Chương 27: Ngươi cái tiểu bại hoại

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngũ NgũSủng Thượng Quân Hạ - Chương 27: Ngươi cái tiểu bại hoạiTrước giờ thành thân.

“Ta muốn cái này.”

“X Trúc, cầm giúp X Lan.”

“Còn có cái này.”

“Ta hết tay cầm rồi, X Mai ngươi bỏ bao chỉ đỏ xuống đi, cầm tiếp.”

“Cái này nữa.”

“Cái trên cổ Liên công tử có lấy không ah, X Trúc phủ lên cho hắn.”

“Cái này.”

“Cố Ngạn ngu ngốc kia ngươi muốn chết à!

Một mình ngươi thành thân mua nhiều bộ hỉ phục vậy làm gì!”

===

“Tiểu Đa Tử, cái này không được.”

“Vâng, bệ hạ.”

“Cái này như thế nào xấu như vậy!

Không được!”

“Vâng, bệ hạ.”

“Cái bọn cẩu nô tài này là cố ý!

Ném hết cho trẫm!”

“Vâng, bệ hạ.”

“Tiểu Đa Tử, hỉ phục của trẫm đâu?”

“Bệ hạ, ném rồi.”

“…”

===

Ngày thành thân, sáng sớm.

“X Cúc, giúp ta thắt dây lưng.”

“X Trúc, giúp ta @#%^&*#^$…”

“X Mai, giúp ta #@*&$*&#…”

“Liên Liên, ta chuẩn bị xong rồi!

Giúp ta ra ngoài dắt ngựa tới!”

“Đần! Ngươi mang giày ngược rồi!”

===

“Tiểu Đa Tử! Chuyện gì xảy ra, cái

tay

áo này tại sao không xỏ vô được?”

Tiểu Đa Tử luống cuống đầu đổ đầy mồ hôi: “Bệ hạ, để nô tài giúp

ngài

mặc.”

“Cút ngay!

Trẫm không tin, chỉ một bộ hỉ phục chẳng lẽ trẫm không mặc được!”



“Tiểu Đa Tử! Cái hoa này treo trên ngực sao?”

Tiểu Đa Tử luống cuống đầu đổ đầy mồ hôi: “Bệ hạ, để nô tài giúp ngài treo.”

“Nhiều chuyện!

Trẫm không tự tay treo được sao?”



“Tiểu Đa Tử! Gương đồng có vấn đề, trẫm không nhìn thấy tóc của mình.”

Tiểu Đa Tử luống cuống đầu đổ đầy mồ hôi: “Bệ hạ, nô tài giúp ngài chải đầu.”

“Câm miệng!

Trẫm muốn đích thân làm!”



“Từ Đa… Ngươi tới đi… Trẫm không nhanh được…”



Đợi tiểu Đa Tử giúp Thượng Vũ đế mặc hỉ phục lại lần nữa treo hoa lại lần nữa chải tóc lại lần nữa, thì bên ngoài tiếng khua chiêng gõ trống đã vang lên được một thời gian ngắn.

Sáng sớm gà bay chó sủa

làm cảm xúc của Thượng Vũ đế bộc phát tới biên giới, cái này cũng không hài lòng, cái kia cũng không ưng ý, quá trình chuẩn bị

không hoàn

mỹ khiến cho Thượng Vũ đế bất an.

Tiếng ồn xa xa càng lúc càng rõ ràng, Thượng Vũ đế tinh thần căng thẳng, bộ mặt cứng ngắc, đứng trước cửa quán trọ, khẩn trương đến đứng không vững.

Sau đó liền chứng kiến nam sủng nhà mình từ một điểm nho nhỏ màu đỏ dần dần biến thành một nam tử tuấn tú phiêu dật xuất trần, nụ cười trên mặt làm tan chảy nhân tâm, mi mục như sao, mặt mày như ngọc, bị một thân đỏ thẫm

vui mừng làm ngây ngẩn.

Cố Ngạn một

tay

ghìm cương ngựa, cảm giác trên đầu có chút là lạ, duỗi tay kia lên gãi gãi.

Thượng Vũ đế nhìn thấy Cố Ngạn gãi gãi đầu, một mảnh giấy

vụn

màu hồng

hồng

từ kẽ tay rơi xuống mặt đất,

bị một biển người như thủy triều bao phủ, y vẫn hồn nhiên chưa phát giác mà thẳng tắp thân thể, nhìn gương mặt gỗ nghiêm túc đó làm Thượng Vũ đế không kìm được vui vẻ, theo tiếng vó ngựa tiến gần, l*иg ngực như bị cái gì lấp đầy, là ấm áp.

“Bệ hạ…”

Thượng Vũ đế ngẩng đầu, trông thấy Cố Ngạn đứng trước mặt, hiếm khi lộ ra một chút quẫn bách cùng thẹn thùng, do do dự dự từ trong miệng gọi ra một tiếng “Bệ hạ”. Nhất thời cả người Thượng Vũ đế liền

thư

thái, tên này vậy mà cũng sẽ thẹn thùng, quả thực rất có ý tứ.

Quá trình thành thân

diễn ra

thuận lợi,

Cố Ngạn có chút ngượng ngùng xấu hổ, Thượng Vũ đế một bên thấy mà say mê, tâm tình bất hảo lúc sáng sớm không biết ném đi nơi nào rồi.

Trên trấn đột nhiên xuất hiện một đám mỹ nam tử, dân trong trấn nhốn nháo vây quanh quán trọ ba tầng trong ba tầng ngoài, tiếng nghị luận nổi lên không dứt.

“Mau nhìn, tân

lang

quân lớn lên thật là đẹp.”

“Người đứng bên trái kia càng khí khái hào hùng.”

“Vị ngồi bàn trong kia cũng rất đẹp, quyến rũ mị hoặc, xương cốt mềm mại.”

“Ngươi là cái tiểu bại hoại, nhìn nam nhân khác linh hồn đều bay mất.”

“Hì hì, đáng ghét ~”



Dưới ánh nhìn sôi

nổi chăm chú của mọi người khiến cho Cố Ngạn vốn đang lo lắng càng thêm khẩn trương, hắn như khúc gỗ mà đạp bước chân, mắt nhìn không chớp, có chút cứng ngắc mà bước vào đại môn quán trọ.

“Đồ ngốc!”

Cố Ngạn lảo đảo một cái, được Thượng Vũ đế vững vàng một bên tiếp được, thấp giọng mắng câu, “Dưới chân có bậc cửa.”

“Nha.”

Cố Ngạn quay đầu, cười cười, sinh khí trong lòng Thượng Vũ đế liền tan biến, dứt khoát nắm chặt tay hắn, cùng đi.

“Tân

lang

tân lang nhất bái thiên địa.”

Cố Ngạn đứng song song với Thượng Vũ đế, hai người đang chuẩn bị quỳ xuống, đột nhiên truyền đến âm thanh hùng hồn.

“Chậm đã!”

Hai vị tân

lang

quân đồng thời sửng sốt, xảy ra chuyện gì?

Thanh âm

kia

thô dày hữu lực, vừa phát ra, mặt đất tựa hồ chấn động mà rung rung. Chỉ thấy một người

thân hình

vạm vỡ

tay

cầm đại đao, ở trần, vẻ mặt hung tợn, nghênh ngang dưới ánh mắt ngạc nhiên cùng khϊếp đảm của mọi người, từng bước một đi vào đại đường quán trọ.

“Ngươi!”

Đại hán

kia

nâng cánh tay tráng kiện, không coi ai ra gì mà chỉ tay.

“Ta?”

Cố Ngạn tự chỉ vào chính mình.

“Chính là ngươi!”

Đại hán lộ ra tiếng cười hung hăng càn quấy.

“Ta làm sao?”

Cố Ngạn mở to hai mắt.

Đại hán đến gần Cố Ngạn, khí thế kinh người, bá đọa hô: “Lão, tử, muốn, ngươi!”

Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.

X Mai/ Cúc/ Trúc mở to mắt nhìn kẻ dám đứng trước bệ hạ xuất khẩu cuồng ngôn, gia hỏa này ngại mệnh lớn

quá hả!

Thượng Vũ đế: …

Thanh Liên: Tên mập ngươi ah…

Cố Ngạn cẩn thận quan sát một phen đại hán dũng mãnh trước mặt, quay đầu nói với người chủ trì buổi lễ: “Thực xin lỗi, tiếp tục bái đường ah, ta không biết hắn.”

Một thân thịt béo của đại hán cứ như vậy bị Cố Ngạn không để ý tới, lập tức gấp đến độ giậm chân: “Ngươi, ngươi lại còn nói không biết lão tử!

Ngươi sao có thể đối xử với lão tử như vậy!”

Cố Ngạn nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Bàn thứ mười một bên trái, nơi đó có chỗ, muốn uống rượu mừng thì qua đó đi. Ta phải bái đường rồi.”

“Ngươi không được nói với lão tử như vậy!

Lão tử là tới cướp tân nương đấy!

Ngươi là của lão tử!”

Thượng Vũ đế tức đến bốc hỏa, loại lời này ngươi cũng dám nói?

Đại hán nhìn biểu lộ hờ hững của Cố Ngạn, vô cùng thương tâm: “Ngươi đừng như thế, ngươi không được thành thân với người khác.”

Một đại hán cao lớn

lộ ra biểu tình ủ



khổ sở giống như một tiểu khuyển bị vứt bỏ, tâm

can

Cố Ngạn có

phần

mềm nhũn: “Thực xin lỗi, ta không biết ngươi, bỏ qua ngày tốt bái đường sẽ không hay.”

Đột nhiên xuất hiện vị khách không mời mà đến, nhóm nhân vật chính bọn họ còn chưa nổi giận, các hương thân đã bất mãn rồi, ngữ khí lập tức trở nên bất bình.

“Đồ dê xồm!

Phá quấy chuyện tốt của người ta!”

“A, hắn như vậy mà còn muốn cướp tân nương?”

“Đúng đấy, tân

lang

quân người ta ai thèm đi cùng hắn.”



“Đều im miệng cho lão tử!”

Người đại hán rống một tiếng, làm nóc nhà rung rồi rung.

Đại hán

kia

nghiêm mặt hùng hổ, trừng hai mắt, quét nhìn một vòng,

diện mục vô cùng dữ tợn: “Lão tử tên Lưu Xuân Lai, đi không đổi danh ngồi không đổi họ, xem ai dám lắm miệng với lão tử!”

Mọi người nghẹn họng nhìn nhau trân trối, có âm thanh chiếc đũa rơi xuống mặt đất, còn có người bị dọa đến phát run.

Lưu Xuân Lai,



mã tặc

tiếng tăm lừng lẫy,

là thổ phỉ cường đạo sống sờ sờ, ngay cả quan phủ cũng không dám cứng đối cứng, thì ai dám cả gan đối đầu với tên

kia.

Hiện trường vô cùng náo nhiệt bỗng nhiên im phăng phắc, nhóm thảo dân nơm nớp lo sợ, muốn chạy trốn trước nhưng chân lại mềm nhũn.

Bình thường ồn ào náo động thì cũng thôi đi, đem bầu không khí biến thành như vậy, huống hồ cái người này mở miệng ngậm miệng đều nói Cố Ngạn là của hắn, Thượng Vũ đế thật sự bốc hỏa rồi.

Thượng Vũ đế không hề sợ thân hình cường hãn của Lưu Xuân Lai, đi phía trước một bước, âm thanh tàn khốc: “Cút ra ngoài.”

Thượng Vũ đế trước giờ luôn ở trên cao, lúc bày ra khí thế, dân chúng

bình

thường không ai dám mở miệng phản bác.

Nhưng Lưu Xuân Lai hiển nhiên không phải người bình thường.

Hắn trừng mắt nhìn Thượng Vũ đế, một thân thịt mỡ run rẩy, cả giận nói: “Ngươi kêu lão tử cút?”

“Nghe qua đại danh của lão tử còn không mau quỳ xuống xin tha?”

Lưu Xuân Lai chụp lấy

tay

Cố Ngạn, “Để hắn lưu lại, lão tử thả ngươi một con đường sống.”

Lưu Xuân Lai khinh thường mà quơ quơ đại đao trong

tay, không đặt Thượng Vũ đế vào mắt chút nào.

Thượng Vũ đế tức giận đến nỗi đầu muốn nổ

tung, đang chuẩn bị vung tay kêu thị vệ tới,

lại bị Cố Ngạn đè xuống.

Cố Ngạn chậm rãi đi tới sau lưng Lưu Xuân Lai, Lưu Xuân Lai tò mò định quay đầu, đột nhiên hai đầu gối tê rần, hán tử nặng mấy trăm

cân

‘Phịch’ một tiếng mà thẳng tắp quỳ trên mặt đất.

Thượng Vũ đế, Thanh Liên, kể cả tiểu Đa Tử đều bị lệ khí đột nhiên bộc phát của Cố Ngạn làm kinh sợ.

Cố Ngạn đứng trước mặt Lưu Xuân Lai, từ trên cao liếc nhìn xuống dưới, đại hán

kia

rõ ràng không dám đứng thẳng.

Cố Ngạn lạnh mặt, gằn từng chữ: “Ta chưa bao giờ thuộc về bất kỳ kẻ nào.”

Lưu Xuân Lai tựa hồ không dám trái lời Cố Ngạn, trán của hán tử đổ đầy mồ hôi, sợ hãi ngẩng đầu, khí thế vênh váo lúc nãy không còn sót lại chút gì, bị Cố Ngạn giáo huấn một lần,

lại lộ ra ánh mắt tiểu cẩu đáng yêu điềm đạm.

Cố Ngạn bất

vi

sở động, vỗ vỗ vai hắn, nhìn như ôn hòa nhưng ngay cả Thượng Vũ đế cũng không dám lên tiếng: “Qua bên kia uống rượu mừng đi, nghe lời.”

Nói xong liền không để ý tới người nọ, quay người trở về.

Thượng Vũ đế quên luôn sự tồn tại của tên mã tặc

kia, kinh ngạc mà nhìn Cố Ngạn đang đi tới.

Cố Ngạn trở lại bên cạnh hắn, khẽ nói: “Bệ hạ, không có việc gì.”

Thượng Vũ đế phục hồi lại tinh thần, nhìn nhìn, cái tên Lưu Xuân Lai kia quả nhiên đã biến mất, thành thành thật thật ngồi ở một bàn hẻo lánh, cô đơn mà nhìn qua bọn họ, ánh mắt ủy khuất.

“Cố Ngạn bảo bảo…”

Thượng Vũ đế muốn nói tiếp gì đó, tiểu Đa Tử đã thức thời mà ra hiệu với người chủ trì buổi lễ.

“Tân

lang

tân lang nhất bái thiên địa.”

Người chủ trì lập tức hô cao giọng.

Thượng Vũ đế còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, ánh mắt liếc nhìn Cố Ngạn đang chậm rãi khom gối, lập tức cái gì cũng không nghĩ, thẳng tắp quỳ xuống theo.

Hai đầu gối cùng tiếp xúc với mặt đất, Thượng Vũ đế phảng phất thấy khóe môi Cố Ngạn lộ ra một vòng vui vẻ như có như không,

có chút không chân thực, lại làm cho lòng hắn thoải mái kỳ lạ.

Bảo bảo ngoan làm cái gì cũng đều quy củ, lúc bái đường liền rắn chắc quỳ trên mặt đất, lúc dập đầu sẽ chăm chú mà dập.

Một tiếng lại một tiếng, tiếng dập đầu mạnh làm đầu

tim

Thượng Vũ đế đều đau, ở đâu còn nhớ rõ người qua đường đột nhiên xâm nhập kia.

Tổ ba người X Mai Cúc Trúc, còn có Thanh Liên, tuy không rõ giữa Cố Ngạn và Lưu Xuân Lai xảy ra chuyện gì, thấy tình thế ổn định trở lại, nắm lấy thời cơ,

hâm nóng bầu không khí náo nhiệt lên.

Cố Ngạn khôi phục bình thường, một bộ dáng ôn hòa, lúc bắt đầu mọi người còn chút e ngại,

chỉ thấy hắn ngươi đến một ly ta một ly, liền quên mất một khắc không thoải mái lúc trước, nhao nhao khích lệ mời rượu.

Mỗi lần bị mời rượu, Thượng Vũ đế đều hoảng hốt.

Chỉ là Cố Ngạn sẽ không cự tuyệt người khác, một ly lại một ly nhắm mắt rót vào bụng, uống xong hướng về phía mọi người cười ngây ngô.Nhìn ánh mắt nam sủng nhà mình bắt đầu mơ màng, Thượng Vũ đế liền cảm giác không đúng, để tránh cái người này ở trước mặt mọi người pha trò, vội vàng phân phó tiểu Đa Tử xua mọi người đi.

Vừa dứt lời với tiểu Đa Tử, Thượng Vũ đế quay đầu lại, thấy Cố Ngạn đang vuốt ve

tay

Vũ Nhất, cười hắc hắc nói: “Tiểu Đa Tử, tay ngươi to thật đấy.”

Vũ Nhất xấu hổ mà đứng đó, không dám thu tay về, Thanh Liên ở sau lưng Vũ Nhất nghiến răng nghiến lợi, hung ác mà nhìn chằm chằm vào Cố Ngạn, nhưng

y vẫn hồn nhiên chưa phát giác, tiếp tục cười ngây ngô nói: “Tuy có vết chai, nhưng vẫn mềm đấy.”

Thượng Vũ đế không thể nhịn được nữa,

xách cổ áo Cố Ngạn, đối với mọi người áy náy gật đầu một cái, kéo Cố Ngạn đi động phòng.

Cố Ngạn bị

mọi

người mời rượu có chút say, cười tủm tỉm nhìn bên dưới hắn, Thượng Vũ đế chống đỡ không được liền rơi vào

tay

giặc.

Càng không cách nào kiềm chế tức giận, Thượng Vũ đế hung ác liếc nhìn Cố Ngạn: “Trẫm không nghĩ tới ngươi phong lưu như vậy, loại mặt hàng nào…

Ngươi đều trêu chọc.”

Cố Ngạn cười tủm tỉm mà không nói lời nào, ánh mắt ôn nhu như một hồ nước phẳng lặng, hoàn toàn bất đồng với gương mặt ửng hồng vì men say.

Thượng Vũ đế bị hắn nhìn chăm chú, mặt dần dần nóng lên, bại trận khẽ thở dài, hắn luôn tâm tâm niệm niệm câu nói

kia

của Cố Ngạn ‘Ta chưa bao giờ thuộc về bất kỳ kẻ nào’, trong lòng đau xót.

Cố Ngạn rất thích cầm

tay

của mình, hắn vươn tay nắm chặt Cố Ngạn, nỉ non nói: “Bảo bảo, vừa mới làm tân lang đã nói sai ah.”

“Ngươi xem ngươi đã không thuộc về trẫm, lại đoán sai tay trẫm, có phải ngốc chết rồi hay không.”

“Ngươi ngốc như vậy tại sao lại có nhiều người thích ngươi đến thế?

Liền ngay cả một mã tặc cũng muốn tranh đoạt với trẫm, có phải ánh mắt của trẫm ngày càng kém rồi không?”

“Trẫm chuẩn bị hôn sự hơn nửa tháng nay, hỗn loạn như vậy, uy nghi hoàng đế của trẫm đâu rồi, chưa thấy hôn sự nào bết bát như vậy, càng không nghĩ tới chuyện

chung

thân đại sự của mình sẽ loạn thành như thế.”

Thượng Vũ đế nói đến đây vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Cố Ngạn, thấy y vẫn là bộ dạng ngơ ngác

kia, lại tiếp tục nói: “Nhưng trẫm dường như không có gì không hài lòng hết.”

Thượng Vũ đế cảm thấy Cố Ngạn đã rất say rồi, liền có chút không ý thức mồm miệng, chẳng ngờ Cố Ngạn chờ hắn nói xong, tiếp lời: “Đã ở cạnh bệ hạ hơn năm năm, ta biết chứ.”

Thượng Vũ đế kinh ngạc mà nhìn hắn.

“Trong lòng bàn tay của bệ hạ đổ đầy mồ hôi, lại còn đang phát run.”

Thượng Vũ đế trừng mắt nhìn hắn.

Cố Ngạn mỉm cười: “Ta mà không đoán sai, X Trúc bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta đâu.”

Thượng Vũ đế bị hắn nhìn chăm chú sững sờ trong chốc lát, kinh ngạc nói: “Bảo bảo, khi nào ngươi lại trở nên tinh ý như vậy?”

Cố Ngạn có chút kiêu ngạo mà nói: “X Trúc X Cúc tay không thành thật chút nào, luôn sờ ta. Thanh Liên viết vào lòng bàn

tay

ta cái chữ ‘Trẫm’, ta vừa định sờ tay bệ hạ, đáng giận nhất chính là cái tên Vũ Nhất vậy mà lại lăn vào!”

Thượng Vũ đế không thể nhịn mà cười cười, cái này đúng là để ý đấy.

Trong lòng có chút mừng thầm, nhanh chóng che giấu mất mát vừa rồi, nhưng miệng vẫn không buông tha: “Đắc ý cái gì, trẫm thế nhưng đã ở cùng một chỗ với ngươi sáu năm rồi đấy, sờ ra cái gì cũng không có gì lạ.”

Cố Ngạn phảng phất như đang nhìn tiểu tình nhân mạnh miệng hờn dỗi, dùng ánh mắt sủng nịch chăm chú nhìn Thượng Vũ đế, toát ra một câu: “Ngươi cái tiểu bại hoại này.”

Thượng Vũ đế bỗng dưng toàn thân lạnh lẽo, nheo mắt trái, quay đầu rống hắn: “Ngươi học thất loạn bát tao chỗ nào đấy!”

Cố Ngạn

thu

hồi ánh mắt, ngượng ngùng mà im lặng.

Thượng Vũ đế run run buồn nôn tới nổi da gà, liếc mắt nhìn Cố Ngạn như đang gặp cảnh khốn cùng, quả thực một chút biện pháp đều không có. Xê dịch thân, mở miệng dỗ dành: “Được rồi được rồi, trẫm không rống ngươi nữa.”

Cố Ngạn không có nói tiếp, dường như không nghe thấy mà chỉ cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên nở nụ cười sáng lạn, nói: “Tông Hoài, ta rất vui vẻ.”

Thượng Vũ đế mím môi, cái mũi chua xót, tên gia hỏa vui buồn thất thường này

lại làm cho tâm tình của hắn không cách nào khống chế mà phập phồng phập phồng.

Hắn đem ‘Trường tương’ ‘Tư thủ’ đặt cùng một chỗ, rót rượu, cùng Cố Ngạn uống giao bôi.

Một chén rượu này tựa hồ đốt lên tình cảm mãnh liệt của vị đế vương, hắn đặt chén rượu xuống, mặt đối mặt ngồi trên người Cố Ngạn, so với thường ngày càng nhiệt liệt hơn ôm lấy Cố Ngạn, vươn người hôn.

Miệng lưỡi gắn bó giao nhau, cảm nhận được phần chủ động kỳ lạ của Thượng Vũ đế, hai tay Cố Ngạn nhanh chóng đón lấy eo đối phương, cũng nhiệt tình đáp lại.

Thượng Vũ đế không thể chờ được mà cởi y phục Cố Ngạn, mắt cũng không mở ra, chỉ là dùng

tay

vội vàng mà sờ soạng, hận không thể lập tức da thịt thân cận.

Nhiệt độ bắt đầu tăng lên, Thượng Vũ đế đã tiếp xúc l*иg ngực trần trụi của Cố Ngạn, rắn chắc hữu lực, không có một phân thịt thừa.

Đυ.ng chạm trong nháy mắt, du͙© vọиɠ Thượng Vũ đế lập tức tăng vọt, thân dưới quá mức nóng rẫy, không chịu được một

tia

trói buộc.

“Bảo bảo, cởi y phục trẫm…”

Thượng Vũ đế vô thức mà yêu cầu, thanh âm có chút khàn khàn.

Thượng Vũ đế cảm thấy áo ngoài ‘Vù’ một cái mở ra, cho đến tuột hai tay áo, bị Cố Ngạn thuận thế

bắt được hai cổ tay, áp ở sau lưng.

Thượng Vũ đế không thích bị động bị người ta khống chế như thế, mê mang mà mở mắt.

Nhưng một giây sau, lại chặt chẽ mà đóng lại tầm mắt.

“A…”

Cố Ngạn vuốt ve trước ngực hắn,

sợi tóc đen nhánh nhẹ chạm da thịt, nhất thời làm cho người ta không cách nào tiếp nhận mà cúi đầu xem xét, tên

kiađầu lưỡi hồng hồng thoáng một phát liếʍ điểm hồng anh trước ngực.

Thượng Vũ đế cảm giác như đang phiêu trên đám mây, quên hai

tay

đang bị chế trụ, bất lực ngưỡng cổ lên, ưỡn ngực tìm kiếm càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa.

Bị du͙© vọиɠ bao lấy đột nhiên cảm thấy một tia lạnh, toàn thân đều bắt đầu thư thái, nam căn cứng rắn của Thượng Vũ đế bị Cố Ngạn nắm trong lòng bàn tay, cẩn thận cầm chặt, chất lỏng phía trước lập tức ẩm ướt giữa ngón tay.

“Ân!

… Bảo bảo…”

Thượng Vũ đế giãy giụa không chịu được thủ đoạn nắm chặt của Cố Ngạn, càng giãy giụa thân thể

bên dưới càng cứng rắn như muốn nổ

tung, bị Cố Ngạn ôn ôn nhu nhu triệt động trên dưới, không thể phóng thích được.

Khóe mắt Thượng Vũ đế có chút ướŧ áŧ, cơ thể càng vặn vẹo mãnh liệt.

“Bảo bảo… Ngươi thả ra… Ah…”

Thượng Vũ đế cảm thấy bên dưới đau nhức, thật vất vả mới được phóng thích, còn có chút nóng rát, lại càng kí©h thí©ɧ giác quan.

Tay của tên kia vốn đang giam cầm Thượng Vũ đế chợt xoa lên mặt hắn, chậm rãi lướt qua, nâng cằm hắn lên, sau đó đôi môi mềm mại dán vào khóe mắt của hắn, nhẹ nhàng mà hôn hôn.

Thượng Vũ đế bị nụ hôn hết sức ôn nhu này làm cơ thể khẽ run rẩy, hạ thể nhanh chóng bị kí©h thí©ɧ, bên trên lại lâm vào vòng xoáy

nhu hòa vô hạn.

Thượng Vũ đế mềm nhũn

eo, nằm sấp trên vai Cố Ngạn, tiếp nhận y vỗ về chơi đùa.

Tên

kia

không có kỹ xảo gì, sau khi cao thấp cầm trụ thể triệt động, mượn dâʍ ɖị©ɧ trắng nõn thỉnh thoảng niết qua lối vào. Cho dù như vậy, cửa vào bị lòng bàn

tay

ấm áp quét qua, toàn thân lõα ɭồ của đế vương vẫn co rút phun ra một cỗ bạch dịch.

Chuyện bình thường, lại bởi vì là tối nay, tìиɧ ɖu͙© trở nên đặc biệt khác ngày thường.

Thượng Vũ đế chậm chạp trì hoãn, sau một khắc đầu óc trống rỗng, cơ thể không tự giác mà cúi xuống.Chưa bao giờ nghĩ là một đế vương như mình lại có một ngày sẽ làm ra việc này, nhưng hết thảy tựa hồ là đương nhiên.

Tiết khố trước mặt bị y phục che đậy, Thượng Vũ đế nửa quỳ giữa hai chân Cố Ngạn, dừng lại trong chớp mắt, lập tức không chút do dự cởi bỏ đai lưng,

vén tiết khố của Cố Ngạn lên.

Bả vai bị đè lại,Thượng

Vũ đế ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Cố Ngạn, càn quấy cười cười, sau đó một ngụm đem nam vật đang ngẩng đầu kia ngậm chặt.

“Ân…”

Thanh âm Cố Ngạn có chút bối rối,

Thượng Vũ đế càng đắc ý, lưỡi quét qua qυყ đầυ, chất lỏng chỗ đó tiết ra hòa cùng nước bọt của mình, thôi tình mà tột đỉnh.

Thượng Vũ đế dù sao đã từng tiếp nhận qua giáo dục chính thống của hoàng tử trong cung, tuy kinh nghiệm không phong phú,

nhưng đối phó với Cố Ngạn vẫn dư xài.

Trước

kia

hắn có xem qua tạp thư, lúc này có chỗ dùng, dùng lưỡi chống đỡ bộ phận kia, khi thì ma sát trái phải, khi thì lấy miệng dò xét.

“Bệ hạ…”

Âm thanh ức chế khó có được của Cố Ngạn càng cổ vũ Thượng Vũ đế, hắn càng động càng hăng, cuối cùng dứt khoát cầm lấy, hướng vào miệng nuốt ra nuốt vào.

Thượng Vũ đế chưa bao giờ làm chuyện như thế nên chỉ trong chốc lát liền cảm thấy miệng mình mỏi nhừ vô lực, nhưng vẫn cố gắng dùng yết hầu ma sát nam căn trong miệng,

nghe âm thanh động tình dứt quãng của Cố Ngạn, tựa hồ cũng không khó chịu đựng lắm, ngược lại du͙© vọиɠ đã phóng thích lại ngẩng đầu lên.

Nam căn phun ra nuốt vào đột nhiên dừng lại một chút, không có bất kỳ chuẩn bị, chất lỏng mang

theonhiệt độ thẳng tắp mà bắn vào trong miệng Thượng Vũ đế, hắn nuốt chất lỏng đó xuống, nhả ra nam căn kia, nhẹ ho hai tiếng, bạch dịch theo khóe miệng chảy xuống.

Cố Ngạn vội vàng muốn kéo Thượng Vũ đế ra, chẳng ngờ y chỉ ngẩng đầu, lau khóe môi, không sao cả mà cười cười.

Sau đó lại cúi đầu xuống, cẩn thận mà liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên nam căn

kia.

Cố Ngạn lại càng hoảng sợ, nhưng nhịn không được mà du͙© vọиɠ càng tăng, Thượng Vũ đế tỉ mỉ dùng lưỡi liếʍ từ gốc đến ngọn, lại thấy hạ thân mình đang cẩn thận liếʍ có dấu hiệu ngẩng đầu.

Cố Ngạn nắm lấy bả vai Thượng Vũ đế muốn đem hắn kéo lên,

hắn lại

đồng thời buông ra phân thân của y, một lần nữa ngồi trở lại giữa hai chân Cố Ngạn, thở gấp nói: “Bảo bảo, trẫm đến.”

Thượng Vũ đế không biết chỗ nào lấy ra một hộp mỡ, quét một đống hướng phía sau tùy ý lưu một vòng, cầm chặt nam căn Cố Ngạn liền muốn ngồi xuống.

Cố Ngạn bị hành động này làm kinh sợ rồi, một tay nắm lấy vòng eo không an phận của Thượng Vũ đế, một tay dùng ngón trỏ bôi mỡ, cẩn thận khuếch trưng phía sau Thượng Vũ đế.

Nhưng Thượng Vũ đế lại như một con thiêu thân, phấn đấu quên mình mà hướng về ánh nến, không cách nào áp chế được tìиɧ ɖu͙© đang sôi trào, nhịn không được nói: “Đừng làm, vào đi.”

Thượng Vũ đế giãy giụa tránh khỏi ngón

tay

Cố Ngạn, cầm chặt phân thân đã cứng rắn kia, lấy tư thế mặt đối mặt, nhắm ngay cửa huyệt đằng sau, chậm rãi ngồi xuống.

Gương mặt anh tuấn của Cố Ngạn gần trong gang tấc, cho đến khi bị vật cứng kia chậm rãi lấp đầy bên trong, mới chợt cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ mà nhắm mắt lại, khuôn mặt bốc hơi đỏ bừng, nhưng động tác ở dưới thân cũng chưa từng chậm lại.

Hai thân thể trường kỳ dây dưa

đã

vô cùng

ăn

ý, tiến đến chỗ sâu nhất, hai người đều thở phào một cái.

Thượng Vũ đế vịn vai Cố Ngạn lên xuống, Cố Ngạn cố định

eo

Thượng Vũ đế, khó khăn ban đầu theo tiết tấu càng ngày càng nhanh dần trở nên thông thuận hơn.

Nam căn cứng rắn của Cố Ngạn lấp đầy hậu huyệt kia, mỗi một cái đều nhằm vào chỗ sâu nhất của Thượng Vũ đế, nhưng không đủ, hắn còn muốn kết hợp chặt chẽ hơn nữa.

“Bảo bảo… Nhanh lên… Ta muốn ngươi!…”

Thượng Vũ đế tự mình đâm vào rút ra đã không cách nào thỏa mãn du͙© vọиɠ rồi, hắn nằm trên người Cố Ngạn, thúc giục.

Cố Ngạn đưa tay ôm lấy eo hắn, chỗ kết hợp vẫn còn mà xoay người, để cho lưng Thượng Vũ đế dựa vào bàn đá, đè lên hắn, bắt đầu ra sức chuyển động.

Thân thể bị đè không nhúc nhích được chút nào, như cá trên thớt mà bị đâm vào chỗ sâu nhất, Thượng Vũ đế bỗng nhiên cao giọng rêи ɾỉ.

“Ân… Ah! Sâu hơn nữa…”

“Ah…

Ân… Bảo bảo…”

“Gọi Cố Ngạn…”

“Cố… Ngạn… Ah!…”

Bàn đá sau lưng đều không chịu nổi động tác kịch liệt của hai người, tiếng vang không ngừng,

vốn mặt bàn lạnh như băng cũng nóng lên.

Thượng Vũ đế sau cùng khoái ý, siết chặt, chất lỏng màu trắng sữa phun lên thân Cố Ngạn.

Tiểu huyệt không chịu nổi mà co rút run rẩy, Cố Ngạn chặt chẽ ôm lấy Thượng Vũ đế, đầu đặt trên vai hắn, hạ đỉnh một cái, ở trong cơ thể Thượng Vũ đế bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cố Ngạn ôm lấy Thượng Vũ đế lên giường, dùng khăn ướt đã chuẩn bị sẵn trên giường lau dọn thân thể hai người, tắt nến định tiến vào mộng đẹp, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh lên tiếng.

“Cố Ngạn bảo bảo.”

“Bệ hạ, làm sao vậy?”

Cố Ngạn im lặng cười cười, “Bệ hạ mệt mỏi nên ngủ đi ah.”

“Bảo bảo, ngươi có yêu trẫm không?”

Thượng Vũ đế không để ý đến câu hỏi

của

CốNgạn, tự mình hỏi câu khác.

Cố Ngạn ngẩn người, Thượng Vũ đế chưa bao giờ hỏi trực tiếp như thế, đêm nay bệ hạ tựa hồ có chút kỳ lạ nha.

“Bảo bảo ngươi cười cái gì?

Không được trả lời lấp lửng, trong lòng ta rất khó chịu.”

“Cố Ngạn, ngươi có yêu ta không?”

Hắn lặp lại lần nữa.

Cố Ngạn cảm thấy trong lòng đau từng chút một,

chậm rãi

lan

tràn, biến thành từng mảng từng mảng lớn chua xót: “Ừm, yêu.”

Người bên gối lặng yên hồi lâu, đột nhiên truyền đến tiếng cười như khóc như mừng, Cố Ngạn quay đầu lại, dưới ánh trăng trong trẻo thanh lãnh, hoàng đế si ngốc bên cạnh mỉm cười nhìn hắn.

“Bảo bảo, đây là lần đầu tiên trong sáu năm ngươi nói yêu trẫm.”

Thượng Vũ đế chậm rãi, nén tiếng nghẹn ngào nói, “Ta cũng yêu ngươi, rất yêu ngươi.”

Thượng Vũ đế có lẽ có chút hỗn loạn, ngay cả danh xưng cũng không dùng, nhưng Cố Ngạn thanh tỉnh biết rõ cái người này

chỉ có trước mặt hắn mới lộ ra yếu đuối thế này thôi.

Rõ ràng là người có quyền thế nhất thiên hạ, nhưng khắp thiên hạ lại không có người để tin tưởng.

Hắn nắm lấy

tay

Thượng Vũ đế, lạnh buốt phảng phất như trải qua một trường kiếp nạn. Cố Ngạn âm thầm thở dài, nếu biết rõ có ngày hôm nay làm người này lo lắng hãi hùng như vậy, thậm chí một câu yêu cũng không dám cầu, hắn vốn có thể tiếp nhận y sớm hơn một chút.

Có lẽ ban đầu hắn chỉ là tham luyến sự ôn nhu của tên hoàng đế si ngốc này, nhưng cho đến khi hắn bắt đầu cùng Tông Hoài trù tính tương lai, chút tình cảm liền không cần nói cũng biết.

Tông Hoài vì hắn đã làm đủ nhiều rồi,

buông cả tôn nghiêm coi nhẹ danh quyền.

Ái tình cùng thời gian như bóng với hình, không ngăn được thời gian trôi qua, đồng dạng

cũng

hông ngăn cản được tình yêu thẩm thấu.

Tiếng người náo nhiệt còn chưa tiêu tán, không có ai biết y là Thượng Vũ đế, cũng không người nào biết hắn là Cố Ngạn, lại càng không có người nào biết tại trấn nhỏ này, đương kim thánh thượng cùng nam sủng của hắn thành thân.

Trong mắt Thượng Vũ đế, những người đó là bách tính, là muôn dân trăm họ.

Những bách tính muôn dân này đều tùy tâm chúc phúc cho bọn họ, có lẽ trên đời này càng không có sự tình viên mãn hơn vậy.

Hắn nghiêng mặt hôn nhẹ nam nhân đang ngủ

say,khuôn mặt vô hại như vậy lúc bảo hộ hắn lại không có chút do dự.

Ngốc thật đấy, lại chỉ ôn nhu với một mình hắn.

Thượng Vũ đế tâm bỗng dưng nhảy dựng,chậm

vài giây mới phản ứng kịp mình với Cố Ngạn thật sự đã thành thân rồi.

Đêm khuya tĩnh lặng,

ánh trăng như bạc.

Ngoài cửa trong phòng, có thiên hạ của hắn cùng người hắn yêu.

===

“Liên nhi, ngươi làm gì vậy?

Tại sao mặc hỉ phục của bệ hạ?”

Thanh Liên giật mình bị người phát hiện, kinh hãi đến nói không rõ ràng: “Ngươi, ngươi, ai cho ngươi vào?!”

“Đây là phòng của ta ah, ngươi đang làm gì đó?”

“Ah!”

Thanh Liên xấu hổ kêu một tiếng, đem y phục chồng chất trên giường nhét vào người Vũ Nhất, “Ngươi mặc đi!”

Vũ Nhất hoang mang: “Đây là hỉ phục công tử mua dư, tại sao phải mặc?”

“Kêu ngươi mặc thì ngươi mặc đi!”

“Nha.”

“Đồ heo!”

Thanh Liên xấu hổ mặc hỉ phục, từng chút từng chút chuyển đến bên người Vũ Nhất, dùng âm thanh cơ hồ không nghe được như tiếng muỗi

kêu, “Mặc vào chúng ta thành thân…”

Đùng! Thanh Liên nghe thấy âm thanh nổ tung của người bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên,

Vũ Nhất mở mắt đăm đăm, mặt mũi tràn đầy khϊếp sợ, lớn miệng lắp bắp nói: “Liên, Liên nhi ngươi nói cái, cái gì?”

Từ nhỏ đến lớn Thanh Liên chưa từng quẫn bách như vậy, hận không thể hóa thành một đám sương mù mà biến mất.

Hắn lấy dũng khí, hoặc không làm nếu đã làm thì làm cho xong, cũng không muốn làm rùa đen rụt đầu, vươn

tay

cởi y phục của Vũ Nhất.

“Ta giúp ngươi mặc…”

Vũ Nhất ngơ ngẩn bất động tại chỗ,

tay

chân không biết nên đặt ở đâu, lại vì kinh hỉ mà không có phản ứng.

“Vũ Nhất…”

Tay Thanh Liên không ngừng, vùi đầu vào cái người không dám nhìn.

“Liên, Liên nhi?”

“Vũ Nhất, ngoại trừ nương ta, ngươi là người đầu tiên đối xử tốt với ta như vậy.”

Một giọt nước lạnh buốt không hề có dấu hiệu mà rơi trên

tay

Vũ Nhất, Vũ Nhất luống cuống: “Liên, Liên nhi, ngươi đừng khóc ah.”

“Ta sẽ đối tốt với ngươi, cho nên ngươi cũng đối tốt với ta như vậy, được không?”

“Được, được!

Ta nhất định sẽ làm được!”

Vũ Nhất vội vàng thề thốt.

Thanh Liên đột nhiên ngẩng đầu lên,

nhìn hắn buồn bả cười cười: “Cảm ơn ngươi, nếu ngươi dám vứt bỏ ta, ta sẽ tự vận cho ngươi xem.”

Vũ Nhất

không rõ tại sao Thanh liên lại có biểu lộ bi thương như vậy,

tim

cảm thấy đau nhói, sau nửa ngày quanh co lên tiếng: “Liên, Liên nhi, y phục của bệ hạ ngươi mặc hơi rộng…”

Thanh Liên ngơ ngác một chút, khuôn mặt u sầu biến mất, vừa giận vừa cười: “Hỗn đãn!

Ngươi còn dám ghét bỏ ta!”

Thân trên Vũ Nhất đã bị Thanh Liên lột sạch, giang hai

tay

ôm gia hỏa trên mặt còn vương nước mắt vào ngực: “Rộng cũng được, ngươi mặc rất dễ nhìn.”

Toàn thân Thanh Liên đều nóng lên, hắn không chịu được nhất là khi bị tên ngốc này dỗ ngon dỗ ngọt, mới mở miệng liền giống như đem mình thiêu nóng ‘Vù vù’.

Nhưng hắn mê luyến nhiệt độ này.

Thanh Liên vươn

tay

ôm lại Vũ Nhất.

Hắn yêu tên ngốc này.