Chương 31: Ác mộng (2)

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Lạc Yến Thanh, đối phương mặc đạo bào đơn giản, đầu đội xa quan, mặt trắng như ngọc, ngũ quan tuấn tú, cả người toát ra khí chất nho nhã văn nhã.

Mộ Kỳ nói: “Tử Tĩnh, ngươi trở về khi nào?”

Lạc Yến Thanh cười nói: “Hôm qua mới ta về.”

A cha Lạc Yến Thanh là Lạc Dương Thuyền đại nho tiền triều nổi danh khắp thiên hạ, quan đến tể phụ, Lạc Yến Thanh cũng giống như Cao Cảnh Hành, đối với con đường làm quan không hề hứng thú, khảo trung Trạng Nguyên, nhập sĩ mới hai năm liền từ quan ẩn lui, ba người đều là thư đồng hoàng tử khi còn nhỏ tuổi, Lạc Yến Thanh từng du lịch giang hồ, sau đó trở lại Ngọc Kinh xây dựng một học viện Songpo ở ngoài thành chuyên môn dạy học.

Cao Cảnh Hành đi theo nói: “Ta không nói cho ngươi, vì muốn cho ngươi một kinh hỉ.”

Mộ Kỳ cười, nhìn về phía Lạc Yến Thanh, “Ngươi đã lâu không về Ngọc Kinh, hôm nay huynh đệ chúng ta uống nhiều mấy chén.”

Lạc Yến Thanh mỉm cười gật đầu, sau khi ngồi xuống, tiếng đàn trong phòng dừng lại, một nữ tử trẻ mặc yên chi sắc che mặt đi ra từ phía sau bức rèm, ánh mắt nàng quét nhìn mọi người một cái, e lệ cúi đầu hành lễ: “Nô gia Hạm Mật gặp qua vài vị lang quân.”

Hạm mật là hoa khôi mới được chọn dao đài hoa ảnh năm nay, sinh diễm như đào lý, dáng người thướt tha.

Cao Cảnh Hành nhẹ lay động quạt xếp, cười nói với Hạm Mật: “Mau đi rót rượu cho lang quân.”

Hạm Mật rót rượu cho Lạc Yến Thanh trước, đối với hắn nhoẻn miệng cười, Lạc Yến Thanh gật đầu đáp lại, lúc rót rượu cho Mộ Kỳ, vừa mới tới gần, Mộ Kỳ ngửi thấy mùi hương trên người nàng, cảm thấy khó chịu, xua tay nói: “Đi xuống đi.”

Hạm Mật thấy khách nhân nhíu mày, có vẻ không thích cách tiếp cận của mình, nàng cũng thức thời, nhanh chóng thối lui.

Cao Cảnh Hành nhìn Mộ Kỳ như vậy, cũng đã thấy nhiều không trách, nhưng Lạc Yến Thanh không biết tình hình, có chút kỳ lạ khi nhìn thấy Mộ Kỳ như thế này, đây không phải lần đầu tiên tới tửu hoa uống rượu, Mộ Kỳ trước kia cũng không có kiêng dè nữ nhân như vậy, Lạc Yến Thanh khó hiểu nói: “Hàn Sơn đây là làm sao vậy?”

Cao Cảnh Hành cười phá lệ vui vẻ nói: “Tử Tĩnh ngươi không biết, Hàn Sơn hiện tại đã nạp một tiểu thϊếp xinh đẹp, tiểu thϊếp kia tư dung tuyệt sắc, đã câu hồn Hàn Sơn đi, hắn hiện tại đều chướng mắt những nữ nhân khác.”

Lạc Yến Thanh rất kinh ngạc, hai người đều biết hoàn cảnh của Mộ Kỳ, hắn đã nhiều năm không chạm vào nữ nhân, hiện giờ không chỉ có chạm vào còn sủng nữ nhân kia, đây cũng không phải là việc tầm thường, Lạc Yến Thanh cũng cười: “Ta ở trong núi lâu quá, có những chuyện mới mẻ như vậy cũng không biết, Hàn Sơn ngươi cuối cùng cũng khai trai, thật không dễ dàng.”

“Cũng không biết xinh đẹp đến mức nào, ngay cả hoa khôi của dao đài hoa ảnh cũng khiến ngươi chướng mắt.”

Đừng nhìn Lạc Yến Thanh ngày thường nghiêm trang, trước mặt ngoại nhân một bộ hình tượng thanh cao nho nhã, trên thực tế mồm mép là không đứng đắn nhất.

Bị hai cười nhạo người, Mộ Kỳ chỉ là nhàn nhạt nói: “Nói bậy gì đó, chẳng qua là một thê thϊếp mà thôi, không quan trọng như vậy.”

Cao Cảnh Hành lúc này mới nhận ra thần sắc của Mộ Kỳ có gì đó không ổn, hắn cảm thấy Mộ Kỳ nhất định có tâm sự, nhướng mày nói: “Hàn Sơn, ngươi làm sao vậy, hay là ngươi cùng sủng thϊếp náo loạn có việc không thoải mái?”

Mộ Kỳ cùng hai người giao hảo nhiều năm, giữa mấy người cơ bản không có bí mật gì, nhưng hắn lại không thể nói chuyện Yến Mị là mật thám do Hoài Vương phái tới.

Nếu hai người biết, hắn biết rõ Yến Mị là mật thám, lại còn luyến tiếc gϊếŧ nàng, nhất định sẽ chê cười hắn.

Mộ Kỳ tự rót tự uống, uống 3 ly rượu liên tiến, hai người nhìn hắn uống rượu giải sầu, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, hai người liếc nhau, sau đó trong lòng hiểu rõ mà chờ Mộ Kỳ nói chuyện, ai ngờ, Mộ Kỳ uống rượu xong lại chỉ nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Không có.”

Đích xác không có, là nữ nhân kia tự làm tự chịu, sao có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.

Thấy Mộ Kỳ nghẹn khí không chịu nói ra, trong lòng hai người càng thêm cảm thấy kỳ lạ, đáy mắt không hẹn mà cùng hiện lên thâm ý.

Nữ nhân kia rốt cuộc có năng lực gì, lại còn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Nhϊếp Chính Vương.

Nếu Mộ Kỳ không nói, hai người cũng không có hỏi nhiều, Cao Cảnh Hành vì đánh vỡ không khí nặng nề, cất cao giọng nói: “Ba huynh đệ chúng ta đã hơn nửa năm không thấy mặt, hôm nay nhất định phải không say không về!”

Sau khi nói xong, hắn lại nó với Hàm Mật ở phía sau mành: “Hạm mật, lại đến xướng một tiểu khúc cho lang quân!”

Theo sau, tiếng đàn sáo vang lên, tiếng nói mềm mại của Hạm Mật từ phía sau rèm vang lên, Cao Cảnh Hành và Lạc Yến Thanh đều có nữ nhân phụng rượu bên người, chỉ có bên người Mộ Kỳ là trống không, nhưng điều này cũng hoàn toàn không ảnh hưởng ba người đem rượu ngôn hoan, nửa năm không tụ, các loại mới mẻ chuyện này luôn là không ít, nửa bầu rượu xuống bụng lúc sau, mấy người trò chuyện rơi vào cảnh đẹp, lời nói cũng dần dần nhiều lên.

Uống đến nửa sau trận rượu, ba người đều có chút men say, nói chuyện cũng không kiêng dè , cũng may Mộ Kỳ còn tương đối thanh tỉnh, kêu những người khác trong phòng đều lui ra.

Đám người vừa đi, Cao Cảnh Hành liền ồn ào lên, hắn nói: “Hàn Sơn, chúng ta đã biết nhau từ khi còn nhỏ đến bây giờ, nhưng ngươi là người cuối cùng chạm vào nữ nhân, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ làm hòa thượng cả đời vì vũ cơ Tây Bắc kia, hiện tại xem ra, phàm là đều có ngoại lệ, Hàn Sơn, ta nói với ngươi, việc tình yêu, mới nếm thử là ngọt, nhưng về sau sẽ trở nên đắng, là thứ đau khổ nhất, ngươi đừng để bị hãm sâu vào trong đó……”

Lạc Yến Thanh lúc đầu có chút say, nghe xong những lời này tức khắc thanh tỉnh, Cao Cảnh Hành này uống say liền nói hươu nói vượn, hắn thấy Mộ Kỳ đối diện thần sắc đen tối không rõ, liền quát lớn một câu: “Sinh Con Trai, đừng nói nữa, ngươi uống say!”

Thật là cái hay không nói, nói cái dở, nói vũ cơ Tây Bắc kia làm cái gì……

Nhưng Cao Cảnh Hành lại vẫn không hề phát hiện, vẫn lẩm bẩm nói: “Uống say cũng tốt…… Uống say cũng tốt, làm người lúc nào cũng tỉnh táo không quá thú vị……”

Nói xong, Cao Cảnh Hành đỏ mặt ngả xuống bàn, cả người đều say ngất đi rồi.

Lạc Yến Thanh hoàn toàn tỉnh rượu, hắn nhìn về phía Mộ Kỳ, “Hàn Sơn, hắn uống nhiều quá, những lời hắn nói ngươi đừng để trong lòng.”

Ngữ khí Mộ Kỳ bình tĩnh nói: “Không sao.”

Hắn quen biết Cao Cảnh Hành nhiều năm như vậy, Cao Cảnh Hành là dạng người gì trong lòng hắn còn không rõ ràng lắm sao.

Hai người thấy Cao Cảnh Hành đã say đổ, cũng không còn hứng thú uống rượu nữa, đứng dậy đỡ Cao Cảnh Hành đi ra khỏi nhã gian.

Khi đi ra, Cao Cảnh Hành lại tỉnh một chút, la hét muốn ở lại dao đài hoa ảnh lâu, hai người bất đắc dĩ, chỉ đành phải đưa hắn về lại nhã gian, kêu Hạm Mật lại đây hầu hạ hắn.

Khi hai người rời khỏi dao đài hoa ảnh lâu đêm đã khuya, Ngọc Kinh bên trong thành đã thực hành cấm đi lại ban đêm, nhưng mà tuần thành Kim Ngô Vệ cũng không dám cản trở bọn họ, Tần Phong đi theo phía sau hai người, ba người cưỡi ngựa bôn tẩu một đoạn đường, gió đêm từ từ thổi tới, khiến hai người uống rượu thanh tỉnh không ít, trên đường vắng tanh, trừ bỏ tiếng trống canh, cũng chỉ dư lại tiếng vó ngựa.

Men say dần dần rút đi, Lạc Yến Thanh túng dây cương đi từ từ, hắn nghiêng đầu nhìn Mộ Kỳ ẩn trong đêm tối, tuy thấy không rõ thần sắc, nhưng từ khi rời dao đài hoa ảnh hắn vẫn luôn không nói gì, có thể thấy được tâm tình cũng không tốt, buông tiếng thở dài nói: “Ta sớm nghe nói Hoài Vương tặng một vũ cơ cho Nhϊếp Chính Vương, ở vương phủ rất được được sủng ái, đoán đây chính là người Sinh Con Trai nhắc đến?”

Mộ Kỳ cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhìn qua: “Hóa ra ngươi đã sớm biết.” Giả bộ giống như vậy, còn tưởng rằng hắn thật sự không biết gì cả..

Học viện Songpo tuy rằng ở trong núi, nhưng người đọc sách bên trong đều là con cháu phú quý ở Ngọc Kinh, Ngọc Kinh phát sinh chuyện gì, làm sao bọn họ có thể không biết.

Lạc Yến Thanh không có lảng tránh ánh mắt hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hàn Sơn, ngươi đã biết nàng là người của Hoài Vương, nhất định là có mục đích gì đó , vì sao còn sủng ái nàng như vậy, hay là ngươi thật sự yêu nàng sao?”

Lạc Yến Thanh không ở trong triều đình nhưng việc triều đình hắn rõ như lòng bàn tay, hắn biết Hoài Vương mặt ngoài khiêm cung nhân hậu, nhưng thật chất không phải là người chịu thua kém người khác.

Mộ Kỳ không hề nghĩ ngợi liền phủ nhận, chém đinh chặt sắt nói: “Sao có thể.” Không lâu trước đây, Cao Cảnh Hành cũng hỏi hắn câu tương tự như vậy.

Hắn không có khả năng yêu nữ nhân đó, hắn chưa động nàng, chẳng qua còn chưa chán thân thể nàng mà thôi.