Chương 7: Mơ

Hoa lê trong sân Đường Lê Viện rơi xuống, cánh hoa rơi xuống như tuyết bay, trên mặt đất rải một tầng.

Bên kia là những bông thu hải đường với những tua cuốn mềm mại đón gió, dường như chúng muốn ganh đua cao thấp với những bông hoa lê bên cạnh.

Yến Mị nhìn xung quanh, thấy sân viện tuy không lớn, nhưng phong cảnh rất tốt, trong lòng dâng lên một tia vui sướиɠ.

Sau khi Tần ma ma dẫn nàng tiến vào, Tần ma ma gọi tất cả thị nữ trong viện tập trung lại, làm các nàng cấp Yến Mị hành lễ vấn an, lại răn dạy vài câu, dặn dò các nàng chăm sóc tốt cho Yến Mị, quay đầu lại lại đối Yến Mị nói câu: “Sau này nương tử ở nơi này, nếu là có yêu cầu gì, cứ việc phái người truyền lời tới chỗ lão nô.”

Yến Mị nói cảm ơn, Tần ma ma không khỏi nhắc nhở nàng vài câu: “Nương tử, Tây Bắc Vương phủ có quy củ của Tây Bắc Vương phủ, sau này nương tử cần thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng phá vỡ quy củ, chọc Vương gia sinh khí.”

Lời này của Tần ma ma nghe nghiêm túc, trên thực tế cũng là vì muốn tốt cho nàng Yến Mị cười đồng ý: “Những lời ma ma nói, Yến Mị đều nhớ kỹ.” Nói hướng nàng trong tay tắc một phen dưa vàng tử, Tần ma ma thầm nghĩ Yến nương tử này nhưng thật ra sẽ làm người, liền đem vàng vui vẻ nhận lấy, hành lễ cáo lui.

Tần ma ma đi rồi, Yến Mị vào phòng, ở ghế bành tử ngồi xuống, tất cả thị nữ đứng ở trước mặt nàng. Yến Mị đem từng người nhận thức.

Yến Mị đều cho tiền thưởng, khi đánh thưởng Đường Khê, Yến Mị lôi kéo tay nàng, nhu nhu cười nói: “Ta vừa tới vương phủ, rất nhiều quy củ không hiểu, còn mong Đường Khê muội muội chỉ giáo ta.”

Đường Khê mặc mộ chiếc váy đào hồng lọi cánh tay, sinh trắng nõn khả nhân, thấy Yến Mị xinh đẹp như vậy, tính tình lại ôn hòa thân thiết, hảo cảm đối với Yến Mị tăng lên không ít, nàng cười cười, bên má má lúm đồng tiền hơi hiện: “Nương tử này thanh muội muội nô không dám nhận, sau này nô chính là người của nương tử, nương tử gọi nô là Đường Khê.”

Đường Khê phân phó mấy một số nha hoàn giúp Yến Mị cất đi hành lý, lại giúp Yến Mị đổ một chén nước, lúc này mới giải thích chi tiết quy củ trong vương phủ cho Yến Mị.

Yến Mị nghiêm túc lắng nghe, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc, buông chung trà trong tay: “Ta nghe nói Vương gia có một vị trắc phi, ta mới vào vương phủ, cần phải đi thỉnh an trắc phi sao?”

Trước khi tới, nàng từ trong miệng Cao Sí biết được, Mộ Kỳ tuy không có chính thê, nhưng có trắc phi cùng thị thϊếp.

Đường Khê vẻ mặt ôn hoà nói: “ Người nương tử nói chính là Lý trắc phi, hiện giờ không ở Ngọc Kinh, hiện tại đang ở Tây Bắc bồi lão vương phi, trong phủ chỉ có hai vị phu nhân, một vị là Quân Kiều phu nhân, một vị là Ngọc Lan phu nhân, nương tử không cần đi thỉnh an các nàng.”

Sau khi Đường Khê nói xong, Yến Mị đối với Tây Bắc Vương phủ cũng coi như hiểu biết đại khái, hóa ra hiện giờ mọi việc ở hậu viện đều là Tần ma ma quản, tiền viện còn lại là Tống thúc xử lý, phía trên không có chủ mẫu, trắc phi cũng không ở Ngọc Kinh, không có người đè nặng cũng nhẹ nhàng.

Nháy mắt hoàng hôn buông xuống.

Đèn trong sân Đường Lê Viện dần dần sáng, Đường Khê đi trong phòng bếp bưng tới bữa tối, bữa tối là một chén bánh bột nóng hổi,

ăn kèm thịt cừu hấp, bắp cải hầm và một đĩa hành ngâm.

Yến Mị nhìn những món ăn này, không nghĩ tới đồ ăn của thị thϊếp trong Tây Bắc Vương phủ rộng lớn lại đơn giản như vậy.

Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một cục bột để vào trong miệng, nhai kỹ, chỉ cảm thấy hương vị rất bình thường, nhưng trên mặt nàng lại không hề tỏ ra khó chịu, thong thả ung dung đem đồ ăn nuốt xuống.

Đồ ăn trong phủ Thành Dương hầu cực kỳ tinh tế, cha nàng là người phương nam, thích ăn khẩu vị phương nam, ngay cả đầu bếp trong phủ cũng là người đặc biệt thuê từ Giang Nam, cha nàng cũng là người thích ăn ngon, đầu bếp chế biến đồ ăn theo nhiều cách khác nhau, huynh muội bọn họ giống như cha, đối với thức ăn cực kỳ chú ý.

Hiện giờ hầu phủ không còn, Yến Mị ở Giáo Phường Tư ba tháng, đã sớm không còn kiều khí kia, ăn cái gì cũng tùy ý rất nhiều.

Tuy là như thế, nàng ăn vẫn không nhiều lắm, chỉ ăn một nửa bánh bột nóng hổi kia liền gác chiếc đũa xuống

Đợi tiêu thức ăn một lát, Yến Mị liền đứng dậy đi tịnh phòng tắm gội.

Trong phòng, Yến Mị cởi bỏ quần áo trên người, để lộ thân hình như ngọc chạm khắc, đường cong càng thêm khó tả, Đường khê thầm giật mình, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn.

Khi giúp nàng tắm rửa cơ thể, Đường Khê chạm vào làn da mịn màng của Yến Mị, cảm thấy nó mịn màng và mềm mại như tơ lụa, nàng thậm chí không dám dùng sức, sợ làm rách làn da trắng như ngọc của Yến Mị.

Tắm gội xong, Yến Mị ăn mặc áo ngủ đi ra, Đường Khê dùng khăn lược giúp nàng vắt khô tóc, Yến Mị nằm ở trên giường, thực sự là có chút mệt mệt mỏi, hơn nữa nhuận da Hương Cao cũng gần hết, Yến Mị liền bỏ bớt bước bôi Hương Cao này.

Nghe Đường Khê nói, Mộ Kỳ nếu muốn đi sân ai, chắc chắn trước đó phái người tới thông báo một tiếng.

Hắn đã không phái người tới truyền lời, tự nhiên là sẽ không tới, nàng dặn dò Đường Khê không cần gác đêm, rồi nằm xuống ngủ.

Đây là đêm đầu tiền Yến Mị tới Tây Bắc Vương phủ, tới đâu hay tới đó, mặt khác nàng cũng không có nghĩ nhiều, không bao lâu liền lâm vào mộng đẹp.

Bên kia, Mộ Kỳ từ trong cung trở về trời đã tối, hắn ở chính sự đường dùng bữa tối, hồi phủ sau liền đi thẳng đến thư phòng xử lý công vụ, nhìn văn thư mấy phút, Tần Phong liền đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt Mộ Kỳ vẫn như cũ nhìn văn thư không hoạt động, môi khẽ nhúc nhích nói: “Đã an bài tốt?”

Tần Phong biết Mộ Kỳ chỉ chính là ai, gật đầu.

Tần Phong nói với hắn lời nói nhưng thật ra không người khác như vậy cẩn thận, hắn nói: “Chủ thượng biết rõ Hoài Vương đưa cô nương này tới, là muốn dùng mỹ nhân kế mê hoặc chủ thượng, chủ thượng vì sao còn muốn nhận lấy nàng?”

Kỳ thật Tần Phong càng muốn nói chính là, có phải hay không bởi vì dáng múa quyến rũ của Yến Mị cùng người kia giống nhau, Mộ Kỳ mới nhận lấy nàng, bất quá lời này hắn không dám nói xuất, sợ xúc cấm kỵ của phạm chủ thượng.

Mộ Kỳ gác xuống bút lông sói trong tay, ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng sâu xa: “Bổn vương chỉ là tương kế tựu kế, Hoài Vương nếu đem nàng đưa lại đây, chắc chắc là có ý đồ, bổn vương đang lo bắt không được nhược hắn điểm, chính hắn tự đưa tới cửa, đảo cũng hảo.”

Thì ra là thế, Tần Phong đều đã hiểu, trên thực tế, trừ bỏ Lý trắc phi ở Tây Bắc là lão Vương gia làm chủ thượng cưới ở ngoài, còn hai nữ nhân kia ở hậu viện không phải cũng là Thái Hậu cường nhét vào sao, lúc trước ở Ngọc Kinh náo động, Mộ Kỳ vì cùng Thái Hậu liên thủ ổn định triều cương, bất đắc dĩ mới tiếp nhận hai người này, nếu như vậy, thêm một người của Hoài Vương, hắn có thể giở trò gì?

Nghĩ như vậy tới, Tần Phong liền yên tâm: “Cần thuộc hạ phái người nhìn chằm chằm nàng không?”

“Tạm thời không cần.” Muốn phái người nhìn chằm chằm nàng, nàng cái gì cũng không dám làm, chẳng phải rất nhàm chán sao.

Mộ Kỳ phê duyệt văn thư đến tận nữa đêm mới ra khỏi thư phòng, khi đi ra ngoài, mặt trặng đã lặn, hắn như cũ ở Thừa Phong Viện, dẫn theo đèn đi đến phòng chính, sau khi tắm gội xong nằm ở trên giường.

Mộ Kỳ phần lớn thời gian đều ở Thừa Phong viện, một tháng chỉ đi viện hai vị phu nhân bốn, năm ngày, cũng không ở lại qua đêm, vẫn sẽ trở về viện mình, cho nên mỹ nữ trong phủ cũng chỉ là trang trí.

Một đêm, Mộ Kỳ mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy một nữ tử mặc áo đỏ với khăn che mặt đang múa, dang múa nàng quyến rũ, cơ thể nhẹ như một con én, đôi chân trắng như tuyết của nàng bước trên mặt đất, mắt cá chân của nàng được quấn bởi những chiếc chuông được kết bằng dây đỏ .. Chiếc chuông bạc phát ra âm thanh lanh lảnh.

Trang phục trên người nữ tử này không khác gì trang phục của vũ cơ ở Tây Vực, rất ít vải, lộ ra vòng eo gầy yếu, trên người nữ nhân có một đôi mắt mị hoặc, tựa hồ có móc câu ẩn giấu.

Mỗi khi nàng nhìn vào hắn, giống như nàng ấy đang muốn cướp đi linh hồn của hắn.

Giây lát, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng của nàng sau khi nhảy xong liền rơi vào trong lòng ngực hắn, hắn giơ tay cởi đi khăn che mặt trên mặt nàng, mặt nữ tử cùng Yến Mị giống nhau như đúc.

Hắn không phải quân tử, giờ phút này hắn cũng không muốn làm quân tử, hắn xé bỏ quần áo chướng mắt trên người nàng, dùng vải rách trói nàng vào ghế bành...

Nửa đêm, Mộ Kỳ ở trong mơ bừng tỉnh dậy

Hắn ở trong bóng tối thở hổn hển, cảm giác dưới thân nhớp nháp. Hắn thế nhưng mộng tinh.

Mộ Kỳ trong lòng hơi bực, hắn thế nhưng sẽ có mơ một giấc mơ hoang đường như vậy…… Có lẽ lâu lắm rồi hắn không chạm vào nữ nhân.

Đều là do Yến Mị kia!

Mộ Kỳ nghiến răng đứng dậy, đi vào phòng tắm ngâm mình trong nước lạnh, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.

Sau khi ra ngoài, sắc trời trở cũng trở nên sáng, Mộ Kỳ không muốn ngủ nữa, liền thay triều phục đi ra ngoài.

Sau khi triều tan, hắn lại đi chính vụ đường cùng bọn quan viên thương nghị chính sự của ba tỉnh, nghe những lão nhân đó lải nhải nói một đống lớn, trong đầu lại vẫn là không ngừng hiện lên hình ảnh Yến Mị ăn mặc hồng y nhảy múa, Mộ Kỳ phiền não, trời còn chưa tối đã từ trong cung đi ra.

Đi ngang qua Bình Khang Phường, hắn nhìn thấy trong tửu quán cách đó không xa có mấy nam nhân đang ngồi uống rượu, bên cạnh là hai vũ nữ Tây Vực đang múa eo như rắn nước.

Thấy cảnh này, trong lòng Mộ Kỳ có một cổ vị đắng, hắn ghìm ngựa dừng lại, Tần Phong cũng dừng lại, thấy hắn nhìn Hồ Kỷ trong tửu quán, Tần Phong lập tức ngầm hiểu ra: “Nếu như chủ thượng thích, không bằng tối nay liền ở lại Bình Khang Phường, triệu mấy người Hồ cơ tới hầu hạ ngài.”

Mộ Kỳ tức khắc đen mặt, hắn quay đầu nhìn mắt Tần Phong, ánh mắt nặng nề nói: “Đi đem một bộ quần áo Hồ cơ.”

Tần Phong xấu hổ, loại vải vũ y này ít vải như vậy, muốn loại quần áo này làm cái gì, nhưng Mộ Kỳ đã ra lệnh cho hắn, hắn không thể không xuống ngựa đi đến tửu quán.

Một ngày này của Yến Mị an nhàn vô cùng, bọn nha hoàn trong viện cũng đã quen, đặc biệt là Đường Khê, ngay từ đầu cùng nàng nói chuyện còn có chút câu nệ, hiện giờ có vẻ đã thoải mái hơn rất nhiều, hai người đông liêu tây liêu liền trò chuyện qua nửa ngày.

Từ trong miệng Đường Khê, Yến Mị cũng biết rất nhiều điều về Mộ Kỳ, Đường Khê tuy rằng sợ Mộ Kỳ, nhưng đối Mộ Kỳ lại tràn ngập kính ngưỡng, nàng cùng Yến Mị nói rất nhiều sự tích anh dũng của Mộ Kỳ, nhưng hầu hết chúng đều phát sinh ở Tây Bắc cùng trên chiến trường, nói vậy Đường Khê cũng là từ trong miệng người khác nghe tới.

Yến Mị chỉ nghe nó như một câu chuyện, nhưng mà có một điều mà nàng để bụng

Hóa ra Mộ Kỳ thật sự không gần nữ sắc, hai nữ nhân ở hậu viện kia cũng là Thái Hậu từ trong cung đưa tới, đều xinh đẹp quyến rũ như vậy nhưng Mộ Kỳ chưa bao giờ sủng hạnh qua, hay là người mà Mộ Kỳ yêu chính là vị trắc phi ởTây Bắc kia ?

Yến Mị không khỏi lo lắng cho bản thân, thầm nghĩ nếu mình giống như hai vị phu nhân kia trở thành bài trí, thì chẳng phải là uổng công sao?

Loại lo lắng này Yến Mị cũng không biểu lộ ra, hôm nay vẫn là ngày đầu tiên, cho nên nàng sẽ đợi thêm một chút, nếu Mộ Kỳ thật sự không tới, nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.

Nghĩ đến đây, nàng cũng bình tĩnh lại.

Sau giờ ngọ đi nghỉ ngơi một lát, nàng chuẩn bị tự chế chút Hương Cao, đem các loại nguyên liệu sáp ong, hương liệu, nhựa cây du, mặt trời đã chiếu rọi vào cửa sổ.

Nhưng muốn làm Hương Cao cần phải có vài loại cánh hoa tươi, mà trong viện nàng chỉ có loại Lê Đường Nhị, nàng hỏi Đường Khê trong phủ nơi nào có thể hái hoa, Đường Khê nói cho nàng, nếu muốn hái hoa cần đi hậu hoa viên, Yến Mị không quen đường, Đường Khê mang theo cái rổ nhỏ dẫn nàng đi qua.

Ở hoa viên, đang là lúc muôn loài hoa đua nhau nở rộ, ánh hoàng hôn trên bầu trời phản chiếu những bông hoa sặc sỡ trong vườn, càng thêm vài phần mỹ lệ, Yến Mị nhìn trúng một bông hoa, cầm theo rổ nhỏ đi qua ngắt lấy cánh hoa hồng nguyệt quý.

Khi Mộ Kỳ trở lại phủ, khi đi ngang qua hoa viên thì nhìn thấy một màn này, thiếu nữ mặc một chiếc váy màu đot nhạt, trên cánh tay khoác một chiếc áo choàng trắng, eo hơi cong, mái tóc đen nhánh, được búi thành một búi hai vòng, hai bên thái dương rủ xuống, với những lọn tóc mềm mại, thiếu nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả đào, nước da trắng ngần, lông mày cách xa nhau, đôi mắt hạnh nhân hơi rũ xuống, sống mũi thẳng, đôi môi hồng đào, giống hệt khuôn mặt đêm qua hắn mơ thấy .

Hai mắt Mộ Kỳ hơi híp lại, khóe miệng tràn đầy một tia châm chọc, mới là ngày thứ hai, thiếu kiên nhẫn như vậy sau?

Đường Khê là người đầu tiên nhìn thấy hắn, Đường Khê kéo tay áo Yến Mị, Yến Mị ngẩng đầu lên, thấy một nam nhân tuấn mỹ lạnh nhạt đang sải bước về phía nàng,

Thấy rõ là Mộ Kỳ, Yến Mị ngừng động tác trong tay, chỉnh đốn trang phục chạy nhanh tới thi lễ: “Vương gia vạn an.”

Mộ Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt nàng, mặt trời lặn chiếu lên gò má nàng một tia sáng dịu nhẹ, những sợi lông tơ thật nhỏ có thể thấy được

Hắn ngữ khí đạm mạc nói: “Ngươi như vậy gấp không chờ nổi?”