu có phải là nhân viên bán thời gian chưa lên làm chính thức không nhỉ, đúng rồi, chứ sao mà những huấn luyện viên khác đều đi dạy hết rồi còn mỗi anh ta ở lại chứ. Làm sao bây giờ ta, hỏi cũng đã hỏi rồi, lát nữa có khi nào ghi thù rồi bị gây khó dễ không ta......

Ngay lúc này, anh quay sang chỗ khác.

Từ phía sau mặt nạ bảo hộ truyền đến một tiếng cười khẩy nhẹ.

"Bởi vì tôi lợi hại."

Anh nói.

......

Khi "đại ca" huấn luyện viên ôm lấy hai ván trượt đi về phía tủ đựng đồ, Vệ Chi cầm giày trượt, cúi đầu, xách mông lon ton theo sau anh.

"Đại ca" huấn luyện viên không mặc đồ của huấn luyện viên thuộc khu trượt tuyết, áo trượt tuyết cũng không có bảng tên giống như những huấn luyện viên khác, nhưng mà chỉ cần là đi tới đâu, hình như ai cũng đều nhận ra anh, đều chào hỏi anh ——

Hoặc là kêu "A Sùng", hoặc là hô "Anh Sùng", còn quá đáng hơn nữa là gọi "Sùng gia".

Khung cảnh đó.......

Bạn có xem qua cảnh nhân vật phải diện Scar trong "Vua Sư Tử" đứng trên đài cao, hất cằm lên nhìn xuống đàn sói lang cùng chó shiba cúi đầu quy phục không?

Chính là cái cảm giác đó.

Quao.

Vệ Chi có chút hoảng loạn lấy điện thoại ra, ráo riết kiếm bạn mình giống như chiếc thuyền nhỏ lạc đường đang tìm cảng tránh gió sau cơn bão táp đến người ngã ngựa đổ.

[Thiếu Nữ Chíp: Huấn luyện viên của tao là Scar!!! Nhân vật trong "Vua Sử Tử" á!"

Nhưng mà cảng tránh gió lại không thèm để ý đến cô.

[Thiếu Nữ Chíp:......]

[Thiếu Nữ Chíp: Người đâu rồi????]

Cho đến khi "đại ca" huấn luyện viên đặt ván xuống, chỉ một chiếc ghế rồi đơn giản ra lệnh "Ngồi xuống mang giày", Vệ Chi một mặt mù tịt, tuân theo mệnh lệnh mà đặt mông ngồi lên ghế.

Cảng tránh gió cuối cùng cũng có phản ứng rồi.

[Nước Gừng: Ồ, huấn luyện viên của tao tới rồi.]

[Thiếu Nữ Chíp: Sau đó thì sao?]

[Nước Gừng: Mày có biết Hisashi Mitsui (Tam Tỉnh Thọ) không?]

[Thiếu Nữ Chíp:??????]

[Nước Gừng: Cho nên là bắt đầu từ bây giờ cho đến khi khu trượt tuyết đóng cửa, hai tiếng rưỡi đồng hồ, miễn làm phiền.]

[Nước Gừng: Gặp ở ngoài cửa sau khi hết giờ.]

[Thiếu Nữ Chíp:??????]

[Thiếu Nữ Chíp: Sao mà miễn làm phiền rồi?]

[Thiếu Nữ Chíp: Không đúng! Đợi chút!]

[Thiếu Nữ Chíp: Mịa bà mày, Hisashi Mitsui, không phải là chơi bóng rổ sao???]

[Thiếu Nữ Chíp: Bây giờ gặp được kỳ xuyên quốc gia tại khu trượt tuyết trong nước luôn rồi hả? Kêu anh ta đưa mã sức khoẻ (đã ngừa COVID-19) cho mày coi nha.]

[Nước Gừng: Không cho phép người ta tài đức song toàn à? Trượt tuyết, bóng rổ, không bỏ sót?]

[Thiếu Nữ Chíp:......]

[Nước Gừng: "Huấn luyện viên ơi em muốn tập trượt tuyết."]

[Nước Gừng: Thật tự vả.]

[Nước Gừng: Miễn làm phiền.]

[Nước Gừng: Tạm buyệt.]

"Bỏ điện thoại xuống, đừng chơi nữa". Giọng nói bình tĩnh truyền đến từ trên đỉnh đầu, "Kêu cô mang giày."

Đắm mình vào bầu không khí ấm lòng thời trung học bị giáo viên chủ nhiệm kiểm soát, Vệ Chi ngay lập tức nhét điện thoại lại vào trong túi quần.