Nhà thím Cát ở ngay cổng thôn, gần như có ai vào thôn đều phải đi qua trước nhà thím.
Lúc này thấy ba chiếc xe ngựa khí thế kéo ba xe rương* đi về phía này, mặt sau cái rương vừa nhìn liền biết được tạo thành từ gỗ tốt, dày nặng lại còn khắc hoa văn.
(*) Hòm để đựng đồ dùng
Lư Thải Phượng năm nay cũng chỉ mới mười ba, là một tiểu cô nương thanh thanh tú tú, toàn thân mặc áo váy dày màu trắng, trong tay còn cầm cái chổi, nhìn xung quanh những cái rương này nhịn không được nói: “Nương, đây có phải quà tết Xu Xu đưa đến cho Trần gia hay không?” Dù sao trong thôn có thể có được thân thích khí thế như vậy, chỉ có người Trần gia.
Lư Thải Phượng cảm thấy vận khí Trần gia thật tốt, khuê nữ thân sinh của mình ở Phủ Định Quốc Công hưởng phúc mười ba năm, đợi đến lúc chân tướng rõ ràng đưa Xu Xu trở về, Xu Xu lại còn nhớ đến dưỡng phụ dưỡng mẫu ở thôn Thủy Hương này, nàng ấy thầm suy nghĩ: ‘Xu Xu thật là mềm lòng, phu thê Trần gia đối xử với nàng ấy như vậy, mà nàng ấy vẫn nhớ đến Trần gia, năm mới còn đưa quà tết đến, thật sự là cô nương ngốc.’
Lư Thải Phượng nghĩ đến đây, âm thầm thở dài, nàng ấy có hơi nhớ cô nương ngốc Xu Xu kia, không biết nàng ở Phủ Định Quốc Công có tốt không, nhà cao cửa rộng, tuy là thân sinh của Phủ Định Quốc Công, nhưng mười ba năm không gặp, thuở nhỏ cũng không nuôi nấng bên người, tính tình Xu Xu lại yếu đuối như vậy, lỡ như khuê nữ thân sinh Trần gia cũng xấu như phụ mẫu nàng ta, vậy chẳng phải Xu Xu chịu thiệt rồi sao?
Nàng ấy thật sự nhớ Xu Xu, hai người đã dạo chơi cùng nhau, chưa bao giờ đỏ mặt.
Xu Xu đã rời khỏi đây nửa năm rồi, cũng chưa gửi cho nàng ấy một lá thư, nàng ấy thực sự lo lắng.
Thím Cát cũng không nghĩ giống nữ nhi, bà ấy chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
Mấy tháng trước có người đến hỏi thăm tình hình Xu Xu, bà ấy còn tưởng rằng phụ mẫu thân sinh của Xu Xu, nên thật thà báo cáo.
Chuyện lúc trước Tôn Quế Hoa muốn dìm chết Xu Xu chỉ có bà ấy thấy, bà ấy hoài nghi năm đó báo sai hài tử là Tôn Quế Hoa cố ý, bà ấy còn có thể nghĩ đến chuyện này, sao phụ mẫu thân sinh Xu Xu lại đoán không được, còn đưa quà tết đến cho người Trần gia chứ? Chẳng lẽ là khuê nữ thân sinh Trần gia đưa?
Thím Cát lắc đầu, có chút lo lắng thay Xu Xu.
Đang suy nghĩ, người phu xe kia lại đánh xe trực tiếp rẽ xuống dưới cổng thôn, lái về phía nhà thím Cát.
Thím Cát nhìn bọn họ, có chút nghi hoặc.
Lư Thải Phượng cũng khó hiểu nhìn mấy chiếc xe ngựa, thực ra nàng ta còn muốn hỏi phu xe một vài tình hình của Xu Xu.
Nhưng bọn họ là từ kinh thành đến, nàng ta cũng không dám xằng bậy.
Mắt thấy xe ngựa đứng ở trước cửa Lư gia, hai người ca ca của Lư Thải Phượng cũng từ trong sân đi ra, khẩn trương đứng trước mặt mẫu thân và muội muội bảo vệ.
Phu xe từ trên xe ngựa nhảy xuống, vẻ mặt tươi cười đi đến trước cửa chính Lư gia, hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà thím Cát? Phu gia họ Lư không?”
Thím Cát nói: “Đúng vậy, các ngươi là?”
Lúc này thôn dân mua đồ tết từ trên trấn về lại thôn cũng không ít, nhìn trước nhà Lư gia dừng ba chiếc xe ngựa chở mấy cái rương đầy đều đã đứng lại xem.
Phu xe chắp tay nhã nhặn nói: “Chúng ta là gia nô của Phủ Định Quốc Công ở kinh thành, kẻ hèn này là Mạc Lão Thất, Nhị phu nhân và Tam cô nương nhà chúng ta vẫn nhớ đến ân tình lúc trước các người đã giúp Tam cô Nương, hiện tại đã sắp tết rồi, Nhị phu nhân sai chúng ta đến đưa đồ tết qua đây, mong rằng nhà thím đừng nên ghét bỏ.” Mạc Bành Nghĩa hắn kết nghĩa huynh đệ với Nhị lão gia, cũng là tâm phúc của Nhị lão gia.
Thím Cát và ba hài tử đều lờ mờ, bà ấy lắp bắp nói: “Là cho nhà chúng ta, không phải cho Trần gia sao?”
“Tất nhiên là cho nhà thím rồi.” Mạc Lão Thất cười nói.
Hắn biết thân thế hai vị cô nương trong Phủ Định Quốc Công, thậm chí còn biết lúc trước Tam cô nương cố ý bị đổi, Nhị lão gia đã sai người động thủ từ hai tháng trước rồi, có lẽ năm nay Trần gia cũng không được an ổn.
Thím Cát hoảng sợ nói: “Việc này, cái này sao có thể không biết xấu hổ nhận được chứ, năm đó cũng không giúp được gì cho Xu Xu.”
Chỉ là thấy tiểu cô nương thì thương cảm, cho hai ba miếng ăn.
Bà ấy có chút ngượng.
Mạc Lão Thất cười nói: “Nhị Phu Nhân nhà ta nói, sau này nhà thím có gặp chuyện gì khó khăn, cứ việc vào kinh thành tìm Phủ Định Quốc Công.”
Được một hứa hẹn lớn như vậy, thím Cát không biết làm sao, tay chân đều đã không biết nên để ở chỗ nào.
Mạc Lão Thất hướng ra sau vẫy vẫy tay, thị vệ trong phủ đi theo sau canh giữ đồ lập tức xuống khỏi xe ngựa, bắt đầu khiêng rương vào trong sân Lư gia.
Lư Thải Phượng do dự một lúc lâu liền tiến lên phía trước hỏi: “Mạc đại thúc, Xu Xu sống trong Phủ Định Quốc Công thế nào?”
Mạc Lão Thất lập tức nói: “Lư cô nương không cần lo lắng, Tam cô nương nhà chúng ta rất được phu nhân lão gia sủng ái, hơn nữa Tam cô nương còn thông tuệ, theo Phục thần y học y.”
Nghe nói Xu Xu bình an, Lư Thải Phượng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ta không cảm thấy ghen tị chút nào, ngược lại cảm thấy vận khí mình thật tốt, có thể làm bạn nối khố của cô nương Phủ Định Quốc Công đến mười năm, trong lòng nàng ấy ngọt như ăn mật, hơn nữa Xu Xu vẫn không quên nàng ấy.
Thị vệ trong phủ nhanh chóng chuyển hết các rương vào trong sân Lư gia.
Thím Cát tiếp đón mọi người vào trong phòng, nói: “Các ngươi đường sá xa xôi đến, ngồi xe lại lâu như vậy, trời thì lạnh đất đóng băng, mau vào trong nhà uống ngụm trà nóng, chờ ta làm chút đồ ăn, các ngươi ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Mạc Lão Thất gật đầu, đi vào trong sân, chỉ vào một cái rương nhỏ hơn những cái khác, nói với Lư Thải Phượng: “Lư cô nương, đây là đồ mà Tam cô nương nhà chúng tôi tặng ngươi.”
Thực ra đều là phu nhân sắp xếp, bên trong là quần áo của cô nương gia, còn có mấy bộ trang sức, đều có giá trị xa xỉ.
Đối với phu nhân mà nói, tiền muôn bạc vạn cũng không bằng mạng của Tam cô nương.
Gia đình này cứu mạng Tam cô nương, những thứ này đều là thứ mà họ nên có được.
Lư Thải Phượng cười ngọt ngào.
Người bên ngoài xem náo nhiệt quả thực líu lưỡi, đợi thị vệ trong phủ chuyển hết mọi thứ vào trong Lư gia rồi.
Có vài thôn dân nhịn không được nói: “Vừa rồi những người đó tự xưng là gia nô của Phủ Định Quốc Công, sao lại đưa đồ vào hết cho Lư gia? Không đưa đến Trần gia sao, Trần gia mới đúng là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Xu Xu chứ.”
Có người cười nhạo một tiếng: “Trần Đại Hải và Tôn Quế Hoa kia đối xử với Xu Xu thế nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao, nghe nói lúc trước đã cho Trần gia hai ngàn lượng bạc, hãy nhìn xem cái nhà lớn mà Trần gia xây trong thôn kìa, chậc chậc, có thể có hai ngàn lượng bạc đã không tệ, hơn nữa thím Cát từ nhỏ đã đối xử rất tốt với Xu Xu, Xu Xu là hài tử biết ơn, hiện người người ta đến báo đáp Lư gia đấy.”
Nghe thấy nhóm thôn dân trông thấy mà thèm, đều đã ước gì được quay lại trước kia, cũng bố thí cho Xu Xu một hai cái bánh ngô.
Hiện tại những thứ tốt đẹp này không phải cũng có phần của họ sao?
Thực sự hối tiếc xanh cả ruột rồi.
Có người nhịn không được nói: “Trần Đại Hải cùng Tôn Quế Hoa biết Xu Xu tặng nhiều thứ cho Lư gia chẳng phải sẽ ầm ĩ hết cả lên sao?”
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ? Bọn họ dám sao, Xu Xu người ta bây giờ là cô nương của Phủ Định Quốc Công, biết Phủ Định Quốc Công là tước vị gì không! Nếu bọn họ dám nhục mạ Xu Xu, thì sẽ bị bắt lại.”
Mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.
Còn có người chạy đến kể lại chuyện Phủ Định Quốc Công tặng quà tết Lư gia cho Trần gia nghe.
Hiện tại Trần gia là một ngôi nhà ngói lớn, tường cao còn có một khu vườn rộng.
Hơn nữa còn là dưỡng phụ dưỡng mẫu của Xu Xu, người trong thôn đều nhún nhường bọn họ.
Trước đây hôn sự của trưởng tử của Trần gia – Trần Hổ không cần nói đến, nhưng mấy tháng nay những thôn trấn xung quanh biết dưỡng nữ trong nhà hắn ta là cô nương Phủ Định Quốc Công, khuê nữ thân sinh lại được Phủ Định Quốc Công nhận làm dưỡng nữ.
Mai mối nhiều đến mức sắp phá nát cửa lớn Trần gia, Trần Hổ liền chọn cho mình một cô nương trấn trên, dáng dấp quyến rũ xinh đẹp, trong nhà điều kiện cũng không tồi, trên thị trấn mở một hiệu cầm đồ.
Khoảng thời gian này Trần Hổ có thể nói là vô cùng nở mày nở mặt, ngay cả Vương lão gia trấn trên gặp hắn ta cũng phải nhân nhượng ba phần, khách sáo nói vài câu.
Trần Hổ dùng tiền ở bên ngoài chơi bời một thời gian, đến cuối tháng chạp mới trở về nhà.
Huynh đệ của hắn ta là Trần Tài cũng ở trong nhà, Tôn Quế Hoa đang tổng vệ sinh, tiểu khuê nữ Trần Bảo Nhi cũng đang dọn dẹp giúp, Trần Bảo Nhi chỉ mới sáu bảy tuổi, nàng ta là do Xu Xu nuôi lớn, lúc này còn đang hỏi: “Nương, đại tỷ đâu, việc này không phải đều là đại tỷ làm sao? Đại tỷ thật sự không về nhà nữa sao?”
Tôn Quế Hoa hùng hùng hổ hổ nói: “Người ta bây giờ là thiên kim của Phủ Định Quốc Công, đâu còn là tỷ của ngươi nữa, còn muốn bảo nó về làm việc nhà, nha đầu thối tha, ở Phủ Định Quốc Công một bước lên trời, cũng không nhớ lại ngày ở nhà chúng ta như thế nào, thật sự là nuôi không nó mười ba năm trời mà.”
Nếu Thôi thị nghe được những lời này của Tôn Quế Hoa, e là muốn chém bà ta ngay lập tức.
Trần Bảo Nhi chu môi: “Nương, con nhớ đại tỷ rồi.”
Tuy nàng ta được nuông chiều lớn lên, ngày thường cũng bắt chước cha mẹ huynh trưởng mắng đại tỷ vài câu, nhưng dù sao đại tỷ cũng nuôi lớn nàng ta, tóm lại là vẫn có cảm tình.
Tôn Quế Hoa thực sự tức giận, đang muốn mắng vài câu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người kêu: “Tôn Quế Hoa, Xu Xu nhà ngươi tặng cho Lư gia đầu thôn hơn chục rương đồ tốt, sao chưa thấy vào tặng nhà ngươi vậy?”
Tôn Quế Hoa vừa nghe, còn chưa dọn xong, lập tức ném cả chổi cả khăn vải chạy ra cửa, hỏi người kia: “Ngươi nói thật chứ? Nha đầu chết tiệt kia thật sự tặng cho Lư gia hơn mười rương đồ đạc?”
Người kia bĩu môi, nghĩ thầm Tôn Quế Hoa thật ngu xuẩn, bây giờ còn dám mắng Xu Xu là nha đầu chết tiệt kia, hắn nói: “Đương nhiên là thật, không ít người đã nhìn thấy, mấy cái rương kia được quét sơn lại khắc hoa văn nữa, vừa nhìn là biết đồ tốt rồi.”
Hai mắt Tôn Quế Hoa đều đỏ lên, lúc trước ma ma đón Xu Xu chỉ tùy tiện đưa cho bà ta hai ngàn lượng bạc liền đi.
Hiện tại Phủ Định Quốc Công lại cho Lư gia nhiều đồ tốt như vậy, là có ý gì?
Nghĩ đến hơn mười rương đồ tốt, Tôn Quế Hoa choáng váng đầu óc, không chút nghĩ ngợi liền chạy vội về hướng Lư gia.
Hai huynh đệ Trần Hổ Trần Tài cũng vội đuổi theo, hai huynh đệ đều mắng Xu Xu trong lòng, nhà dưỡng phụ dưỡng mẫu không hiếu thuận, chạy đến hiếu kính người ngoài.
Thôn Thủy Hương vốn không lớn, Tôn Quế Hoa nhanh chóng chạy đến trước sân Lư gia, đứng nhìn đống rương đặt trong sân, mắt đều đã đỏ lên, bà ta không chút nghĩ ngợi liền xông vào. Thực ra Tôn Quế Hoa đỏ mắt như vậy còn có nguyên nhân khác, hai ngàn lượng bạc kia ngoại trừ việc xây nhà xong thì số tiền còn lại đều bị trượng phu và nhi tử cầm trong tay, ngay cả còn lại bao nhiêu bà ta cũng không biết, bà ta từng có nhiều tiền như vậy, còn chưa kịp bớt nóng đã bị ra đi hết, bà ta nào chịu được chứ.
“Cát Tịch Mai ngươi lăn ra đây cho lão nương!” Tôn Quế Hoa bước vào trong sân liền chống nạnh mắng: “Hay cho ngươi cái đồ không biết xấu hổ, đây rõ ràng là thứ dưỡng nữ ta hiếu kính ta, vậy mà ngươi không biết xấu hổ nửa đường ra ngăn lại, cẩn thận ta đi báo quan phủ bắt ngươi.” Bà ta cảm thấy rất khó hiểu, Cát Tịch Mai và Xu Xu không có quan hệ gì, mấy thứ này làm sao có thể là tặng cho Lư gia, bà ta nghi ngờ Cát Tịch Mai giả danh bà ta.
Thím Cát từ trong bếp đi ra ngoài, thấy Tôn Quế Hoa nhịn không được nhíu mày.
Tôn Quế Hoa là người đàn bà chanh chua, ngay cả mấy thứ này đều muốn đòi lại, sao bà ta không nghĩ vì sao Xu Xu lại đối với bà ấy như thế?
“Ngươi ồn ào cái gì, mấy thứ này vì sao tặng cho ta, đó là vì Xu Xu có lương tâm.”
Tôn Quế Hoa chỉ vào mũi thím Cát mắng: “Xu Xu có lương tâm, vậy sao không phải đưa đến nhà chúng ta? Xu Xu có quan hệ gì với ngươi, nàng ta có thể tặng cho ngươi nhiều thứ như vậy sao? Chắc chắn là ngươi mạo danh ta cướp lấy thì có.”
Thím Cát đều sắp bị sự tức giận của bà ta làm cho bật cười, người này quả nhiên độc ác không biết xấu hổ.
“Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ!” Mặt Mạc Lão Thất nhăn nhó từ nhà chính đi ra, phía sau có hai thị vệ trong phủ đeo đao đi theo, đều là vẻ mặt lạnh lùng.
Tôn Quế Hoa thấy thế, vội vàng nói: “Đại ca, các vị là ở Phủ Định Quốc Công sao, ta nói với các vị này, ta mới chính là dưỡng mẫu của Xu Xu, nhà bọn họ vốn không phải, mấy thứ này có phải đưa đến sai chỗ rồi hay không?”
Mạc Lão Thất cười nhạo một tiếng, hôm nay đúng là hắn được mở mang kiến thức, người đàn bà chanh chua cực phẩm có lẽ là như vậy.
Mạc Lão Thất nghiêm mặt nói: “Đây là Nhị phu phân và Tam cô nương Phủ Định Quốc Công tặng cho thím Cát, đáp lại ân tình năm đó thím Cát đối xử tốt với Tam cô nương.”
” n tình?” Tôn Quế Hoa trợn mắt há hốc mồm: “Bà ta thì có ân tình gì với Xu Xu, chẳng lẽ nghĩ sai rồi sao? Có ân tình là nhà chúng ta mới đúng chứ, chúng ta mới là người nuôi lớn Xu Xu.”
Mạc Lão Thất thờ ơ nhìn người đàn bà chanh chua này, bà ta lại còn dám nói có ân tình với Tam cô nương, thật sự muốn làm thịt bà ta ngay lập tức.
“Mấy thứ này đều là Nhị phu nhân và Tam cô nương chỉ tên nói họ cho thím Cát, đừng ở đây làm phiền nữa, nếu dám ầm ĩ nữa thì chúng ta sẽ đánh các ngươi đấy!” Mạc Lão Thất bắt đầu không kiên nhẫn.
Tôn Quế Hoa tức giận giậm chân, nghĩ đến bao nhiêu thứ đồ trong sân này đáng giá biết bao nhiêu tiền chứ.
Bà ta càng nghĩ càng giận, lại cho rằng trước mắt cũng chỉ là nô tài của Phủ Định Quốc Công, liền chửi ầm lên: “Nha đầu chết tiệt kia, tiểu súc sinh thật không hiểu biết ơn là gì, nuôi dưỡng nó suốt mười ba năm, mà ngay cả ân tình cũng không quan tâm đến, tết cũng không cho được lão nương vài món đồ tết, lại còn là cô nương của Phủ Định Quốc Công, nói ra không phải để cho người ta chê cười sao!”
“Lớn mật!” Mạc Lão Thất trợn tròn mắt, nhấc chân đá một cước qua, trực tiếp đá Tôn Quế Hoa ra xa vài thước, nói: “Thiên kim tiểu thư của Phủ Định Quốc Công mà ngươi cũng có thể nhục mạ! Người đâu, lập tức trói người đàn bà chanh chua này lại đưa lên quan huyện ngay!”
Trần Hổ Trần Tài núp ở phía sau sợ đến mức gan mật đều vỡ, hoàn toàn không dám tiến lên ngăn cản.
Thị vệ trong phủ đeo đao tiến lên trói chặt Tôn Quế Hoa lại.
Tôn Quế Hoa sợ đến mức sắc mặt tái mét: “Ngươi, các ngươi dám trói ta, ta, ta tốt xấu gì cũng có công ơn nuôi dưỡng với cô nương Phủ Định Quốc Công.”
Mạc Lão Thất cười lạnh một tiếng: “Đem bà ta lên quan huyện cho ta!”
Thị vệ trong phủ đang định dẫn Tôn Quế Hoa đi lên quan huyện trấn trên, đột nhiên có hữu hảo xông đến nói: “Tôn Quế Hoa, không hay rồi, trượng phu nhà ngươi thua bài, ngay cả nhà cũng cầm cố cho người ta, bây giờ người ta đang qua tịch thu nhà cửa kìa.”