Chương 34

Đến cửa ngách Phủ Định Quốc Công, xe ngựa từ từ dừng lại, Xu Xu kiềm nén đủ loại suy nghĩ trong lòng nói lời cảm ơn với Thục Vương: “Đa tạ điện hạ.”

Thục Vương gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, nhìn Trân Châu vén rèm lên đỡ cô nương nhà mình xuống xe ngựa, sau khi Xu Xu lò sưởi tay đứng vững, xe ngựa mới chậm rãi chạy khỏi cửa hông Phủ Định Quốc Công.

Cuối cùng Trân Châu mới dám há mồm thở dốc, nàng ta vẫn còn đỡ cánh tay Xu Xu, hỏi: “Cô nương, Thục Vương điện hạ là có ý gì?”

Xu Xu ôm chặt lò sưởi tay trong tay, nhẹ nhàng dặn dò: “Trân Châu, chuyện hôm nay đừng nói lung tung khắp nơi.”

Trân Châu vội vàng nói: “Cô nương yên tâm, nô tỳ biết mà, nô tỳ sẽ không nói lung tung.”

Thường thúc – người đánh xe ngựa cũng là người chững chạc, càng không nói lung tung ra bên ngoài.

Xu Xu và Trân Châu cùng vào cửa ngách, đi về phía Thấm Hoa Viện, trên đỉnh đầu có bông tuyết bay xuống, Xu Xu ngẩng đầu nhìn: “Lại có tuyết rơi rồi.”

Trời càng lúc càng lạnh, gần một tháng nữa sẽ là năm mới.

Trở lại Thấm Hoa Viện, trong phòng có lò than bạc, trong nháy mắt ấm áp lên, Xu Xu đặt lò sưởi tay xuống, trở lại án thư làm cho xong bài tập Trình tiên sinh bố trí sáng này, còn một khắc (khoảng 15 phút) nữa mới đến giờ ăn tối, nàng không vội vã qua, cầm quyển sách ngồi dưới song cửa sổ, nhưng không đọc sách, đôi mắt tràn đầy sự nghi ngờ.

Xu Xu đang tự hỏi hành động hôm nay của Thục Vương.

Nàng nhớ hắn rõ ràng không thích nữ tử, chán ghét nữ tử đến gần, cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại ăn xôi táo mà nàng làm, thậm chí lại còn đưa nàng về Phủ Định Quốc Công.

Cho dù hôm nay tốt bụng đột xuất thì dựa theo tính tình Thục Vương, cũng nên một đường lạnh lùng đối xử với nàng, chứ không phải tìm chuyện nói với nàng.

Mấy câu hai người nói cũng không giống như đang tìm chuyện để nói.

Nàng cảm thấy rất không tự nhiên.

Xu Xu chưa phát hiện ra Thục Vương nhìn trúng mình, trong mắt hắn lãnh đạm vô tình, mọi cách tiếp cận của hắn càng giống như một loại thăm dò.

Thăm dò cái gì? Để nàng châm trà, thậm chí lúc nàng đến gần cũng không có biểu cảm gì nhiều, Xu Xu cảm thấy có lẽ Thục Vương đang dò xét xem đến gần nàng có khiến hắn sinh ra chán ghét hay không.

Chẳng lẽ mình đến gần không khiến hắn chán ghét sao?

Xu Xu nghĩ mãi không thông, trong lòng cũng có sầu lo, chẳng lẽ sự tồn tại của nàng đối với Thục Vương rất đặc biệt sao?

Vì nguyên nhân gì? Cam lộ sao?

“Cô nương, phu nhân gọi người qua đó dùng bữa tối.” Bên ngoài có tiếng Trân Châu gọi.

Xu Xu hoàn hồn, bỏ sầu lo trong đầu ra, đặt quyển sách trong tay xuống nói: “Ta qua ngay.”

Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô ích, nàng định sau này cẩn thận hơn chút, nàng không muốn có dính dáng sâu đến Thục Vương.

Dùng xong bữa tối.

Xu Xu trở về phòng rửa mặt chải đầu, thay đổi một thân quần áo tơ lụa mềm, dựa vào giường đọc sách.

… …

Nhóm tiểu nha hoàn hầu hạ Xu Xu đều ở trong Đảo Tọa Phòng của Thấm Hoa Viện.

Chỉ hầu hạ Xu Xu tổng cộng có 14 đại tiểu nha hoàn, đó là còn chưa tính nô bộc, những người này đều là nha hoàn nhất đẳng đến nha hoàn tam đẳng.

Hai đại nha hoàn ở trong một gian phòng, bọn nha hoàn còn lại đều bốn người một phòng.

Hạnh Nhi Mai Hoa cùng hai nha hoàn nhị đẳng khác là Linh Hương Linh Thảo ở trong một phòng.

Vì hầu hạ cô nương đều phải sạch sẽ chỉnh tề, mỗi ngày bọn nha hoàn cũng phải rửa mặt chải đầu.

Buổi tối Hạnh Nhi rửa mặt chải đầu xong ngồi trong phòng dùng khăn vải lau tóc ướt sũng, Linh Thảo tính tình có chút thờ ơ đi qua oa lên một tiếng, nhìn chằm chằm tóc Hạnh Nhi nói: “Hạnh Nhi, tóc của ngươi hình như nhiều hơn đấy, lại còn đen nữa.”

“Đó là tất nhiên.” Giọng nói Hạnh Nhi không thể che giấu hết sự vui mừng, nàng ta cẩn thận nhẹ nhàng lau tóc: “Linh Thảo tỷ tỷ ngươi mới phát hiện sao, trước đó vài ngày đã mọc ra không ít sợi tóc con, nhưng có vài sợi không thể chải được, cứ bị xù xù lên, ngày nào cũng phải dùng dầu bôi tóc, hơn nữa gần đây tóc cũng đen hơn chút rồi.”

Linh Thảo hâm mộ nói: “Ngươi uống thứ gì vậy, hiệu quả cũng thật tốt.”

Nàng ta còn nhớ lúc Hạnh Nhi mới đến Thấm Hoa Viện, tóc thưa thớt khô vàng, nghe nói lúc trước nhị phu nhân còn suýt chút nữa không định mua nha đầu kia.

Lúc đó Mai Hoa đi theo Hạnh Nhi cùng được mua vào trong phủ, lúc này nằm trên giường ấm lăn lộn một vòng rồi nói: “Linh Thảo tỷ tỷ, đây là thuốc Tam cô nương đã cho Hạnh Nhi đấy, có tác dụng mọc tóc, lúc này mới hơn nửa tháng, lượng tóc nàng bây giờ còn gấp đôi trước kia, Tam cô nương cho Hạnh Nhi hai chai thuốc mọc tóc, nói là liều dùng của một đợt trị liệu, hiệu quả thật sự quá tốt.”

Nàng ta cũng có chút hâm mộ, mặc dù tóc nàng ta cũng không tệ lắm, nhưng có vẻ hơi khô, không như Hạnh Nhi được thử qua viên thuốc kí©h thí©ɧ mọc tóc.

Sờ rất mềm mại, lượng tóc cũng bắt đầu nhiều hơn, lại còn đen hơn nhiều.

Đương nhiên, không thể nào dày lại đen mềm mượt như tơ lụa giống Tam cô nương được, nhưng được như Hạnh Nhi thôi các nàng cũng đã hâʍ ɦộ lắm rồi.

“Thì ra là viên thuốc kí©h thí©ɧ mọc tóc của Tam cô nương.” Linh Thảo hâm mộ nói.

Dứt lời, nàng ta nghĩ đến gì đó, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh Hạnh Nhi sờ sờ mái tóc mềm mại của Hạnh Nhi, chậm rãi nói: “Hiệu quả thuốc kí©h thí©ɧ mọc tóc Tam cô nương điều chế đã vô cùng tốt, vậy giúp cô nương Châu Châu nhà Thành Nghị Hầu điều chế thuốc giảm béo chẳng phải càng hiệu quả hơn sao, hiện tại người ngoài đều nói lung tung, nói Tam cô nương nhà chúng ta học y mới chỉ hai ba tháng đã dám điều chế thuốc cho người khác uống, cho dù là Phục thần y năm đó học y cũng không dám làm như vậy, còn nói Tam cô nương nhà chúng ta tự cho mình là đúng, cuồng vọng tự đại, rồi cũng sẽ có một ngày tạo ra sai lầm lớn.”

Hạnh Nhi lập tức nói: ” Cho đến bây giờ người ngoài đều không biết Tam cô nương nhà chúng ta, Tam cô nương xinh đẹp thiện tâm, y thuật cũng rất cao, mấy ngày trước Mai Hoa bị nhiễm phong hàn, chính là cô nương ấy chẩn bệnh cho, còn bốc cho Mai Hoa hai thang thuốc, Mai Hoa uống vào liền khỏe. Đợi một tháng nữa Châu Châu cô nương gầy đi, không những khiến mấy người đó kinh sợ, hừ, mà không sớm thì muộn cũng có một ngày, các nàng ta sẽ đến trước mặt cầu xin cô nương nhà chúng ta.” Nàng ta là người tuyệt đối ủng hộ Tam cô nương, nàng ta cảm thấy Tam cô nương nhà mình không gì làm không được, khuôn mặt xinh đẹp thông tuệ lại còn thiện tâm, tóm lại không có chút tỳ vết nào.

Linh Thảo gật gật đầu: “Hạnh Nhi muội muội nói không sai, sẽ có một ngày, những người này sẽ đến cầu xin trước mặt Tam cô nương nhà chúng ta.”

… …

Phủ Thành Nghị Hầu.

Trời giá lạnh đất đóng băng, mấy ngày nay Tiết thị rất ít ra ngoài xã giao.

Thực ra đến tháng chạp, mỗi gia mỗi hộ sẽ giảm bớt việc giao tiếp, tháng chạp gần sắp đến cuối năm, làm chủ mẫu có quá nhiều thứ phải bận rộn.

Từ lúc nữ nhi được Tam cô nương Tống gia cho mấy bình thuốc, mỗi ngày nữ nhi đều uống một viên.

Ban đầu, Tiết thị lo lắng đề phòng, cách hai ba ngày lại mời lang trung về bắt mạch cho nữ nhi.

Cũng không bắt ra được gì, làm hai ba lần, Châu Châu thật sự không kiên nhẫn lại tức giận, còn khóc lóc một lúc, dọa sợ Tiết thị, cũng không dám mời lang trung qua nữa.

Chỉ là mỗi ngày bà ấy đều chú ý đến tình hình của nữ nhi, mỗi ngày sau khi Châu Châu uống một viên thuốc, vẫn cơm ba bữa như cũ, nhưng lại không thích những món ăn chua cay , khẩu vị loãng đi rất nhiều.

Cũng đã một tháng kể từ ngày đó, bà ấy cảm thấy con gái thực sự có gầy đi, mặc kệ gầy hay không gầy nhưng khí sắc nữ nhi có tốt hơn.

Sắc mặt hồng nhuận, làn da cũng nhẵn nhụi hơn chút.

Chỉ có bản thân Châu Châu biết mình thay đổi lớn thế nào.

Vừa vặn một tháng qua đi, mỡ ở eo và bụng nàng ấy giảm đi rất nhiều, còn da thịt trên người nàng ấy vốn không tốt lắm, làn da nàng ấy không đen, nhưng trên lưng có chút sần sùi, da thịt trên tay và hai chân sờ vào cũng rất thô ráp, nàng ấy uống thuốc đã một tháng, lưng đã không còn ghồ ghề nữa, vô cùng bóng loáng, da thịt hai tay hai chân cũng nhẵn nhụi hơn rất nhiều.

Những thay đổi này, Châu Châu giấu diếm cả Tiết thị.

Nàng ta biết mẫu thân không tin phương thuốc của Xu Xu, hiện tại đang mùa đông mặc rất dày, cho dù nàng ấy có gầy một chút người ngoài cũng không nhận ra được.

Đợi đến mùa xuân, lúc nàng ta hoàn toàn gầy đi rồi, đến lúc đó mặc vào áo xuân, nàng ấy sẽ khiến tất cả mọi người mở mang tầm mắt.

Để mọi người biết được thuốc của Xu Xu có bao nhiêu thần kỳ.

… …

Sắp đến cuối năm, người lớn ai nấy đều bận rộn, bọn nhỏ cũng không làm những việc không nên làm.

Tương đối mà nói, tất cả các cô nương công tử Phủ Định Quốc Công đều có vẻ thanh nhàn, chỉ có Xu Xu bài học mỗi ngày đều chất đống.

Sáng sớm qua viện tổ phụ luyện công, rồi theo Trình tiên sinh học tập, buổi chiều theo Phục thần y học y, buổi tối tiếp tục đọc sách, nghị lực như vậy đến ngay cả Tống Xương Đức đều liên tục khen ngợi: “Xu Xu đứa nhỏ này, còn có nghị lực hơn cả Quân nhi lúc trước, nếu là nam nhi thì có lẽ sẽ đạt được thành tựu lớn đây.”

Thịnh thị cũng nhịn không được đồng ý, bà ấy yêu thương Tống Ngưng Quân, nhưng đối với huyết mạch chân chính của Phủ Định Quốc Công, bà ấy cũng rất thương yêu.

Chỉ là thời gian ở chung không nhiều lắm, tóm lại vẫn thương yêu Tống Ngưng Quân hơn một chút.

Ngày thoáng chốc qua đi đã đến cuối tháng chạp.

Ăn trưa xong, Xu Xu ngồi xe ngựa qua bên sư phụ.

Trên trời vẫn còn tuyết rơi, xe ngựa đi rất chậm, trên đường rộng lớn rất nhiều loại âm thanh xôn xao, đủ loại kiểu hét to, cuối tháng chạp không khí đậm hơn một chút, dù cho tuyết vẫn rơi nhưng vẫn không ngăn được dân chúng ra ngoài mua sắm tết, còn có tiếng đám trẻ con cười đùa nhốn nháo, ầm ĩ trong nhà đòi người lớn cho ăn cho chơi.

Trong lòng Xu Xu mềm một mảnh, dù cho thời thơ ấu của nàng có vẻ bi thảm, lúc ăn tết nàng lại phải làm nhiều việc hơn.

Nhưng tốt xấu gì cũng có thể ăn được một hai miếng thịt, khi còn nhỏ mới có vài miếng thịt để ăn như thế, hơn nữa năm mới thường xuyên có thân thích lui tới, phu thê Trần gia cơ bản không ra tay đánh nàng nên nàng vẫn rất trông mong đến tết.

Hơn nữa vào dịp tết, thím Cát đầu thôn còn lén cho nàng vài cục kẹo hoặc bánh ngọt, cả nhà thím Cát rất quan tâm đến nàng, có đôi khi ăn không đủ no, thím Cát còn cho nàng một hai cái bánh ngô, nàng và khuê nữ Thải Phượng nhà thím Cát chơi với nhau rất vui.

Hai người xem như là bạn nối khố từ nhỏ đến lớn, bây giờ với nàng mà nói đã hai mươi mấy năm không gặp.

Xu Xu nhớ đến thím Cát và Thải Phượng vẫn luôn có chút hoảng hốt, trước đó vài ngày nàng có đề cập chuyện này với mẫu thân, nói với mẫu thân, ở thôn Thủy Hương có nhà thím Cát đối xử với nàng rất tốt, nàng muốn nhờ người đưa chút quà đến nhà thím Cát.

Thôi thị nói với nàng: “Xu Xu đừng nên lo lắng, cuộc sống của con ở thôn Thủy Hương mẫu thân đều đã phái người tìm hiểu rõ ràng, biết thím Cát đối xử rất tốt với con, mẫu thân đã sớm cho người đưa quà đến đó rồi, có lẽ cuối tháng chạp có thể đến nơi.”

Lúc này Xu Xu mới an tâm chút.

Trong kinh thành một mảnh tường hòa, cũng không có việc gì lớn phát sinh.

Xa xa mấy ngàn dặm ở thôn Thủy Hương cũng bận rộn chuẩn bị tết, mua sắm hàng tết, trong trong ngoài ngoài đều phải dọn dẹp vệ sinh.

Tại nhà thím Cát ngay cổng thôn, phu gia bà ấy họ Lô, trong nhà có ba hài tử, cuộc sống khá vất vả.

Nhưng mọi người trong nhà đều chịu khó, mấy hài tử cũng đều lớn nên giúp đỡ làm việc nhà nông.

Trượng phu ngày thường đi lên trấn trên làm chút việc, cuối năm cả nhà có thể dư dả được hai lạng bạc.

Nhưng đứa con cả trong nhà vẫn chưa thành thân, thật sự là mấy năm trước nhạc phụ nhạc mẫu thím Cát liên lụy, bị bệnh đến mười năm, cũng không dư dả tiền bạc.

Phụng dưỡng cha mẹ chồng sau đó lo ma chay cho người thân dần dần mới dư dả được mấy lượng bạc.

Gia đình nghèo khó tiền sửa chữa phòng ốc cũng không có, chỉ có hai phòng ốc, hai huynh đệ chen chúc nhau một phòng ngủ, nhà ai sẽ chấp nhận gả khuê nữ cho.

Ngày hôm đó thím Cát đang cùng ba hài tử dọn dẹp vệ sinh trong nhà, nơi xa lộc cộc lộc cộc lộc cộc có ba chiếc xe ngựa đến.