Chương 30: Ác mộng (1)

Ngay hôm nay, khi trời đã tối, Sơ Dung mới từ bên ngoài trở về, trong sân Đường Lê Viện đã sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp lan ra trong sân, chiếu bóng cây đen như mực sáng ngời vài phần.

Đường Khê mới vừa hầu hạ Yến Mị dùng tịch thực xong, thấy nàng mới từ bên ngoài trở về, nhịn không được quở trách: “Sơ Dung, ngươi trốn đến nơi nào lười biếng, vì sao tối như vậy mới trở về, ngươi chẳng lẽ đã quên phải hầu hạ phu nhân dùng tịch thực sao?”

Sơ Dung vốn chính là thụ mệnh tới Tây Bắc vương phủ, ở bên người Hoài Vương tốt xấu gì nàng cũng là một đại nha hoàn, ngày thường ai dám giận dữ với nàng như vậy, bị Đường Khê nói xong, không vui nói: “Trước mặt phu nhân không phải có ngươi sao, sự tình ta đều làm xong, còn cần ngươi làm cái gì?”

Đường Khê bị nàng nói tức giận mặt đỏ bừng, còn muốn nói nữa, bị Yến Mị ngăn lại, Yến Mị dùng tịch thực xong, lười nhác ỷ ở trên giường, không chút để ý nhìn lướt qua hai người, “Đường Khê, đi tranh phòng bếp giúp bổn phu nhân lấy một chút quả nho tươi tới.”

Sau khi Đường Khê bị sai đi rồi, trong phòng chỉ còn lại nàng và Sơ Dung, Yến Mị nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Sơ Dung, hôm nay ngươi đi Hoài Vương phủ?”

Sơ Dung nhíu mày nói: “Phu nhân làm việc bất lợi, nô đương nhiên muốn nói cho Vương gia.”

Yến Mị thấy Sơ Dung nói chuyện càng thêm không khách khí, cũng không giận, mắt hạnh nghiêng miết, lộ ra một cổ tử kiều mị mềm mại.

Hiện giờ Mộ Kỳ phái người để mắt tới Đường Lê Viện, Sơ Dung lại không biết tốt xấu, nhất quyết vào lúc mấu chốt này mật báo cho Hoài Vương, việc hôm nay việc Mộ Kỳ tất nhiên là sẽ biết, rất khó bảo hắn sẽ không xuống tay đối với Sơ Dung.

Vẻ mặt Yến Mị thản nhiên nói nói: “Sơ Dung, tính tình ngươi ngạo, không cam lòng hạ người, nơi này của ta giữ ngươi không được, ngươi vẫn là nên rời đi.” Tuy rằng nàng không nói một lời nào với Hoài Vương, nhưng nàng cũng không biết Hoài Vương rốt cuộc có hoài nghi nàng hay không, nhưng mà Sơ Dung hành sự như thế không màng hậu quả, sớm hay muộn là yếu hại nàng, nàng chỉ có thể để nàng đi.

Sơ Dung là Hoài Vương phái tới, đương nhiên sẽ không bị Yến Mị bài bố, nàng cũng không có coi trọng lời Yến Mị nói, rất là tức giận nói: “Nô là Vương gia phái tới, nô chỉ nghe mệnh lệnh Vương gia, phu nhân nếu là muốn đuổi nô đi, thì nên hỏi qua Vương trước.”

Yến Mị để nàng đi hoàn toàn vì mục đích tốt, muốn cứu nàng một mạng, đáng tiếc Sơ Dung lại cho rằng Yến Mị dung không dưới nàng, Yến Mị cũng không hề nhiều lời, quả nhiên không ngoài sở liệu, ngày thứ hai Sơ Dung liền đã xảy ra chuyện.

Sơ Dung trượt chân rơi xuống nước, khi tin tức truyền tới trong tai Yến Mị, Yến Mị vẫn chưa cảm thấy đặc biệt giật mình, chỉ là trong lòng phiếm lạnh lẽo, phảng phất như đặt mình trong mùa đông khắc nghiệt, Đường Khê trước mặt nàng đỏ hốc mắt, nàng nói: “Phu nhân, hôm qua nô cũng chỉ thuận miệng nói hai câu, nàng như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng như vậy?”

Yến Mị nặng nề hít vào một hơi lại thở ra, run sợ run hỏi: “Hiện giờ ở đâu?”

Đường Khê lau nước mắt nói: “Bị đưa tới Thừa Phong Viện của Vương gia.”

Yến Mị bất đắc dĩ thở dài, Mộ Kỳ là thật tàn nhẫn, ai chọc hắn đều không có kết cục tốt, nàng từ trước còn cho rằng thế giới bên ngoài hiểu lầm về hắn, hiện giờ xem ra lại không phải hiểu lầm, là nàng còn chưa đủ hiểu biết hắn thôi.

Hắn giữ lại tánh mạng nàng, nhưng lại gϊếŧ Sơ Dung, đơn giản chính là gà dọa khỉ.

Sắc mặt Yến Mị trắng bạch, trong mắt nàng hiện lên một mạt ưu sắc: “Dù sao cũng từng là chủ tớ một hồi, bồi bổn phu nhân đi đưa nàng.”

Hai người đang muốn đi ra ngoài, Tần ma ma phái người truyền lời lại đây: “Yến phu nhân, Vương gia thỉnh ngài đi một chuyến Thừa Phong Viện.”

Cũng may Yến Mị đã sớm chuẩn bị tâm lý, hiện tại Mộ Kỳ phái người lại đây kêu nàng, nàng cũng không kinh ngạc, gật đầu, liền đi theo nha hoàn kia.

Tới Thừa Phong Viện rồi, Yến Mị nhìn thấy Ngọc Lan đang từ bên trong đi ra, hai người gặp mặt, Ngọc Lan nhìn Yến Mị vở vẻ mặt mỉa mai, Yến Mị mặc kệ nàng, mắt nhìn thẳng đi vào.

Vén mành lên đi vào, đập vào mắt chính là một thi thể được phủ bố trắng, cho dù trong lòng đã chuẩn bị, nghĩ đến người được che bên dưới chính là Sở Dung người còn sống sờ sờ hôm qua đứng ở trước mặt nàng, hai đầu gối Yến Mị nhũn ra, suýt nữa té ngã trên đất.

Đột nhiên một bàn tay to lớn từ phía sau vươn ra, nắm lấy vòng eo thon thả của nàng, Yến Mị vô thức tựa vào trong ngực nam nhân, quay đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm sắc bén của Mộ Kỳ

Nam nhân dán nàng rất gần, đầu hắn kề sát mặt nàng, nàng vừa quay đầu đi, thiếu chút nữa đυ.ng phải sống mũi của hắn, hơi thở của Mộ Kỳ truyền từ gương mặt lan đế vành tai nàng.

Nam nhân nhìn chằm chằm phấn châu bên trái vành tai nành, phía trên có một tầng tinh tế lông tơ, mềm muốn cho người cắn một ngụm.

Yến Mị mấy ngày nay đang làm Hương Cao, cả người như được ngâm trong nước hoa, cả người tản ra mùi hương nồng đậm, nhưng lại không vào mũi, ngược lại thấm vào ruột gan.

Hắn dán vành tai nàng, giọng nói nặng nề: “Yến Mị, sợ hãi?”

Giọng nói lạnh băng chui vào lỗ tai nàng, khiến Yến Mị rẩy, cả người nhũn ra nàng dựa vào trên người Mộ Kỳ, eo không thẳng nỗi, thân mình cũng run bần bật: “Vương gia, Sơ Dung tuổi còn trẻ, lại hầu hạ qua thϊếp, hiện giờ trượt chân rơi xuống nước, thϊếp chỉ là thương xót nàng mà thôi.”

Không ngờ nàng sẽ sợ thành như vậy, ngoài miệng lại còn không thừa nhận, hắn nhếch môi cười lạnh, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Yến Mị, cuối cùng ngón tay dừng ở đôi môi đầy đặn của nàng, hắn ở trên môi nành nhẹ nhàng ấn, “Nếu Yến phu nhân cùng nha hoàn này chủ tớ tình thâm, vậy bổn vương liền cho phép ngươi gặp nàng lần cuối.”

Sau khi nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu với bà tử phía sau, bà tử kia hiểu ý, đi lên trước vài bước, ngồi xổm bên cạnh Sơ Dung, mở vải bố trắng lên.

Thân thể ướt sũng sưng tấy đập vào trong mắt, Yến Mị sợ tới mức kinh hô một tiếng, giơ hai tay nhỏ xanh nhạt lên che mắt lại, không muốn xem.

Mộ Kỳ thấy nàng hoảng sợ như vậy, đáy mắt lộ ra mỉa mai, lá gan nhỏ như vậy, lại dám tới vương phủ hắn là mật thám, thật là không biết tự lượng sức mình.

Nàng không muốn xem hắn càng muốn để nàng xem, cũng để cho nàng biết, kết cục của việc phản bội hắn là như thế nào.

Hắn phất tay ý bảo mọi người đều lui ra, bọn người đi rồi, hắn bắt lấy tay nhỏ non mịn của nàng, dùng sức kéo ra, Yến Mị không kịp nhắm mắt, cổ thi thể kia lại lần nữa đập vào trong mắt nàng, trên môi nành nửa điểm huyết sắc cũng không có, nghe giọng nói như ác ma của Mộ Kỳ vang lên bên tay: “Mị Nhi, ngươi nhìn cho kỹ, đây là kết quả ăn cây táo, rào cây sung.”

Mộ Kỳ không e dè thừa nhận, Sơ Dung chết không phải ngoài ý muốn, là hắn đã sai người gϊếŧ nàng, Sơ Dung là bị hắn gϊếŧ !

Mộ Kỳ hắn…… Thật là đáng sợ!

Yến Mị sợ tới mức trượt xuống người Mộ Kỳ, cuối cùng quỳ rạp xuống đất, thân mình nàng nhẹ nhàng phát run, nhu nhu nhược nhược rất là kham liên, đôi mắt hạnh liêm diễm cũng bị Mộ Kỳ nói mấy câu sợ tới mức mất đi sáng rọi ngày xưa, nàng sợ hắn giận chó đánh mèo nàng, nhanh chóng nói: “Vương gia, Sơ Dung là người Hoài Vương phái tới giám thị thϊếp, nàng hành động cùng thϊếp không có quan hệ, thϊếp tuyệt không có sai sử nàng làm bất cứ chuyện gì.”

Nàng không có ngốc đến mức chân trước vừa mới quy phục Mộ Kỳ, sau lưng lại sai Sơ Dung đi báo tin cho Hoài Vương.

Nàng cũng không phải là người, chỉ là hiện giờ nàng chưa muốn chết.

Nghe nàng chủ động thừa nhận nói không phải mình, mày Mộ Kỳ giãn ra một ít, thấy nàng sợ hãi thành cái dạng này, trong lòng trào ra một cổ cảm xúc đau lòng, hắn đem cổ cảm xúc này đè xuống, vươn tay bắt lấy Yến Mị nhắc toàn bộ thân mình nàng từ trên mặt đất lên, nàng lại lần nữa ngã vào trong lòng ngực hắn.

Bây giờ là mùa hè, Yến Mị xuyên xiêm y đơn bạc, hai người dán ở bên nhau, đều có thể cảm nhận được hơi ấm của da thịt đối phương dưới lớp vải quần áo.

Mộ Kỳ vốn chính là huyết khí phương cương, lại sơ thông, hiện giờ ôm nàng thân thể nhu mị không có xương, giống như mao đầu tiểu tử, máu toàn thân máu nhảy thẳng xuống

Nếu không phải đang đối mặt vớ người chết, hắn hiện tại liền muốn nàng.

Mộ Kỳ nhéo cằm Yến Mị, bức bách nàng ngẩng đầu lên, hắn lúc này mới phát hiện hốc mắt Yến Mị ướt, lông mi dính nước mắt, đôt mắt hạnh ướt đẫm của nàng tựa như mắt nai tơ trong rừng, vừa trong trẻo lại vừa vô tội, Mộ Kỳ rốt cuộc không thể nhẫn tâm động thủ đối với nàng: “Bổn vương tin ngươi lần này, nếu ngươi nói dối, nàng hôm nay đó là ngươi ngày mai.”

“Thϊếp đã hiểu.” Nàng biết Mộ Kỳ vẫn còn đang tức giận, hắn tức vì nàng tiếp cận hắn có mục đích riêng, tuy hắn tha mạng cho nàng, nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ không lại nhằm vào nàng, tất cả những điều hắn làm đều cho nàng xem, hắn chính là đang cố trút giận.

Khi Đường Khê bị kêu tiến vào, thấy Nhϊếp Chính Vương đang ôm Yến Mị, Yến Mị mảnh mai ỷ ở trong lòng ngực Mộ Kỳ, giống như bị dọa đến chết khϊếp, Đường Khê không dám nhìn Sở Dung đang nằm dưới mặt đất, nghiêng người nâng Yến Mị dậy từ trong lòng ngực Mộ Kỳ, nắm lấy cánh tay của nàng chậm rãi đi ra ngoài.

Từ sau khi trở về từ Thừa Phong Viện, tinh thần Yến Mị mê man, tới ban đêm, khi dùng tịch thực, đối mặt với một bàn đầy bàn đồ ăn, nàng cũng không thèm ăn, trong đầu nàng liên tục hiện lên khuôn mặt sưng tấy của Sơ Dung.

Đường Khê ở bên cạnh tận tình khuyên bảo, Yến Mị vẫn cứ không chịu ăn gì, chờ đồ ăn đều nguội, Đường Khê chỉ đành phải sai bọn nha hoàn mang đồ ăn đi.

Đêm đã khuya, Đường Khê thổi đèn đi ra ngoài, Yến Mị mở to mắt nằm ở trên giường, vẫn cứ suy nghĩ chuyện phát sịnh vào ban ngày.

Tuy rằng nàng không thích Sơ Dung, nhưng tốt xấu gì cũng là một mạng người, liền như vậy không có, Mộ Kỳ hắn thật là tàn nhẫn vô cùng, lúc trước nàng còn vì hắn giải vây, cho rằng hắn sẽ không dùng âm mưu quỷ kế đối phó với a cha mình, nhưng hôm nay cái ý niệm này lại dao động.

Phàm là người đắc tội hắn đều sẽ không có kết cục tốt.

Hắn đối với một nữ nô đều có thể ra tay tàn nhẫn như thế, huống chi là a cha nàng.

Đêm đó, Yến Mị mơ mơ màng màng ngủ, nhưng giấc ngủ nàng lại cực kỳ không ổn, ban đêm nàng gặp ác mộng, mơ thấy Sơ Dung tới tìm nàng, trên khuôn mặt sưng tấy thất khiếu đổ máu, vươn móng tay sắc nhọn đi về phía nàng, trong miệng kêu: “Yến Mị, trả lại mạng cho ta!”

Yến Mị ở trong mộng hoảng sợ kêu: “Không phải ta, không phải ta……”

Nhưng Sơ Dung tựa hồ căn bản không tin lời nàng nói, vẫn cứ lao về phía nàng, lúc nàng bóp cổ mình, Yến Mị kinh hô một tiếng, từ trong mộng tỉnh lại.

Tỉnh lại mới phát hiện mình vừa rồi gặp mộng, Yến Mị nằm ở trên giường giống như con cá thiếu nước, giương đôi môi đỏ mọng thở dốc, thân thể ở trong chăn mỏng ướt đẫm mồ hôi, nàng cảm giác ướt dính rất khó chịu.

Lúc này, đèn trong phòng được thắp dáng, màn bị xốc lên, Đường Khê khoác xiêm y đứng bên ngoài, nhìn thấy mái tóc đen Yến Mị xõa bừa bãi trên gối, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đầu bị che kím, mắt hạnh lộ ra kinh sợ, nàng quan tâm hỏi: “Phu nhân, bị bóng đè sao?”

Yến Mị gật đầu, sau khi Đường Khê, nàng cảm giác an tâm hơn rất nhiều, nàng lăngk lẽ thở dài nói: “Đường Khê, vừa rồi ta mơ thấy Sơ Dung.”

Đường Khê ngồi bên giường, cầm khăn giúp nàng lau mồ hôi trên trán, nghĩ đến Sơ Dung, chỉ cảm thấy trong lòng rất sợ, nàng cũng ngủ không được, nằm ở phòng bên cạnh, không ngừng trở mình, cho đến khi nghe được Yến Mị tiếng kêu sợ hãi, nàng mới cuống quít chạy tới đây

Đường Khê an ủi nói: “Cái chết của Sơ Dung cùng phu nhân không có quan hệ, phu nhân không cần tự trách mình.”

Lời tuy như thế, Yến Mị lại vẫn cứ không có cảm giác được một chút an ủi.

Nàng chỉ là muốn cứu người nhà mà thôi, cũng không muốn hại người, hy vọng Sơ Dung có thể đầu thai sớm một chút, kiếp sau sống một cuộc sống bình yên, không cần lại cuốn vào loại thị phi này.

Đầu hạ, thời tiết ngày càng nóng bức, mưa to chợt đến, một hồi mưa to qua đi, đem toàn bộ vương phủ đều rửa sạch một lần.

Nghe nói xác Sơ Dung xác đã bị khiêng ra ngoài chôn qua loa, lúc chạng vạng, Yến Mị bảo Đường Khê trộm thiêu chút tiền giấy đưa cho nàng, luôn cho rằng trong lòng sẽ dễ chịu chút, nhưng mà tới ban đêm, lại vẫn ngủ không ngon giấc, luôn là bị ác mộng dọa tỉnh, ban ngày cũng ăn không ngon, cứ như thế bốn 5 ngày, cả người Yến Mị đều gầy một vòng.

Các nữ nô trong Đường Lê Viện mang hết đồ ăn nguội xuống, khi đi ngang qua Thừa Phong Viện, vừa lúc thấy Mộ Kỳ từ trong viện đi ra, mấy nữ nô nhìn thấy Mộ Kỳ liền uốn gối hành lễ, Mộ Kỳ nhìn mấy người trong tay bưng đồ ăn, đồ ăn cũng chưa hêd động, mấy thứ này đều là món Yến Mị thích ăn, Mộ Kỳ không cần đoán cũng biết mấy người này là người trong Đường Lê Viện

Mộ Kỳ lạnh lùng nhướng mày nói: “Yến phu nhân không chịu ăn cơm sao?”

Trong đó một nữ nô nói: “Phu nhân bị kinh hách, ban đêm thường xuyên gặ ác mộng, đã nhiều ngày không buồn ăn uống, không có ăn uống gì.”

Mộ Kỳ nghe vậy, cười lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay để mấy người rời đi.

Chỉ là nhìn thấy một người chết đã khiến nàng sợ tức mức buổi tối ngủ không được, ban ngày ăn không ngon, đến nỗi vậy sao?

Đi được một đoạn, đên cửa Đường Lê Viện, Mộ Kỳ dùng lại nghỉ chân ở ngoài tường một lát, chỉ thấy bóng râm bên trong tường, gió nhẹ thổi vào, cửa sân hé mở, một chút tiếng vang cũng không có.

Tần Phong thấy Mộ Kỳ đứng đã lâu, không có ý định rời đi liền hỏi: “Vương gia có muốn đi vào không?”

Tần Phong theo Mộ Kỳ lâu như vậy, thấy hắn sát phạt quyết đoán, không ở tư tình nhi nữ phía trên tốn nhiều một tia công phu, hắn cho rằng chủ tử nhà mình không hiểu tình yêu nam nữ, kỳ thật cũng chưa chắc.

Ở trong mắt nàng, hắn sợ là đã thành người tàn nhẫn độc ác, nàng không buồn ăn uống, còn không phải là đang âm thầm kháng cự hắn sao, mặt ngoài nàng thuận theo hắn, sâu trong nội tâm căn bản là không thích hành động hắn, hắn cần gì phải lãng phí thời gian cho một người như vậy, Mộ Kỳ cười lạnh: “Không đi, bổn vương hẹn Cao Cảnh Hành gặp mặt, không rảnh.”

Dứt lời, phất tay áo rời đi.

Cao Cảnh Hành hẹn gặp Mộ Kỳ tại Câu Lan Viện dao đài hoa ảnh rực rỡ nhất Bình Khang phường.

Mộ Kỳ xuống ngựa trước lâu, dáng người hắn cao ráo, thẳng tắp, lại cực kỳ tuấn mỹ, vừa xuất hiện đã có rất nhiều kỹ tử Câu Lan Viện Câu Lan Việ cười quyến rũ đón chào, thậm chí có người đánh bạo dựa vào trên người hắn, Mộ Kỳ không chút lưu tình nào đem người đẩy ra, mọi người thấy thần sắc hắn lạnh như băng thần sắc, cũng không dám bước tới

Mộ Kỳ được một tiểu nhị dao đài hoa ảnh lâu đưa tới nhã gian của Cao Cảnh Hành.

Thanh lâu này nhã gian bố trí rất xa hoa lịch sự tao nhã, bên trong có mấy tiểu nương tử trong lâu tiếp khách, thoang thoảng mùi son phấn.

Cũng không biết là mình ngửi quen mùi hương trên người Yến Mị hay không, Mộ Kỳ cảm thấy mùi hương này chút hăng.

Cao Cảnh Hành cùng Lạc Yến Thanh thấy Mộ Kỳ tới, hai người từ ghế bành đứng dậy, chắp tay thi lễ: “Hàn Sơn.”

“Sinh Con Trai.”