Chương 2: Trượng phu

Hỉ khăn trên đầu đột nhiên bị người ta xốc lên khiến Uyển Nương vô cùng hoảng hốt. Nàng sợ hãi chớp mắt mấy cái, mới có thể nhìn kỹ được mọi thứ trước mắt mình.

Đập vào mắt chính là một cơ thể vạm vỡ, khôi ngô.

Đây không phải là dáng vẻ bụng phệ, béo ú mà nàng vẫn tưởng tượng. Dù có quần áo che lấp nhưng vẫn có thể nhìn ra được cơ bắp người này vạm vỡ đến mức nào, chẳng trách chỉ một hành động tùy ý cũng có thể dập tắt được ngọn lửa sinh mệnh.

Uyển Nương bị dọa đến mức mặt mũi tái nhợt, nào có dũng khí ngẩng đầu nhìn tướng mạo của trượng phu.

Nhưng nàng không dám nhìn, trượng phu lại bóp lấy cằm cưới, ép nàng ngẩng đầu.

Kia là một gương mặt cương nghị, ngũ quan xuất sắc, đường cong rõ rệt.

Có thể nói là anh tuấn.

Bởi vì hắn đứng ngược sáng nên Uyển Nương nhìn không rõ lắm, nhưng đôi mắt sắc bén hung ác, ẩn hiện tinh quang, trắng đen rõ ràng kia đủ để nàng gặp ác mộng mấy đêm liền.

Nàng không dám nhìn nữa, chỉ có thể rủ mắt xuống.

"Hừ, thật xấu." Hắn há miệng, tiếng nói rất thấp rất nặng, lộ ra vẻ khinh miệt.

Uyển Nương cắn môi, cố nén những giọt lệ đang chực trào ra khỏi hốc mắt.

Lúc còn nhỏ nàng bị bệnh đậu mùa, người trong nhà sợ bị nàng truyền nhiễm nên nhốt nàng lại trong một gian phòng chứa củi nhỏ rồi không đoái hoài gì đến. Mỗi ngày chỉ thả một cái bánh màn thầu cùng một chén nước vào.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng chết chắc rồi nhưng không ngờ nàng lại vẫn có thể sống sót được. Có điều, kể từ đó, trên mặt cũng bị lưu lại những chấm đen nhỏ, biến gương mặt thanh tú trở nên xấu xí.

Đây cũng là nguyên nhân tiểu trượng phu ghét bỏ nàng.

Hắn ta nói không cần một thê tử vừa già vừa xấu.

Năm hai tuổi, nàng trở thành con dâu nuôi từ bé của Hà gia. Mãi cho đến khi nàng bảy tuổi, tiểu trượng phu mới được sinh ra.

Tiểu trượng phu được đặt tên là A Bảo, có thể thấy được hắn ta chính là bảo bối duy nhất của Hà gia.

A Bảo là do một tay Uyển Nương nuôi nấng.

Nàng ngày ngày ngóng trông hắn ta lớn lên, để mình có thể trở thành con dâu chính thức của Hà gia.

Nhưng kể từ sau khi nàng bị sẹo rỗ, A Bảo lại chẳng muốn gần gũi với nàng nữa, còn luôn mồm đòi đổi vợ, khiến Uyển Nương vô cùng đau lòng.

Nàng vốn tưởng rằng chỉ có mỗi A Bảo làm ầm ĩ mà thôi, cha mẹ chồng sẽ không nhẫn tâm chiều theo ý hắn ta đâu.

Thế nhưng, nàng đã đoán sai.

Nàng bị chuyển tay bán cho Thạch Thương Tiều.

Thạch gia là đại địa chủ nổi danh, cả cái thành này có một nửa sản nghiệp là của Thạch gia bọn họ. Cửa hàng có đến mấy chục cái, bên ngoài cũng có không ít nông địa.

Nhưng đại trạch Thạch gia lại bị người ta đồn là có quỷ, bởi vì trong tòa nhà này chết quá nhiều người, mà mọi đầu mối đều ám chỉ hung thủ là đương gia Thạch Thương Tiều.

Nghe nói, kể từ sau khi gϊếŧ chết vị hôn thê hắn không cưới vợ nữa. Thế nhưng, mặc dù trong phòng hắn cũng có mấy tiểu thϊếp cùng nha hoàn thông phòng nhưng kẻ thì chết, người thì tàn, vậy nên dù đã ba mươi rồi dưới gối vẫn chưa có con.

Việc không có nhi tử để kế thừa gia nghiệp khổng lồ này là chuyện lớn, cho nên nghe nói hắn đã mua mấy nữ nhân, mục đích là vì để nối dõi tông đường.

Hắn không có yêu cầu gì về dung mạo, chỉ cần có thể sinh là được. Vậy nên Uyển Nương bị sẹo rỗ mới có thể bị bán vào đây thuận lợi như thế.

Đương nhiên, chuyện này có công không nhỏ từ cái lưỡi hoa sen của bà mối.

Uyển Nương quả thực có bờ mông rất đẹp, tròn trịa đầy đặn lại ngạo nghễ ưỡn lên, còn có đôi nhũ hoa khá lớn, vòng eo lại tinh tế chỉ vừa một nắm tay.

Nam nhân trong thôn dù lớn hay nhỏ, đều rất thích nhìn thân thể mỹ lệ của nàng, nổi ý da^ʍ trong đầu. Có điều, dù cho "kê ba" có lớn đến mức nào, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của nàng thì cũng mềm xuống hết.

Ngay lúc nàng đang chìm trong hồi ức mà lã chã rơi lệ, Thạch Thương Tiều lại nổi giận vì nhìn thấy nước mắt nữ nhân. Thế là hắn đưa tay tóm chặt lấy cổ nàng, một tiếng rách giòn tan vang lên, hỉ phục đã bị xé toạc thành hai mảnh.

Uyển Nương bị dọa sợ, vô ý thức muốn chạy trốn.

Thế nhung, phía trước đã bị trượng phu cản đường, không có đường ra, nàng chỉ có thể bò lên giường.

Nàng leo đến một vị trí khá khuất, đưa tay nắm lấy giá đỡ của cột giường, giống như đó là cây cỏ cứu mạng duy nhất của nàng.

"Định chạy đi đâu?"

Thân thể vạm võ cũng bò lên, đưa tay bắt lấy nàng như tóm một con gà con.

"Không! Không muốn!" Nàng hoảng sợ kêu to.

Nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo, nàng đã bị ném lên giường, bị một bóng dáng khổng lồ đè lên...