Chương 6: Nhiều lời vô nghĩa

Trở về nhà, Nhan Nhất quyết định dạy trên WeChat choCao Dương một bài học tư tưởng chính trị.

Nhan Nhất: “Tiểu Sơn Dương! Theo đuổi con gái không phải theo đuổi như vậy!”

Nhan Nhất: “Cậu như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bị ghẻ lạnh!

Tối nay tâm trạng Cao Dương vốn dĩ không tốt lắm, mới vừa tắm rửa trở về, liền thấy Nhan Nhất lại đang bám riết.

Cao Dương: “Cậu lại muốn nói gì? Có thể câm miệng không?”

Nhan Nhất: “Cậu cáu với tôi làm cái gì? Cậu dám nói chuyện như vậy cùng Ý Ý sao?

Nhan Nhất: “Chỉ cần cậu dám dùng ngữ khí như vậy nói một câu.”

Nhan Nhất: “Lập tức Ý Ý chính là của cậu.”

Cao Dương bực bội: “Cậu ở đó hồ ngôn loạn ngữ cái gì?”

Nhan Nhất: “Tôi nói thật, Ý Ý thích nam sinh tính cách phóng khoáng một chút, cậu ở trước mặt cô ấy quá yên tĩnh, không có cảm giác tồn tại.”

Cao Dương nhìn tin nhắn này, bắt đầu ngốc.

Anh cảm giác thất bại sâu sắc, lòng tràn đầy vô lực, phảng phất giống như trở về sơ trung.

Có lẽ Nhan Nhất cảm thấy nói đến trọng điểm, sợ đả kích đến anh, liền nhắn lại: “Nhưng mà cậu có một chút ưu thế, cậu so với bạn trai cũ Ý Ý soái hơn nhiều.”

Cao Dương thở dài: “Đối với một người có thích hay không căn bản không liên quan đến bề ngoài, dù tôi lớn lên đẹp trai, cô ấy không thích chính là không thích.”

Nhan Nhất: “Đầu óc cậu sao lại cổ hủ như vậy, cậu không biết lợi dụng ưu thế của mình sao? Sắc dụ không được sao? Chủ động một chút a!”

Nhan Nhất: “Huống chi, cậu không nghe Ý Ý nói sao? Cô ấy thích tiểu chó săn, cuồng dã một chút, không phải con thỏ nhát gan như cậu, hiểu chưa?”

Cao Dương hết chỗ nói rồi, đơn giản trả lời: “Cậu nói thật nhiều lời vô nghĩa.”

Nhan Nhất: “Tôi đây là vì ai, nhiều năm như vậy, nào có lần việc làm của Ý Ý nào tôi không kịp thời báo cho cậu? Không được! Cặp đôi tôi đu phải thành sự thật! Cậu tranh thủ một chút cho tôi!

Cao Dương không muốn cãi nhau với cô, trực tiếp ném di động lên giường ngủ.

Trong lúc đang làm thí nghiệm, Trần Vu Ý nhận được một tin nhắn WeChat từ lớp tiểu học, hóa ra là lời mời kết hôn. Cô kinh ngạc, con người lớp trưởng thật tốt, thời tiểu học đã từng giúp đỡ cô. Mấy năm nay cô cùng lớp trưởng ngày lễ ngày tết vẫn luôn có liên hệ, quan hệ cũng cũng không tệ lắm, không nghĩ tới nhanh như vậy liền kết hôn.

Cô trả lời: “Chúc mừng chúc mừng nha! Nhất định sẽ đến.”

Lớp trưởng Dương Đàm trả lời: “Có bạn trai thì dẫn theo bạn trai nha.”

“Thật đúng là không có, chỉ có thể một người đi, xin lỗi nha.”

“Không có việc gì, đến hôm đó tôi tìm cho cậu một người!”

Dương Đàm nói lời vui đùa cô cũng không tin là thật.

Một tuần sau, Trần Vu Ý một mình đi tham gia hôn lễ. Địa điểm ở một khách sạn lớn trong thành, đại sảnh tràn đầy mùi hoa, trang trí rất lãng mạn.

Cô tìm được vị trí ngồi xuống, quét mắt, phỏng chừng bàn này đều là bạn học tiểu học, phần lớn nhìn xa lạ.

Lục tục lại tới nữa vài người.

Cao Dương cũng tới, bên cạnh còn có mấy người, đều mặc tây trang, một thân thẳng, một đường nói nói cười cười, sôi nổi ngồi xuống.

Trần Vu Ý nhìn thoáng qua liền chuyển ánh mắt.

Cao Dương ngồi xuống bên cạnh Trần Vu Ý: “Cậu cũng tới? Đến khi nào vậy?”

“Vừa đến.”

Trương Kỳ ngồi ở bên cạnh Cao Dương, anh ta tò mò mà nhìn thoáng qua Trần Vu Ý, hỏi Cao Dương: “Cao Dương, vị này chính là?”

“Trần Vu Ý.”

Anh giới thiệu tên cô một cách đơn giản.

Trương Kỳ tinh tế lẩm bẩm tên của cô, cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.

Nhưng anh ta lại nhìn vào khuôn mặt của cô, không khỏi cảm thán: "Ôi trời, mười mấy năm không gặp, trước kia các bạn học đều biến thành đại mỹ nhân rồi, sớm biết như vậy, tôi nên tấn công trước trong thời gian học tiểu học!"

Sự hài hước của anh ta không mang lại hiệu quả như anh ta mong đợi, trái lại khiến cho những phụ nữ ở đây cảm thấy rõ ràng không thoải mái với khuôn mặt dầu mỡ của anh ta.

Trần Vũ Ý cau mày, chỉ cảm thấy ghê tởm.

"Trương Kỳ, anh không nhớ rõ, tôi thì nhớ rõ rành mạch, anh và Phùng Kiệt hai người hồi tiểu học đã bắt nạt bao nhiêu người anh cũng đã quên rồi?" Thế nên lúc ấy danh tiếng của anh ta rất xấu.

Trần Vũ Ý nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, tên cô ấy là Kim Ngữ, ngoại hình không có thay đổi quá nhiều so với hồi tiểu học.

Trương Kỳ cười phá lên: "Tôi thật sự không nhớ rõ lắm, hồi đó đều là trẻ con, hành vi làm sao có thể thật sự, sao có thể nói là bắt nạt chứ, giữa các bạn học cùng nhau chơi đùa thôi mà!" Anh ta giả vờ vẻ mặt vô tội.

Phùng Kiệt tính cách rõ ràng tương đối trầm lặng một chút, anh ta cũng nói: "Chuyện hồi tiểu học ai nhớ rõ ràng đâu, đơn giản chính là giữa các bạn học đánh nhau chút thôi."

Trần Vu Ý cúi đầu nghịch chén đĩa, nhìn như không quan tâm.

Lúc này mọi người cũng đã đến đông đủ.

Bàn của họ có nhiều nam hơn nữ, cũng có hai người nhiệt tình như vậy.

Có người nói: "Tôi phát hiện mười mấy năm qua đi, mọi người đều thay đổi rất nhiều. Trước đây tôi còn đặc biệt lấy ra ảnh tốt nghiệp tiểu học ra xem lại, nhưng hiện tại thật nhiều người vẫn là không nhận ra được, hay là chúng ta tự giới thiệu một chút đi, tôi đi trước, tôi là Kim Khang."

"Tôi là Quyền Đình Đình."

......

"Trần Vũ Ý." Cô bình thản nói một câu.

Giới thiệu xong một vòng, cô cũng không có thực sự nhớ kỹ mấy cái tên, chỉ cảm thấy nhàm chán.

Bầu không khí trong bàn đang sôi nổi tìm đề tài để nói.

Ánh mắt Kim Khang tò mò nhìn xung quanh, trọng điểm quan sát vài người có ngoại hình xuất chúng.

"Trần Vũ Ý, tôi nhớ rõ cô, lúc đó cô là năm ba đi vào lớp chúng tôi phải không? Tôi nhớ rõ khi đó mắt của cô bị thương, tôi có nhớ không sai chứ?" Kim Khang cười hỏi. Anh ta nhớ rõ khi đó cô bé mới chập chững bước vào lớp của họ, tính cách rất hướng nội, một mắt vì bị thương nên che lại bằng băng gạc.

Trần Vũ Ý khẽ cười: "Đúng vậy, trí nhớ của anh thật tốt."

"Trời ơi Kim Khang, trí nhớ của cậu cũng tốt quá đi, cái này đều có thể nhớ kỹ?" Một vị nam sĩ tỏ vẻ bội phục.

Kim Khang không cho là đúng: "Tôi còn nhớ rõ cậu đó! Ngô Kiến Quân! Lúc tiểu học cậu thường xuyên bắt nạt nữ sinh trong lớp!"

Anh ta lại quét qua vài người khác: "Còn có Trương Kỳ! Phùng Kiệt! Hai người này cũng thích bắt nạt nữ sinh! À đúng rồi! Các cậu có phải đã từng bắt nạt Trần Vu Ý không!" Anh ta ấn tượng sâu sắc thật sự, tiểu học hai người này thấy Trần Vu Ý nhu nhược, liền bắt nạt cô, còn bôi nhọ cô ăn trộm đồ vật.

Chủ đề lại bị nhắc lại, ánh mắt của mọi người trên bàn đều dừng lại ở Trần Vu Ý.

Cô có chút bực bội.

Trương Kỳ chần chừ vài giây, cười có chút xấu hổ: "Ha ha, có chuyện này sao? Tôi đều đã quên, hồi nhỏ tính cách quá hư hỏng."

Kim Ngữ cũng kinh ngạc nhìn về phía Trần Vu Ý, cô ấy lại cẩn thận hồi tưởng, vẫn không nhớ ra bất cứ chuyện gì về Trần Vu Ý. Nhưng điều này cũng không ngăn cản cô ấy chán ghét Trương Kỳ và Phùng Kiệt: "Các cậu không nhớ rõ, luôn có người sẽ thay các cậu nhớ rõ."

Trương Kỳ cũng không cảm thấy đây là chuyện gì quan trọng: "Các cậu cũng đừng so đo với tôi, nói không chừng Trần Vu Ý đều đã quên đó."

"Cậu nói đúng không? Trần Vu Ý?"

"Tôi không quên."

Cô nhẹ nhàng nói một câu, khiến Cao Dương chú ý.

"Tôi nhớ rất rõ, các cậu lúc đó đều là như thế nào bắt nạt tôi, đó là bạo lực học đường mà, sao có thể dễ dàng quên như vậy?"

Trần Vu Ý ngữ khí rất nhẹ, khiến người ta khó có thể đoán được cảm xúc thực sự của cô lúc này.

Trương Kỳ lập tức cảm thấy có chút khó xử: "Ai da Trần Vu Ý à, cậu đừng bôi nhọ người ta chứ, nói bạo lực học đường thì có chút khó nghe đi, đều qua đi đã lâu như vậy, cũng không cần thiết so đo đi?"

Cô so đo?

Cô cúi đầu cười cười, chỉ nói một câu: "Tôi bôi nhọ cậu? Chẳng biết xấu hổ."

Mặt Trương Kỳ đều tái rồi.

Trên bàn ăn một trận trầm mặc, mọi người đều hiểu rõ tại sao lại như vậy. Chỉ cần lúc này Trương Kỳ có thể thành tâm xin lỗi, thì chuyện này cũng sẽ kết thúc. Rốt cuộc đều qua nhiều năm, mối thù hận cũng đều tiêu đi không sai biệt lắm.

Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Cao Dương lấy ấm trà, rót cho Trần Vu Ý một ly trà. Sau đó lại quay sang nói với Trương Kỳ: "Cậu làm gì, bản thân cậu cũng rõ ràng, một câu xin lỗi khó như vậy sao?"

"Nhiều năm như vậy chỉ phát triển chiều cao không phát triển đầu óc? Bảo cô ấy đừng so đo? Mấy cái như vậy cũng dám nói?"

Cao Dương nói mấy câu trực tiếp khiến Trương Kỳ cảm thấy không thể xuống đài.

Anh ta cảm thấy Cao Dương không biết thức thời.

“Mày…”

Kim Khang cảm thấy bầu không khí càng ngày càng không ổn, vội vàng hòa giải: “Nào các anh em, nhìn kìa, cô dâu cô dâu muốn ra rồi.” Cười, đây chính là hiện trường hôn lễ, bọn họ cãi nhau, thể diện lớp trưởng còn hay không.

Trần Vu Ý không hề nhìn bất cứ ai, tầm mắt hướng về phía đài.

Cao Dương vẫn đang hồi tưởng những lời họ nói vừa rồi.

Anh và Trương Kỳ Phùng Kiệt cũng chỉ ở thời tiểu học hơi chút thân thiết một chút, đến trung học không ở cùng một trường học, tự nhiên là không hề liên hệ.

Những chuyện ở thời tiểu học phần lớn anh đều không nhớ rõ, nhưng anh hẳn là cũng giống như đại đa số nam sinh, có chút hung dữ, cũng sẽ thỉnh thoảng đi theo người khác cùng nhau trêu chọc bạn nữ.

Đến năm nhất cao trung ngồi cùng bàn với Trần Vu Ý, mới dần dần quen biết với cô.

Nhìn Trần Vu Ý, anh đột nhiên nhớ tới học kỳ năm nhất cao trung, tỏ tình với cô bị từ chối, cô nói một câu. Khi đó anh nghe không hiểu ra sao hơn nữa không thể lý giải, nhưng là ký ức sâu đậm.

Cô nói: “Tôi nhớ rõ thời tiểu học, cậu và Trương Kỳ, Phùng Kiệt là bạn bè. Cho nên, tôi vĩnh viễn cũng không có khả năng thích cậu.”

Khi đó, anh đau lòng vô cùng. Cảm thấy lý do cô từ chối rất là hoang đường. Giữa hai người bọn họ, liên quan gì đến Trương Kỳ, Phùng Kiệt?

Nhưng là, ở tiểu học, cô đã trải qua một lần bạo lực học đường. Người thực hiện bạo lực là Trương Kỳ, Phùng Kiệt, mà anh, rất có thể đã từng vô số lần lạnh nhạt bàng quan, thậm chí còn đi theo phía sau bọn họ cũng bắt nạt Trần Vu Ý. Nghĩ đến đây, sau lưng anh toát mồ hôi lạnh, anh cũng là kẻ bắt nạt.

Bị một người như vậy thích, cô khi đó nhất định rất ghê tởm đi.

—————— Sơn Dương: Tôi hiện tại sợ hãi vô cùng.