*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngũ Ngũ
Một đoàn
ba con ếch xanh
quả thực náo loạn quán trọ.
Thanh Liên cắn ngực Vũ Nhất, lằng nhằng dây dưa.
“Aiz… Aizz..”
Nghe tiếng, Thanh Liên có chút đau lòng, buông miệng ra, lè lưỡi liếʍ liếʍ.
“Ân…
Ân…”
Thanh Liên đỏ mặt: “Sắc quỷ!”
Vũ Nhất không nói lời nào, đè lên Thanh Liên.
Thanh Liên bị hôn đến thở không ra hơi, oán khí từng chút tiêu tan, không phải chỉ là một Cố Ngạn thôi sao, hắn mới không thèm.
Ồn ào?
Tưởng là Linh đình viên oanh oanh yến yến sao?
Hừ.
Quả nhiên chỉ có tên đần này mới tốt nhất.
Không nên đem tức giận trút lên người hắn…
“X Lan!
Bệ hạ không có ở đây hả?
Kêu bằng hữu của ngươi cùng đi đi?
Bằng hữu của ngươi sao còn chưa ra?
Đã giờ nào rồi?”
“Liên Liên? X Trúc rủ đi dạo phố, đừng ngủ nữa, đã buổi trưa rồi, thực không hiểu chuyện.”
Cố! Ngạn! Chết! Tiệt!
Thanh Liên nhu hòa mà đẩy vai Vũ Nhất ra, dịu dàng cười với hắn, lập tức thay đổi thành khuôn mặt ác quỷ, hỏa khí ngút trời mà đá văng cửa phòng.
Ở cửa ra vào có ba vị nam tử đang đứng.
Cố Ngạn chui đầu ra từ phía sau, cười tủm tỉm, vui vẻ: “Liên Liên.”
Thanh Liên mặt âm trầm: “Chuyện gì?”
“Đi dạo phố a.”
“Không có hứng thú.”
Cố Ngạn lo lắng nói: “Ngươi không thoải mái ư?
Có phải Vũ Nhất quấn lấy ngươi?”
X Trúc ý vị thâm tường mà nhìn Thanh Liên: “Liên công tử, phải chú ý thân thể nha,
phóng túng quá độ cũng không hay.”
X Cúc đồng ý nói: “Liên công tử sắc mặt trắng bệch, có hơi tiều tụy, thoạt nhìn toàn thân vô lực, nên đi ra ngoài nhiều một chút.”
X Mai vẫn là câu nói
kia: “Đúng vậy.”
Cố Ngạn nghe vậy, càng thêm
ân
cần nói: “Liên Liên, Vũ Nhất thất sự ngược đãi ngươi như vậy?”
Cành liễu Thanh Liên đầu phát đau, quát: “Câm miệng! Ta đi!”
Cố Ngạn quay đầu qua X Cúc: “Liên Liên rất có lực nha.”
Thoát khỏi vướng bận Thượng Vũ đế, ba con ếch xanh càng ngày càng suồng sã, ‘Oa oa oa oa’ làm cho không chỉ Thanh Liên muốn sụp đổ, mà loại hào khí lâu ngày gặp lại của Cố Ngạn cũng có chút choáng váng rồi.
Cố Ngạn vô cùng chóng mặt mà bị Thanh Liên kéo một cái, nghe hắn hỏi: “Ồ?
Trên đường này vì sao chỉ có nam nhân?”
Cố Ngạn xem xét xung quanh, lại thật sự là như thế.
X Cúc nhiệt tình nói: “Thanh Liên tiểu huynh đệ chắc chưa từng tới nơi này, X Lan bảo bảo cũng đã lâu không có trở lại rồi, nơi này chính là đã xảy ra biến hóa lớn, lần trước X Mai đến cũng không có gặp nữ nhân đúng không?”
“Không sai.”
X Trúc nói tiếp: “Sau khi thống nhất Đại
An, thị trấn nơi biên giới này đúng là có chút kỳ dị, khí hậu biến chất, mọi nhà đều không sinh nữ nhi, nữ tử cơ hồ đều sống không quá hai mươi, hiện tại hầu như chỉ còn nam nhân.”
Cố Ngạn kinh ngạc nói: “Tại
sao
có thể như vậy?”
X Cúc lắc đầu: “Không rõ lắm, bất quá rất nhiều nam nhân không lấy được vợ đều đi ra khỏi thành, ngược lại rất nhiều nam tử đến đây thành thân.”
“Vì sao đến đây thành thân?”
“Đùng đùng thùng thùng boang!
Đùng đùng thùng thùng boang!…”
Đang nói, năm người liền nghe được từ phương xa truyền đến tiếng chiêng trống báo hỉ, lại ngoài ý muốn đúng lúc có người đang thành thân.
X Trúc cười đến bỉ ổi: “Các ngươi xem, đó là tân
lang
quân.”
X Cúc cũng lộ ra nụ cười không sai biệt: “Đứng ở cửa ra vào
kia, cũng là tân lang quân.”
Cố Ngạn trợn tròn mắt: “Hai tân
lang
quân?”
Vẫn là Thanh Liên thông minh, một chưởng chụp về đầu Cố Ngạn: “Đồ ngốc, ở đây đều là nam nam thành thân.”
Cố Ngạn khϊếp sợ mà nhìn tân
lang
đứng ở cửa ra vào đang vịn tân lang cưỡi ngựa xuống, không có kiệu, cũng không có khăn che đầu, chỉ có mười ngón tay đan xen, cười đến ngọt ngào.
===
Bên kia hoàng đế bị coi là chướng ngại đang ngây người trong quán trọ, hắn đương nhiên cũng nghe nói sự tình ‘Nam nhân trấn’, bọn họ có lẽ chỉ có thể dừng ở đây mấy ngày, nhưng lại không có địa phương nào thích hợp thành thân hơn ở đây.
Thượng Vũ đế triệt để từ bỏ công vụ, đích thân xử lý chuyện liên quan đến người trong
tim
hắn.
Mấy ngày nay bắt được vài tên thích khách,
hành trình chắc đã bại lộ ở Yên Thủy Giang.
Vũ Nhất coi như làm tròn trách nhiệm thống lĩnh thị vệ, Thượng Vũ đế vứt
chuyện thẩm vấn
ra sau đầu, nhưng ghi chép về thích khách cách một ngày vẫn sẽ đưa đến
tay
Thượng Vũ đế.
Thượng Vũ đế không để ý lắm những ghi chép
kia, cầm bút ngọc, tinh tế mà ghi kỹ mỗi đầu hạng mục công việc.
Viết đầy bốn trang giấy, Thượng Vũ đế vắt hết óc cũng không nghĩ ra gì nữa, nhưng lại lo lắng sợ bỏ sót gì đó sẽ làm cho hôn sự không hoàn mỹ, chậm chạp không chịu buông bút.
Tiểu Đa Tử ở một bên thuần thục châm trà, rót nước, không dấu vết rót đầy chén trà trên
tayThượng Vũ đế.
Thượng Vũ đế người cũng không phải làm bằng sắt, đầu cũng biết đau, nhưng lại không cam lòng thả bút xuống, nghĩ đến sau này, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tiểu Đa Tử thả ấm trà trong
tay
xuống, dùng độ ấm trà lưu lại trên tay ấn nhẹ đầu Thượng Vũ đế.
“Ngươi nhìn xem, còn sót gì không?”
Thượng Vũ đế nhắm mắt lại, mệt mỏi nói.
Tiểu Đa Tử biết Thượng Vũ đế không thích người ngoài khuyên hắn, vì vậy đem lời quan tâm nuốt xuống, đưa
tay
cầm lấy trang giấy xem.
Tiểu Đa Tử quét qua vài lần, sửng sốt: “Bệ hạ, hỉ phục cùng đồ trang trí để nô tài đặt mua là được.”
Thượng Vũ đế không mở mắt: “Không cần.”
Tiểu Đa Tử liền không nhiều lời nữa, xem hết bốn trang giấy,
lại nhìn gương mặt tràn đầy mệt mỏi của Thượng Vũ đế, nói khẽ: “Bệ hạ, phụ mẫu Cố công tử còn đang ở kinh thành.”
Thượng Vũ đế lập tức quét hết mệt mỏi, dựa trên ghế mà bắt đầu ghi ba chữ ‘Tranh chân dung’.
Thượng Vũ đế thỏa mãn mà gật đầu: “Ân, có thưởng.”
“Tạ bệ hạ.”
Tiểu Đa Tử nghĩ nghĩ, “Bệ hạ.”
“Ân?
Còn thiếu gì nữa hả?”
“Mấy ngày nay nô tài nghe thấy người bên dưới tán gẫu, nghe nói người trong thị trấn này thành thân có một phong tục đặc biệt.”
“Ah?
Nói nghe một chút.”
“Tục truyền nói, trước khi hai bên thành thân
sẽ khắc hai chữ trên hai ly rượu hợp cẩn,
nếu bốn chữ này trở thành lời khấn sẽ bách niên giai lão, chứng minh song phương tâm linh tương thông, là trời sinh một đôi.”
“Còn có ý nghĩa này?
Cái kia nếu là hai người khắc không thể thành một câu thì sao?”
“Đây chỉ là một hình thức, kỳ thật trước khi hai bên thành thân thân hữu đã liên hệ từ để hai người khắc lên, thời điểm hợp cẩn sẽ không phát sinh sai lầm.”
Thượng Vũ đế cười cười: “Thú vị.
Như vậy đi, chuẩn bị ly cho trẫm, ngày mai trẫm sẽ khắc lên.”
“Vâng, bệ hạ.”
“Cố Ngạn bảo bảo bên
kia, ngươi biết rõ nên làm thế nào đúng không.”
“Nô tài hiểu rõ.”
Thượng Vũ đế sau khi suy nghĩ nửa ngày: “Khắc cái gì mới được đây?”
Tiểu Đa Tử hiếm
khi do
dự: “Nô tài không dám nói bừa.”
Thượng Vũ đế cũng không kỳ vọng hắn có thể cho mình một đáp án, nhớ lại lời khấn trong đầu từ xưa đến nay, nghĩ đi nghĩ lại cơ hồ mệt mỏi ngủ luôn.
Thượng Vũ đế giật mình tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ, nhíu mày: “Tiểu Đa Tử, giờ nào rồi?”
“Giờ hợi rồi, bệ hạ.”
Thượng Vũ đế còn chưa nói tiếp, cửa phòng bị người mở ra, Cố Ngạn phong trần mệt mỏi mang
theo
một thân khí lạnh chui vào phòng.
Cố Ngạn cười hì hì dùng
tay
lạnh buốt mà áp chặt Thượng Vũ đế, hoàng thượng đáng thương lúc này bị lạnh mà rùng mình một cái.
Thượng Vũ đế liếc nhìn Cố Ngạn, ngẫm lại chính mình vất vả thân thể sẽ nhanh chóng ngã xuống, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Mỗi ngày cùng đám người lêu lổng một chỗ, sống phóng túng, tiêu diêu tự tại, câu thành thân phảng phất như lời vui đùa bị ném lên chín tầng mây, không bao giờ đề cập nữa.
Trong lòng Thượng Vũ đế rất chua xót, nhưng nghĩ đến đám cẩu bằng hữu
kia
có thể làm cho tên này tươi cười trở lại, lời ngăn cản đến bên môi liền nuốt xuống.
Cố Ngạn phát giác thần sắc mệt mỏi của Thượng Vũ đế, hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Thượng Vũ đế không muốn nói cho hắn biết mình vì chuyện hôn sự đã dốc hết tâm huyết nhiều ra sao, nghe như một kẻ
ngu.
Cố Ngạn âm thầm vận công đem nhiệt độ cơ thể tăng lên, nắm chặt
tay
Thượng Vũ đế chà xát: “Bệ hạ làm sao vậy?”
Thượng Vũ đế mệt mỏi mà ngã xuống giường, nhắm mắt lại, tựa hồ nói nhiều thêm một câu đều mệt mỏi: “Trẫm muốn ngủ.”
Cố Ngạn nằm xuống bên cạnh,
tay
còn nắm tay Thượng Vũ đế, chậm rãi mới thấp giọng lẩm bẩm: “Ừm.”
Thượng Vũ đế không có tránh
tay
của hắn, chỉ nằm thẳng đó, mới biết cơn buồn ngủ tiêu đi rất nhiều. Thượng Vũ đế cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng những ngày gần đây không biết tại sao lại có cảm giác bất an quanh quẩn trong lòng, đặc biệt là mỗi lần Cố Ngạn ra ngoài về không chào đã mộng, trái tim của Thượng Vũ đế thời thời khắc khắc đều treo lơ lửng, thật lâu vẫn không cách nào rơi xuống.
Hỗn loạn suy nghĩ không thể ngăn cản nỗi lo lắng càng tăng, không biết đã bao lâu, Thượng Vũ đế nặng nề mà thϊếp đi.
Ban đêm chợt có một cơn gió lạnh từ cửa sổ ùa vào, Thượng Vũ đế mơ mơ màng màng quấn lấy người bên cạnh, định kéo
tay
qua nắm chặt, không có.
Thượng Vũ đế bỗng dưng bừng tỉnh, dụi dụi mắt xác nhận bàn
tay
trống không, bên cạnh chỉ là chăn nệm lạnh ngắt.
Thượng Vũ đế kinh hoảng mà đứng lên,
tùy ý mang giày xông ra ngoài.
Cố Ngạn đang ngồi trên hành
lang
khách trọ, bóng lưng cao ngất trong gió lạnh đìu hiu lộ ra có chút tịch liêu, y cúi đầu, ngồi xếp bằng trên hành lang, như đang mượn ánh trăng làm cái gì.
Thượng Vũ đế phóng nhẹ bước chân, chậm rãi chuyển đến sau lưng nam sủng, trông thấy trên
tay
Cố Ngạn nắm lấy ly rượu, tay
khác
cầm một thanh tiểu đao chậm rãi khắc chữ lên trên.
Hốc mắt Thượng Vũ đế nóng lên, có cảm giác chua xót ê ẩm.
Hắn nhẹ nhàng từ phía sau vây quanh Cố Ngạn, toàn bộ hơi thở rơi trên cổ y.
“Bảo bảo, trẫm rất thích ngươi.”
Bên tai Cố Ngạn lập tức nhiễm lên một chút sắc hồng, quay đầu hướng nhìn ánh mắt mơ màng của Thượng Vũ đế, từ trong ngực móc ra một bao đồ: “Hôm nay dạo chợ trông thấy đào khô, bệ hạ thích ăn.”
Thượng Vũ đế nắm lấy cẩn thận mà nhét vào nội y, hỏi: “Ngươi khắc câu gì?”
Cố Ngạn cầm ly rượu bán thành phẩm, đặt trong
tay
Thượng Vũ đế, là một chữ ‘Tư’.
Thượng Vũ đế mỉm cười từ trong
tay
áo lấy ra một tờ giấy nét mực mới tinh, đầu bút đế vương cương kình hữu lực hạ xuống kiên định
rõ
ràng một câu, ‘trường tương, tư thủ.’
(*đầu bạc, răng long)