Chương 13: Là ai đánh?

Chương 13: Là ai đánh?

Thạch Thương Tiều tức giận nhìn nữ nhân đang hôn mê kia.

Trên đường khiêng Uyển Nương về tiểu viện, vì mặt nàng hướng xuống dưới nên lớp khăn che cũng bị rơi ra, không còn gì che đậy nữa.

Trên trán của khuôn mặt xấu xí này hắn thấy được một vết thương vô cùng bắt mắt.

Mặt dù máu đã dừng chảy nhưng sáng sớm nay, trước lúc ra cửa, hắn không hề trông thấy vết thương này, có thể thấy được là phát sinh sau khi hắn ra ngoài.

Hắn nhấc đèn l*иg trên tay lên, đưa khắp cơ thể mảnh mai một lần.

Trên da thịt có không ít vết xanh tím, có cái còn rách da, chảy máu. Lúc hoan ái dưới gốc cây kia, hắn còn tưởng rằng là do sinh hoạt phu thê quá kịch liệt nên để lại dấu vết nhưng bây giờ nhìn kỹ chắc chắn là do bị đánh tạo thành.

Hắn rất quen với những vết thương như thế này.

Bởi vì khi còn bé, mấy vết bầm tím này hay xuất hiện trên người hắn.

Bàn tay hắn siết chặt, giận đến khó nén.

Ai dám động đến vật sở hữu của hắn?

Ai dám tổn thương đến tài sản của hắn!

Mặc dù là Uyển Nương bị hắn mua về nhưng cũng là thϊếp thất được dùng kiệu nhỏ nâng vào cửa, trong tòa đại trạch Thạch gia này, ai dám ra tay với nàng?

Tia sáng từ đèn l*иg kí©h thí©ɧ hai mắt nàng, khiến đôi lông mi của nàng hơi run rẩy, nghiêng mặt đi, muốn tránh khỏi bị ánh sáng chiếu vào, rồi mới chậm rãi mở mắt ra.

Uyển Nương hồi tỉnh lại phát hiện Thạch Thương Tiều đang đứng trước giường. Nàng hoảng hốt muốn bò dậy nhưng toàn thân truyền đến đau đớn khiến nàng vừa có chút động tác đã đau đến run rẩy.

Nàng nhớ, vừa rồi còn đang bị Thạch Thương Tiều đè lên cây, sao bây giờ đã trở về tiểu viện rồi?

Thạch Thương Tiều ngồi xổm xuống, nâng đèn l*иg lên trước mặt nàng, ánh sáng chói mắt khiến Uyển Nương không thể không nhắm lại.

"Là ai đánh ngươi?"

Uyển Nương kinh ngạc, động tác đầu tiên là đưa tay sờ lên mặt.

Không thấy khăn che mặt đâu!

Thạch Thương Tiều híp mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ kinh hoảng của nàng.

Động tác của nàng giải thích cho lớp khăn che buồn cười kia của nàng--------

Không phải che khuất dung nhan mà là vì muốn bao che cho người nào đó.

"Ai?" Hắn nghiêm nghị chất vấn.

"Không, không có..." Uyển Nương run gọng đáp: "Là do tiện thϊếp không cẩn thận bị ngã."

"Ta hỏi một lần nữa, ai, đánh, ngươi?"

Ngữ khí uy hϊếp hiển hiện rõ trong giọng điệu, nếu nàng không nói thật, thì chắc chắn kết cục sẽ chẳng hề tốt đẹp.

Khiến Uyển Nương quả thực rất muốn khai hết ra.

Thế nhưng nghĩ tới lời khẩn cầu của Vương đại thẩm, hơn nữa bà cũng là người đầu tiên đối xử tốt với nàng trong phủ này, còn trả tiền mua thuốc cho nàng uống, sao nàng có thể cô phụ sự giúp đỡ cùng tín nhiệm của người ta được?

"Quả thực là do ta không cẩn thận nên bị té ngã."

Để chứng minh rằng mình nói thật, nàng đưa tay ra ngoài cửa lớn.

"Cửa... Ngay chỗ hành lang có bậc thang, tiện thϊếp không nhìn thấy nên bất cẩn ngã xuống."

Thạch Thương Tiều hung ác trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đang chột dạ kia.

Tâm trí Uyển Nương hơi hoảng hốt, khẩn cầu ông trời phù hộ cho Thạch Thương Tiều tin tưởng nàng.

Nhưng hình như lời cầu nguyện của nàng không có ai nghe thấy.

Thạch Thương Tiều đột nhiên bóp lấy cái cổ mảnh mai, Uyển Nương kinh hoảng ngửa ra sau, khuôn mặt phủ kín sự sợ hãi.

"Ngươi là đồ vật của ta, dám bảo vệ cho người ngoài?"

Hành vi này chẳng khác gì phản bội!

"Ta không có, gia, thật không có... Ô..."

Năm ngón tay dùng lực, Uyển Nương không thốt nên nổi một câu nào nữa.

Hô hấp bị nhốt chặt, khuôn mặt nhỏ dần đỏ lên, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Trước khi nàng thật sự thiếu dưỡng khí, Thạch Thương Tiều buông tay ra.

"Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng!"

Uyển Nương dùng sức nhắm mắt lại, cúi đầu.

"Là do tiện thϊếp tự ngã."

"Tiện nhân!"

Thạch Thương Tiều bỗng nhiên quăng cho nàng một cái tát.

Uyển Nương bị đánh bất ngờ liền ngã vào một bên khác, đυ.ng phải thành giường.

Nàng chẳng dám thốt ra tiếng nào, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chờ nhận trừng phạt.

Nữ nhân ngu ngốc này dám bảo vệ cho kẻ khác trước mặt hắn, quả thực là ăn tim gấu mật báo mà!

Thạch Thương Tiều giơ tay lên, lúc sắp đến mặt nàng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, dừng tay lại.

"Mặc quần áo vào, xuống đây."

Quần áo?

Uyển Nương cuống quít ngắm nhìn bốn phía, không thấy được cái rương y phục nhỏ của mình đâu.

"Hình như quần áo của tiện thϊếp vẫn đang ở trong phòng gia."

"Y phục của ngươi đặt trong phòng ta làm gì?"

"Xin lỗi, tiện thϊếp không biết... Tiện thϊếp cứ tưởng sẽ ở cùng với gia..."

Dù sao lúc đầu, khi còn ở Hà gia, cha mẹ chồng của nàng cũng ở cùng một phòng.

Thạch Thương Tiều hừ lạnh: "Ngươi cho rằng ta là của mình ngươi?"

Không, tiện thϊếp không dám nghĩ như vậy!" Uyển Nương vội vàng phủ nhận: "Là tiện thϊếp vô tri... xin gia tha thứ."

Bênh cạnh cái tiểu viện này là một cái phòng nhỏ, là nơi thϊếp thân nha hoàn ở.

Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không có ai tới.

Thạch Thương Tiều khó nén được tức giận.

"Đám người này thật sự là rỗi rảnh quá lâu!"