Chương 6: Tiến vào Tây Bắc Vương phủ

Nàng ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết mặt của nam nhân, luồng khí lãnh đạm khắp người của nam nhân kia càng thêm rõ ràng hơn khi nàng đến gần.

Nội tâm Yến Mị rất lo lắng, nàng rũ xuống con ngươi, nuốt nuốt nước miếng, làm chính mình bình tĩnh lại.

Mặc dù nàng vẫn luôn coi thường việc câu dẫn nam nhân bằng thủ đoạn, nhưng trong đầu nàng vẫn nhớ lại những mánh khóe mà Sở Tứ Nương đã dạy nàng để quyến rũ nam nhân trong Giáo Phường Tư.

Rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại nét mặt, chậm rãi giương đôi mắt hạnh lên, đôi mắt có hình dáng rất đẹp, khóe mắt hơi tròn, đuôi mắt dài và cong, phía dưới khóe mắt có một nốt ruồi màu đỏ tươi, càng thêm có vẻ quyến rũ.

Trong đôi mắt như ngọc có một tầng nước, nghiêng người, tựa hồ có gợn sóng lung linh lăn tăn, nếu là người khác, đã sớm bị câu đến tâm ngứa.

Nhưng Mộ Kỳ trước sau vững vàng giữ con ngươi, trong con ngươi đó lộ ra một tia lạnh lẽo, như thể hắn đã nhìnn thấu tâm cơ nhỏ của nàng.

Trong lòng Yến Mị hoảng loạn, nam nhân tựa hồ đối với nàng không có hứng thú gì.

Còn có…… Ánh mắt này cũng không tránh khỏi thật là đáng sợ.

Nàng nhớ tới không lâu phía trước phát sinh sự tình, Hiến Vương Cao Luyện tạo phản, ý đồ bức vua thoái vị đoạt vị, Mộ Kỳ mang theo 3000 Tây Bắc quân tiến vào hoàng cung, gϊếŧ hơn một vạn tư binh của Hiến Vương, bắt sống Hiến Vương.

Nghe nói ngày ấy cửa cung thi thể đều chồng chất thành sơn, từ nay về sau trong triều liền triển khai một hoạt động quét sạch, những ai tham gia vào việc phản quốc của Hiến Vương đều bị bắt sống và chém đầu, một người cũng sống sót, Ngọc Kinh nói chung giống như một luyện ngục.

Nghĩ đến đây, trán Yến Mị toát ra mồ hôi lạnh.

Nàng trong lòng đối với Mộ Kỳ tràn ngập sợ hãi, nhưng cũng hiểu rõ, đi đến hôm nay, nàng đã không có đường lui.

Yến Mị cố gắng hết sức để mình không lộ ra khϊếp đảm, nàng lấy hết can đảm, đem thân mình đến gần một chút.

Mộ Kỳ mơ hồ ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, lại phân biệt không ra loại hương vị, khi nhạt khi nồng, cũng không làm người chán ghét, ngược lại rất là dễ ngửi.

Hắn nhàn nhạt liếc mắc nàng một cái, khi ánh mắt lướt qua ngực nàng, hơi hơi một đốn, buộc chặt mạt. Ngực bao lấy phập phồng, hai nửa hình cung rất là lóa mắt.

Ánh mắt hắn lại trầm vài phần.

Yến Mị thấy Mộ Kỳ không có xua đuổi nàng, mạnh dạn duỗi tay đi lấy bầu rượu đang gác lại ở trên bàn.

Khi những chồi ngọc mảnh mai được gắn vào chiếc bình, màu trắng giống ngọc bích và chiếc bình dường như hòa vào nhau, không thể phân biệt được cái nào trắng hơn.

Mà Mộ Kỳ nhìn thấy cảnh này, đáy mắt hiện lên một tia ghen ghét.

Yến Mị rót ra một chén rượu, kiều kiều giơ ly ngọc lên, đưa đến trước mặt Mộ Kỳ, nàng nhuyễn thanh nói: “Nô… Kính Vương gia một ly.”

Nhưng mà, Mộ Kỳ lại không có chút động tác nào, chỉ là dùng cặp mắt đen dọa người kia nhìn chằm chằm nàng hồi lâu.

Yến Mị cầm hồi lâu, tay đều mỏi, nam nhân vẫn như cũ thờ ơ.

Trong lòng Yến Mị sốt ruột, cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, đành phải đánh một trận cuối cùng, giơ tay vén khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như đào tiên.

Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, lộ ra dáng vẻ đáng thương, trong mắt tràn đầy chờ mong nhìn hắn

Lực chú ý của nàng đều tập trung vào chiếc cốc bạch ngọc trong tay, khi nàng vừa tháo xuống khăn che mặt, đáy mắt Mộ Kỳ hiện ra một tia khác thường

Gương mặt này…… Hắn gặp qua.

Hắn cứ như vậy nhìn nàng một lúc lâu, hai người gần gũi chăm chú nhìn, nàng trong mắt tha thiết chờ đợi rõ ràng như vậy, nàng thật sự rất muốn rời đi nơi này, chỉ cần hắn có thể hơi chút toát ra một chút hứng thú đối nàng, Hoài Vương liền sẽ đem nàng đưa cho hắn.

Nhưng người này sao lại lãnh đạm như vậy, chẳng lẽ sắc đẹp nàng thật sự không đả động được hắn sao?

Nam nhân bất động, Yến Mị nóng vội, hy vọng trong lòng nàng từng chút một bị nuốt chửng.

Ngay khi sự thất vọng trong lòng nàng nổi lên.

Nam nhân cuối cùng cũng vươn bàn tay to dài, nắm lấy tay đang cầm ly của nàng, đưa đến môi hắn, ngửa đầu một ngụm uống cạn.

Sau khi uống rượu, Mộ Kỳ buông tay nàng ra, nhưng Yến Mị cảm giác như bị thứ gì đó làm bỏng, nơi bị haens chạm vào nóng như lửa đốt, mặt cũng đỏ bừng.

Hoài Vương ngồi ở chủ vị, nhìn thấy hết thảy, sắc mặt thay đổi mấy lần, lại trở lại bình tĩnh ôn hòa, nắm đấm nắm chặt chậm rãi buông ra, quả nhiên hắn đoán không sai, một mỹ nhân như Yến Mị, không nam nhân nào không thích nàng

Mà Tống Bội Du kia vốn chính là người phóng túng không kềm chế được, hiện tại uống xong rượu, hứng thú ngẩng cao, thấy tình hình như vậy, chỉ nghĩ rằng Mộ Kỳ không khác gì những nam nhân bình thường khác, nhịn không được cao giọng cười ha hả: “Hóa ra Nhϊếp Chính Vương cũng sẽ là người thương hương tiếc ngọc.”

Khách khứa trong đại sảnh ai dám trêu chọc Nhϊếp Chính Vương, nhưng Tống Bội Du cố tình không biết sống chết cũng dám mở miệng sói, sau khi nói xong, đối diện với tầm mắt dọa người của Mộ Kỳ nhìn hắn, Tống Bội giật mình, rượu tỉnh một nửa, buông ly rượu vội vàng chắp tay tạ lỗi: “Ta cũng uống nhiều rượu, nhất thời nói nhảm một hồi, còn xin Nhϊếp Chính Vuơng thứ tội, tự phạt ba ly.”

Mộ Kỳ không nhiều lời, sau khi nhìn Tống bội du liên tiếp uống lên ba ly rượu mặt đỏ tai hồng, mới thu hồi ánh mắt.

Tống bội du đều có thể xem hiểu việc, Hoài Vương làm sao có thể không rõ, hắn thấy Mộ Kỳ lại tiếp nhận một chén rượu do Yến Mị mời rồi nhanh chống uống cạn, liền mỉm cười nói: “Mị Nhi hát múa giỏi, lại thiện giải nhân ý, Nhϊếp Chính Vương nếu là thích Mị Nhi hầu hạ, bổn vương liền đem Mị Nhi đưa cho Vương gia, như thế nào?".

Nói xong, hắn liền chờ phản ứng Mộ Kỳ, Mộ Kỳ từ nhỏ ở đất phong, mỗi năm hồi kinh báo cáo công tác, Cao Sí mới có thể nhìn thấy hắn, hai người cũng chưa nói qua nói cái gì, Cao Sí đối với Mộ Kỳ không tính là hiểu biết, người khác đều nói Mộ Kỳ không gần nữ sắc, nhưng mà hiện giờ xem ra.

Mộ Kỳ không phải là không gần nữ sắc, chẳng qua là dùn mạo những nữ tử đó không lọt vào mắt hắn mà thôi.

Chỉ cần hắn có sơ hở, liền dễ dàng đối phó.

Mộ Kỳ lại nhàn nhạt nhìn Yến Mị, nhìn thấy nữ nhân trong mắt gợn sóng, tràn ngập bóng dáng của hắn, Mộ Kỳ trên mặt không có biểu tình gì, hôm nay Cao Sí vì cái gì làm ra trò này, trong lòng hắn biết rất rõ, không chỉ muốn hắn buông nghị kỵ đối với hắn, còn muốn lấy sắc đẹp mê hoặc hắn.

Bởi vậy có thể thấy được, dã tâm Cao Sí không nhỏ.

Mộ Kỳ tuy rằng đoán ra được suy nghĩ của Cao Sí, nhưng hắn cũng không có được nhược điểm Cao Sí, bởi vậy còn chưa thể đυ.ng vào hắn được.

Vậy thì, hắn liền tương kế tựu kế, làm Cao Sí chính mình tự lộ ra dấu vết.

Khi Yến Mị đang nâng ly rượu thứ hai, Mộ Kỳ bất ngờ nắm lấy tay nàng, lấy chiếc cốc bạch ngọc trong tay nàng đặt lên bàn, hắn bóp nhẹ những ngón tay mềm mại không xương hai lần rồi nắm lấy không buông, ánh mắt anh nhìn về phía Cao Sí đang ngồi ở trên chủ vị, môi mấp máy: "Như thế rất tốt."

Vừa dứt lời, hắn cảm thấy ngón tay mềm mại trong tay đột nhiên siết chặt, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay, giống như bị móng mèo cào, hắn quay mặt đi, liếc nhìn thiếu nữ e lệ thẹn thùng mà kích động ở bên cạnh.

Mộ Kỳ không biết nàng là thật lòng hay giả dối, nhưng không sao, hắn cũng chỉ là lợi dụng nàng mà thôi.

Hoài Vương thấy Mộ Kỳ đáp ứng, trong lòng cảm thấy hỗn độn, không biết nên vui vẻ hay là nên mất mát, bên này Yến Mị không đợi Cao Sí nói chuyện, đã đỏ mặt cúi đầu xuống, thanh âm kiều mị nói: “Nô tạ Nhϊếp Chính Vương yêu mến.”

Nàng chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cũng được như ý nguyện, nàng không biết sau này sẽ gặp phải cái gì, nhưng nàng biết nếu ở lại bên cạnh người nam nhân quyền lực này, cơ hội nàng cứu cả nhà liền lớn hơn nữa.

Mộ Kỳ không để ý tới nàng, mắt thấy yến hội cũng sắp kết thúc, Mộ Kỳ đứng dậy, nói với Cao Sí: “Bổn vương có việc, đi trước một bước, cổ kiệu vương phủ sẽ đến đón người.”

Cao Sí phái người hầu bên người đưa Nhϊếp Chính Vương ra phủ.

Những người khác cũng lần lượt tan đi, Yến Mị rời khỏi Dẫn Ngọc Các, trở về phòng thu dọn đồ vật.

Chờ nàng thu dọn xong từ trong phòng ra tới, liền thấy Hoài Vương khoanh tay đứng ở ngoài cửa, phía sau người hầu còn ôm một cái hộp trong tay.

Yến Mị thu lại tâm trí, tiến lên hành lễ.

Cao Sí tiến lên một bước, đem nàng nâng dậy, tay lại nắm lấy cánh tay mảnh khảnh cánh tay của nàng không có buông

Điệu nhảy hôm nay của Yến Mị không chỉ có hấp dẫn Mộ Kỳ, còn câu đi tâm hắn rồi.

Nghĩ đến Yến Mị phải dùng thân thể mềm mại này đi hầu hạ Mộ Kỳ, Cao Sí trong lòng liền sinh ra một cổ đố kị.

Hắn mặc dù không cam lòng từ bỏ, nhưng cũng không có chút hối hận nào, hắn nói: “Mị Nhi, ngươi yên tâm, chờ sự thành, bổn vương nhất định sẽ đem ngươi trở về.”

Hắn nói như vậy, một nửa là xuất phát từ tư tình, một nửa là muốn lấy lòng Yến Mị, để Yến Mị biết tình cảm hắn dành cho nàng ra sao.

Cao Sí làm bộ làm tịch như vậy, khiến đáy long Yến Mị cảm thấy ghê tởm, nàng bình tĩnh lui lại một bước, cúi đầu nói: “Ít nhiều nhờ Vương gia tiến cử, Mị Nhi mới có thể tiến vào phủ Nhϊếp Chính Vương, ân tình này, Mị Nhi sẽ vẫn luôn nhớ rõ.”

Nàng nói như vậy chỉ là để lấy lòng Cao Sí, đúng là Cao Sí đã cứu nàng một lần, nàng nợ hắn, nhưng nàng không có ý định trở thành một quân cờ của Cao Sí để tranh đoạt quyền lực, nàng tiến vào Tây Bắc Vương Phủ, cũng là vì muốn biết chân tướng a cha bị hại, chờ từ trong miệng hắn biết được Yến Họa ở đâu, nàng nhất định sẽ nghĩ cách thoát khỏi hắn.

Có những lời này của Yến Mị, nội tâm Cao Sí mới hơi chút dễ chịu, phỏng chừng cổ kiệu của phủ Nhϊếp Chính Vương cũng sắp tới, Cao Sí cũng không nói nhảm nữa, hắn nói: “Ngươi đi Tây Bắc Vương phủ, mọi việc đều cần phải lo liệu, đây là ta riêng vì ngươi chuẩn bị vàng, ngươi hãy nhận lấy, hành sự cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Dứt lời, Cao Sí từ trong tay người hầu lấy chiếc hộp đưa cho Yến Mị, Yến Mị cũng không ngại ngùng, duỗi tay tiếp nhận, lại nói cảm tạ một lần nữa

Bây giờ nàng thực sự cần những thứ này, cũng không cần thiết phải khách sáo với Cao Sí, dù sao nàng cũng chỉ đang thực hiện một giao dịch mà thôi.

Không bao lâu, bên ngoài liền có nô bộc tiến vào truyền lời, nói là cổ kiệu Nhϊếp Chính Vương phủ đã tới rồi.

Cao Sí làm người hầu đưa Yến Mị ra phủ.

Cổ kiệu Tây Bắc Vương ngừng ở cửa nhỏ, người tới đón nàng chính là Tần Phong, Yến Mị chầm chậm đi xuống bậc thang, đi đến cỗ kiệu bên cạnh, kiệu phu vén mành lên, Yến Mị khom người đi vào.

Khi Khởi kiệu, Vân Lộ đang định đi theo, Tần Phong vươn kiếm trong tay đem nàng ngăn lại, hắn lạnh lùng nói: “Vương gia phân phó, chỉ tiếp Yến Mị nhập phủ, ngươi ở lại.”

Vân Lộ vốn là không nghĩ đi đến Tây Bắc Vương Phủ, nhưng Cao Sí bắt nàng đi theo Yến Mị, giám thị nhất cử nhất động cuat Yến Mị, Vân Lộ lúc này mới bất đắc dĩ đi theo, hiện giờ Tần Phong không cho nàng đi, Vân Lộ giống như được đại xá, đem hành lý Yến Mị Tần Phong, liền xoay người đi trở về.

Yến Mị ngồi ở trên kiệu, thân thể theo kiệu nhẹ đung đưa, sau khi kiệu đi ra một lúc, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không biết tiến đến Tây Bắc Vương phủ sẽ gặp phải cái gì, có lẽ là vực sâu, nhưng như vậy thì sao, vì cứu người nhà, nàng cái gì đều nguyện ý làm.

Nàng không có vén mành lên xem bên ngoài, chỉ nghe được tiếng ồn ào ngoài kiệu, sau đó yên tĩnh một lát, cuối cùng an an ổn rơi trên mặt đất.

Bên ngoài truyền đến thanh âm Tần Phong: “Nữ lang, xuống kiệu.”

Yến Mị từ bên trong kiệu đi ra, ánh mắt có thể thấy được, là một phủ đệ chiếm diệm tích cực lớn, trên tấm biển viết bốn chữ hùng hồn “Tây Bắc Vương phủ”

Trước cửa có binh lính mặc giáp đen tay cầm, binh lính tay cầm trường thương, thân hình đứng thẳng như tượng đá.

Tuy nhiên, Yến Mị không đủ tư cách để vào phủ bằng lối cửa chính, nàng phải đi qua cánh cửa nhỏ bên cạnh lối vào chính, đi đến hậu viện, nhìn thấy một phụ nhân khoảng năm mươi tuổi.

Tần Phong thấy phụ nhân này, liền hô câu: “Cô mẫu.” Kêu xong sau lại giới thiệu Yến Mị nói, “Vị này chính là Tần ma ma.” Hóa ra là Tần ma ma là quản sự hậu viên Tây Bắc Vương phủ là cô mẫu Tần Phong, từng ở Tây Bắc làm việc, lần này Mộ Kỳ hồi kinh, lão Vương Phi đặc biệt phái nàng đi theo giúp Mộ Kỳ xử lý hậu viện.

Yến Mị tiến lên hành lễ.

Tần ma ma thấy Yến Mị biết lễ nghĩa, đối với nàng có ấn tượng tốt, gật đầu nói: “Vương gia phân phó, làm tiểu nương tử ở Đường Lê Viện.”

Đường Lê Viện là sân gần nhất với Thừa Phong Viện Mộ Kỳ, vẫn luôn bị bỏ trống, Tần Phong không nghĩ Mộ Kỳ sẽ làm Yến Mị sống ở đó, nhưng chủ tử nếu tự nhiên an bài như vậy, chắc ngài ấy có lý do Tần Phong không nhiều lời, đem Yến Mị giao cho Tần ma ma.

Nhấc chân bước vào Đường Lê Viện, trong viện cảnh tượng rực rỡ làm Yến Mị hơi giật mình.