chương 7: Em không cần như vậy.

Hôn lễ bắt đầu rồi.

Ti Nghi đang đứng trên sân khấu nói chuyện, toàn bộ hội trường tối đen, chỉ có một màn hình lớn chiếu ra hình ảnh màu xanh thẫm.

“Kính thưa các vị bạn bè thân thích,

Xin chào mọi người!

Trong ngày vui tươi, rộn rã tiếng cười này, chúng ta cùng nhau đến đón tiếp và chứng kiến một đôi tân nhân bước vào cuộc hôn nhân lãng mạn, ngọt ngào. Thay mặt cho đôi tân nhân và gia đình hai bên, tôi xin gửi lời chào đón nồng nhiệt và lời cảm ơn chân thành đến tất cả các vị bạn bè thân thích đã đến dự.

Kết hôn là một trong những việc trọng đại nhất trong cuộc đời mỗi người. Hai người này đã gặp gỡ và nên duyên từ biển người mênh mông, là phúc lành trời ban, là duyên phận cho phép, càng là duyên trời tác hợp. Mong rằng từ giây phút này trở đi, họ sẽ luôn yêu thương, hạnh phúc đến bạc đầu, dựa vào đôi tay và trí tuệ của mình cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Mong rằng họ có thể phát huy truyền thống hiếu thảo tốt đẹp của đất nước ta, có thể kính trọng, hiếu kính cha mẹ của nhau, để cha mẹ có thể sống khỏe mạnh, an hưởng tuổi già.

Tiếp theo, tôi xin tuyên bố chính thức long trọng rằng buổi lễ kết hôn long trọng hôm nay bắt đầu! Xin mời nhạc công cất lên khúc quân hành thiêng liêng của hôn lễ, đồng thời xin mời tất cả mọi người dùng những tràng pháo tay nhiệt liệt nhất chào đón hai tân nhân bước lên sân khấu!”

Trần Vu Ý nhìn về phía cửa ra vào, hai người tân nhân lần lượt bước ra. Chú rể là một người tài giỏi, cô dâu xinh đẹp kiều diễm.

Trần Vu Ý không nghe tiếp những gì Ti Nghi nói nữa, đôi mắt tuy vẫn luôn nhìn về phía sân khấu, nhưng suy nghĩ đã phiêu xa. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Trương Kỳ và Phùng Kiệt khi còn học tiểu học. Tuy trong đầu cũng không có rõ ràng ngũ quan, nhưng cô vẫn nhớ rõ hai khuôn mặt khả ố đó.

Sau khi trao nhẫn xong, dưới hội trường cũng bắt đầu tiệc cưới.

Trần Vu Ý không hề ăn uống, nhạt như nước ốc, chỉ muốn ăn xong nhanh chóng rời đi.

Tân lang tân nương dẫn theo đoàn phù dâu, nhóm phù rể đến kính rượu.

Mọi người sôi nổi đứng lên.

Dương Đàm đã có chút say, anh ta nói lắp bắp: “Cảm ơn các vị bạn học đã đến tham gia hôn lễ của tôi, tôi kính các vị một ly!” Anh ta vui vẻ ngửa đầu uống rượu.

Trần Vu Ý cũng uống một chút.

Có bạn học khác kính rượu Dương Đàm, anh ta uống khá nhiều, những chén sau đều do bạn bè uống hộ.

Vô cùng náo nhiệt mà uống qua một trận, họ lại đi tiếp bàn khác kính rượu.

Trên bàn đồ ăn đã không còn dư thừa nhiều lắm, mọi người đều đã ăn no, đang nói chuyện phiếm với nhau.

Trần Vu Ý chờ thời gian đi, một mình trầm mặc nhìn điện thoại, trả lời tin nhắn.

Hôn lễ kết thúc.

Trần Vu Ý xách theo túi xách đi theo dòng người ra ngoài.

Nhìn thấy những mầm non mới nhú, cô thở dài.

Buông bỏ đi không phải sao? Mọi chuyện đã sớm qua rồi.

“Trần Vu Ý.”

Cô bị một giọng nói quen thuộc gọi lại, cô quay đầu lại.

“Về trường học sao? Cùng nhau đi.” Cao Dương nhẹ giọng hỏi.

Trần Vu Ý nhàn nhạt nhìn anh: “Không cần, tôi tự về.”

Cô tiếp tục đi về phía trước.

“Trần Vu Ý, thực xin lỗi.” Cao Dương do dự rồi mở lời, thật cẩn thận nhìn vào khuôn mặt bên sườn cô.

“Cậu thực xin lỗi cái gì?” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt xem xét nhìn anh.

Cao Dương áy náy và đau lòng nói: "Khi đó tôi không biết, có thể đã làm tổn thương chuyện của cậu, nhưng tôi thật không phải cố ý."

"Ừm, tôi biết cậu không cố ý, cậu xin lỗi, tôi đã chấp nhận rồi, vậy thì sao?" Nhìn bộ dáng của anh, Trần Vu Ý không thể khống chế mà dần dần táo bạo. Cô biết, đây là giận chó đánh mèo.

"Tôi không yêu cầu cậu tha thứ cho tôi, nhưng xin cậu cho tôi một cơ hội bồi thường cậu được không?" Cao Dương ngữ khí thấp thỏm, ánh mắt chân thành.

Giọng nói của cô đông cứng lại: "Cậu không cần như vậy, tôi chưa từng có hận cậu, tổn thương tôi cũng không phải cậu, cậu không có làm sai gì, tôi cũng không cần cậu bồi thường."

Cao Dương áy náy: "Thật xin lỗi." Anh cũng không biết đang xin lỗi cái gì, chỉ là tưởng tượng đến cô khi còn nhỏ bị người khác bắt nạt, anh liền đau lòng.

"Tôi không muốn nghe! Người tổn thương tôi đều không muốn thừa nhận, cậu lại ở chỗ này xin lỗi cái gì?! Thánh mẫu sao? Hay vì khoe ra cậu thiện lương sao?" Cô gần như hét lên, nói ra những lời không hề lý trí.

"Không có, tôi chỉ là muốn bảo vệ cậu, về sau cũng vẫn luôn vẫn luôn bảo vệ cậu, không bao giờ để cậu chịu tổn thương." Anh nắm chặt quyền, từng câu từng chữ nói ra.

Cô cười nhạo: "Bảo vệ tôi? Cậu còn thích tôi?"

"Ừm, anh thích em, vẫn luôn thích em." Cao Dương nhìn cô, ngữ khí xưa nay chưa từng có trịnh trọng, ánh mắt gần như thành kính.

"Được, tôi cho cậu một cơ hội." Cô gần như bố thí mà nói ra.

Cao Dương đại não trống rỗng: "Cái gì?"

"Cậu không phải muốn bồi thường tôi sao?"

"Cùng tôi ngủ một lần."

Cao Dương không dám tin tưởng mà nhìn cô, "Em... Em nói thật?"

"Cậu vẫn là lần đầu tiên sao?" Trần Vu Ý hỏi đến trắng ra.

"…Phải."

"Được, vậy lần đầu tiên của cậu cho tôi."

Cao Dương hoàn toàn ngốc, anh cơ hồ vô pháp tự hỏi, gập ghềnh hỏi: "Vậy, vậy khi nào? Hiện, hiện tại sao?"

"Xem tâm tình tôi."

Một đoạn thời gian này, Cao Dương vẫn luôn ở trong trạng thái khẩn trương lại vô thố, kích động lại mờ mịt, mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại từ mặt đỏ tim đập bắt đầu, chờ đợi Trần Vu Ý gọi.

Mỗi ngày buổi tối, anh đều phải xem mấy lần video, học lý luận, học kỹ xảo, học rất nghiêm túc, muốn dùng hết trong lần kiểm tra sắp tới, ghi điểm tuyệt đối trong lòng cô.

Hoàn toàn không suy xét tính chân thật của việc này.

Trần Vu Ý ác liệt mà chơi anh.

Ngày đó nhìn vẻ mặt anh mất hồn mất vía, khϊếp sợ không thôi, cô xác thật hả giận, hơn nữa vui sướиɠ khi người gặp họa.

Anh mơ cũng thật đẹp!

Qua một đoạn thời gian, Cao Dương rốt cuộc là không nín được.

Anh đi tòa nhà thực nghiệm tìm người.

"Anh khi nào có thể có tác dụng?" Anh hỏi đến tương đương hàm súc.

Trần Vu Ý chớp mắt, không hiểu sao lại muốn cười. Kỳ thực Cao Dương là một người đàn ông rất thú vị, tính cách rất dịu dàng, lại còn đẹp trai.

"Tôi đang đùa cậu, cậu còn không biết sao?"

Cao Dương thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó anh lại thử thăm dò nói: "Vậy có thể cho anh một cơ hội làm bạn trai em không?"

Trần Vu Ý sửng sốt: "Bạn trai? Không được." Cô không chút do dự liền từ chối.

"Vì sao? Anh vì sao lại không được?" Anh không phục.

"Cậu được không, đừng hỏi tôi?" Cô đầu ngả ra sau, không muốn lại cùng anh vô nghĩa.

"Anh nghe lời, để anh làm bạn trai em được không? Anh đảm bảo sẽ chăm sóc em thật tốt."

Cô một chữ cũng không tin: "Đàn ông bảo đảm có giá trị gì?"

"Nếu cậu nghĩ vậy, vậy coi cậu làm cái lốp dự phòng trước đi."

"Lốp dự phòng? Có thể có cơ hội chuyển chính thức không?"

Nhìn thấy anh hèn mọn quá mức, Trần Vu Ý cảm thấy mình giống như một kẻ tội nhân.

"Cậu có điên không? Đến mức như vậy sao? Lốp xe dự phòng cũng nguyện ý làm? Cậu còn có giới hạn sao? Tam quan sao lại bất chính vậy?"

Cao Dương cứng họng: "Anh, anh có giới hạn..."

Đây đại khái chính là liếʍ cẩu rồi.

“Được, vậy tôi thử dùng cậu một chút, không hài lòng liền trả hàng.”

“Thử dùng như thế nào?”

Trần Vu Ý không nói chuyện, chỉ là trầm mặc mà nhìn anh.

Trần Vu Ý đem anh tới khách sạn.

Người nam sinh có chút vô thố: “Nhanh như vậy?”

Cao Dương cùng cô ngồi ở trên giường.

Trong phòng đang bật điều hòa, Trần Vu Ý cởϊ áσ khoác.

“Đúng vậy, tôi trước nhìn xem phần cứng cậu thế nào. Đem quần áo cởi ra.”

“Anh…” Ngón tay thon dài của anh duỗi đến cổ áo, chậm rãi kéo xuống khóa kéo áo khoác.

Ngực phập phồng càng ngày càng rõ ràng, Cao Dương cởi xong áo trên, lỗ tai cũng đỏ.

“Cơ bụng không tồi.” Tay Trần Vu Ý sờ lên, bình luận một câu.

Cô sờ hướng lên trên, ngón tay chà đạp hai hạt đậu đỏ.

Cả người Cao Dương run lên, không nhịn xuống hừ một tiếng.

“Làm sao vậy, mẫn cảm nha?” Hai tay cô xoa xoa đều Tiểu Đậu Đậu.

Anh đè lại tay cô đang làm loạn, không cho cô tiếp tục, cũng không cho cô lấy ra.

“Em không cần như vậy.” Giọng anh thô thô, ánh mắt né tránh.

Tay Trần Vu Ý không động đậy, nói ra mệnh lệnh: “Tôi muốn như thế nào thì như thế ấy, buông ra.”

Cao Dương lại không nhịn xuống, cúi đầu hôn lên môi cô. Buông tay cô ra, ôm lấy cô.

Anh không dám hôn thật, môi chỉ nhẹ nhàng chạm chạm môi cô.

Ngừng hai giây, cảm nhận loại cảm xúc mềm mại này, nhưng anh không kiềm chế được muốn nhiều hơn, mở miệng ngậm lấy môi trên của cô nhẹ nhàng mυ"ŧ.

Không đến một lát liền nghiện.

Trần Vu Ý đẩy anh ra, “Tôi bảo cậu hôn tôi sao?”

“Cởϊ qυầи ra.”

Cao Dương liếʍ liếʍ môi, lại đứng lên cởϊ qυầи.

Qυầи ɭóŧ tam giác màu đen, ở giữa phình phình.

“Cởϊ qυầи lót.”

Nam sinh do dự một lát, vẫn là cúi đầu làm theo.

Anh cởϊ qυầи lót ném ở một bên, côn ŧᏂịŧ thô dài đứng thẳng hướng về phía trước.

Vóc dáng anh cao, côn ŧᏂịŧ giống như chĩa thẳng vào mặt cô.

Trần Vu Ý cẩn thận mà nhìn chằm chằm trong chốc lát.

Anh cúi đầu nhìn cô, thấp giọng mở miệng: “Đẹp sao?”

Côn ŧᏂịŧ màu hồng hồng, qυყ đầυ đặc biệt hồng.

Cô nắm lấy.

Thật thô, thật to, thật cứng.

Buông lỏng tay, tay cô chống giường hơi chút ngửa ra sau nói: “Cậu tự an ủi cho tôi xem.”

Nam sinh ngốc một chút, lại khó làm động tác.

Anh đỏ mặt, tựa hồ khó có thể tiếp thu, thật cẩn thận mà nhìn cô một cái, nói: “Có thể không …”

Trần Vu Ý xuy: “Toàn thân trên dưới đều bị tôi xem qua, cậu còn sợ cái gì?”

Thấy anh vẫn luôn đứng tại chỗ, Trần Vu Ý cũng không hề muốn lãng phí thời gian, vì thế cô cầm lấy áo khoác đi ra hướng cửa.

“Em… Đừng!”

Cao Dương lập tức xoay người, đi nhanh ra phía trước kéo cổ tay cô, giọng vội vàng, khẩn trương: “Anh làm anh làm!”

Giữa hai người an tĩnh mấy giây.

“Được không?”

Trần Vu Ý có ý hối hận, “Cứ như vậy đi.”

Anh liền cầm theo tay cô, tuốt côn ŧᏂịŧ từ trên xuống dưới.

Yết hầu anh khô khốc, giống đổ một đoàn hỏa.