Một đêm mưa gió, thổi bay những cánh hoa thu Hải Đường và Hoa lê rơi rải rác trong Đường Lê Viện, trên phiến gạch đá vương vãi vài vệt đỏ, trong Đường Lê Viện an tĩnh, chỉ có vài nha hoàn đang bận rộn vẩy nước quét nhà, mà ở cửa phòng chính có hai bà tử thô tráng đứng canh, thời thời khắc khắc mà nhìn chằm chằm động tĩnh trong viện.
Yến Mị bị cấm túc.
Từ ngày ấy nàng rời khỏi Thừa Phong Viện, Tần ma ma liền phái hai bài tử có vẻ ngoài khá hung hãn tới Đường Lê Viện để trông chừng nàng, Yến Mị chỉ đành phải đi lại ở trong sân, không được phép đi đâu khác.
Yến Mị chẳng có lo lắng nào khác ngoại trừ lo lắng Hoài Vương sẽ gây hại với Thất Nương, hiện giờ nàng cũng coi như là chính thức thất sủng, Mộ Kỳ tất nhiên sẽ không đến gặp nàng, nàng sốt ruột cũng vô dụng, mỗi ngày chỉ làm Hương Cao, hương liệu để thời gian trôi qua, cũng khá yên bình.
Sở Dung so với nàng càng sốt ruột, Hoài Vương bên kia vẫn luôn gởi thư thúc giục nàng nhanh chóng lấy sổ sách, nhưng ai cũng không thể ngờ được rằng Yến Mị sẽ vô duyên vô cớ bị cấm túc, Sơ Dung chỉ đành phải thúc giục Yến Mị: “Phu nhân, Vương gia bên kia chờ ngài hồi âm, ngài nhưng nghĩ biện pháp lại đi.”
Ngày ấy Yến Mị đi ra khỏi Thừa Phong Viện, ai cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, Sơ Dung còn nói là nàng là bởi vì chuyện khác khiến Mộ Kỳ tức giận.
Trong sân Đường Lê Viện tràn ngập hương hoa, trong Nhϊếp Chính Vương phủ này trồng trọt bốn mùa hoa tươi, nàng muốn ngắt lấy cánh hoa chế tác Hương Cao cũng rất dễ dàng, Yến Mị lây dính một thân mùi hoa, Sơ Dung đứng ở bên cạnh người nàng, nghe đều có chút mê say.
Yến Mị hôm nay mặc một chiết váy màu màu hồng, khiến khuôn mặt trắng như tuyết của nàng càng thêm oánh oánh như tuyết, tuy bị vắng vẻ, nhưng tâm tình nàng cũng không có xấu như vậy, khí sắc nhìn cũng không tồi: “Hiện giờ bổn phu nhân đã bị Vương gia nghi ngờ cấm túc, mà trong viện này khắp nơi đều là tay mắt của Nhϊếp Chính Vương, bổn phu nhân tự bảo vệ mình còn không đủ, làm sao có thể lamg giúp Vương gia nhà ngươi, việc này bổn phu nhân đích thực thương mà không giúp gì được.”
Nàng nói đến hai chữ “Nghi ngờ”, khiến Sơ Dung lập tức hiểu được, nàng cũng hỏi tại sao vô duyên vô cớ Yến Mị lại bị cấm túc, hóa ra là Mộ Kỳ đã nghi ngờ nàng, Sơ Dung biết Nhϊếp Chính Vương khó đối phó, nhưng vẫn phải nhấn mạnh một chút: “Chẳng lẽ phu nhân không muốn gặp Thất Nương sao?” Tuy nhiên Sơ Dung cũng không có đoán được, Mộ Kỳ đã vạch trần Yến Mị, ở trong suy nghĩ của nàng, nếu Mộ Kỳ thật sự đã biết, tất nhiên sẽ gϊếŧ Yến Mị.
Nàng đương nhiên muốn gặp Yến Họa, nhưng mà hiện tại nàng vô kế khả thi, mặt ngoài nhìn nàng có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn luôn suy nghĩ làm sao mới có thể lấy lại sự sủng ái của Mộ Kỳ, nàng không biết Hoài Vương sẽ nghĩ như thế nào, tình hình hiện tại của nàng hoàn toàn không thể bận tâm đến việc khác.
Nàng tin tưởng Hoài Vương tạm thời sẽ không động vào Thất Nương, hắn còn muốn dùng đến nàng.
Yến Mị ấn chặt một hộp Hương Cao vakf bên trong hộp ngọc, ngước một đôi mắt sáng như sao nói: “Bổn phu nhân sẽ nói cho ngươi biết về tình hình hiện tại của ta, nếu Vương gia thật sự làm khó Thất Nương, bổn phu nhân cũng không thể nề hà.”
Yến Mị không thể đi ra ngoài Đường Lê Viện Yến Mị, nhưng Sơ Dung thì có thể, không có sự đồng ý của Yến Mị, nàng lợi dụng lúc Yến Mị đang nghỉ trưa, tìm cái cớ chuồn ra ngoài bằng cửa hông, đi thẳng đến Hoài Vương phủ, lại không biết dọc đường đi đều bị Tần Phong đi theo.
Khi Yến Mị tỉnh lại, mới phát hiện đã không thấy Sơ Dung, nàng đau đầu xoa xoa giữa mày, hiện tại Mộ Kỳ phái người nhìn chằm chằm Đường Lê Viện, có người đi ra ngoài hắn không có khả năng không biết, nàng chỉ chờ mong Mộ Kỳ không cần những bút trướng này tính ở trên đầu nàng.
Hoài Vương trông hoa hồng khắp viện hoa, tháng 5 đầu hạ, hoa hồng vừa mới nhú nụ, Hoài Vương tự mình cầm cây kéo ở cắt tỉa những cành hoa bị thổi đêm qua.
Sơ Dung đi đến phía sau Hoài Vương, hành lễ nói: “Vương gia, kế hoạch của Yến phu nhân đã thất bại, Nhϊếp Chính Vương có lẽ đã hoài nghi nàng, sổ sách kia chỉ sợ lấy không được..”
Động tác Hoài Vương tỉa hoa dừng lại, kinh ngạc quay đầu lại, trên khuôn mặt thường ngày dịu dàng hiện lên vẻ sắc bén, ánh mắt lạnh lùng quét qua trên mặt Sở Dung, khiến Sở Dung rùng mình.
“Vì sao lại thất bại?”
Sơ Dung lắc đầu nói: “Việc này nô không biết.” Chỉ biết Yến Mị bị Nhϊếp Chính Vương kêu đi sau không biết nói chút cái gì, trở về đã bị cấm túc.
Cao Sí nhíu mày: “Nàng thế nào rồi?”
Sơ Dung cụp mi rũ mắt, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, “Phu nhân hiện giờ bị cầm tù ở Đường Lê Viện, đã mấy ngày không gặp Nhϊếp Chính Vương, mặt khác đều như trước.”
Lập tức Cao Sí bình tĩnh lại, lấy hiểu biết hắn đối với Mộ Kỳ, nếu Mộ Kỳ thật sự phát hiện nàng, tất nhiên sẽ gϊếŧ nàng, tuyệt đối sẽ không giữ người sống, hiện giờ hắn không gϊếŧ Yến Mị, chỉ là đem nàng cấm túc, có lẽ sự tình còn chưa tới mức độ nhiêm trọng như vậy.
Chỉ cần một ngày Mộ Kỳ không tố giác Yến Mị, Yến Mị vẫn còn hữu dụng, hắn tạm thời không nghĩ vứt bỏ quân cờ này.
Cao Sí nắm chặt cây kéo trong tay, khóe miệng hắn hơi trầm xuống: “Nếu đã rút dây động rừng, việc này chỉ có thể tạm thời gác lại.”
Hiện giờ Đinh Cùng Nghĩa đang bị áp giải trên đường hồi kinh, nếu sổ sách kia lấy không được, Đinh Cùng Nghĩa tất nhiên là khó thoát tử tội, Đinh gia bên kia cũng sẽ khó giải thích, vị trí Công Bộ thị lang sẽ bị bỏ trống, đến lúc đó Mộ Kỳ nhất định sẽ nghĩ cách xếp người của mình vào.
Nhưng Đinh Cùng Nghĩa cùng Mộ Kỳ so sánh với không đáng kể chút nào, hắn đem Yến Mị đưa vào Tây Bắc vương phủ, ý đồ chủ yếu là vặn ngã Mộ Kỳ, quả quyết không thể mất lớn vì nhỏ.
Sơ Dung không rõ vì sao Cao Sí phải thiên vị Yến Mị như vậy, ở trong mắt nàng Yến Mị không có trung thành với Hoài Vương như vậy, nhưng nếu chủ tử đã mở miệng, Sơ Dung không dám trái lệnh, chỉ đành phải dựa theo chỉ thị Cao Sí làm.
Tần Phong vội vàng trở về Nhϊếp chính Vương phủ trước Sở Dung.
Hôm nay, Mộ Kỳ đang ở trong viện luyện một bộ quyền, Ngọc Lan đứng ở hành lang bảo vệ hắn, thấy hắn thu chiêu thức, vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa ra, Ngọc Lan nhẹ nhàng cười nói: “Vương gia, lau mồ hôi.”
Mộ Kỳ ngước mắt liếc nàng một cái, duỗi tay tiếp nhận khăn trong tay nàng, sau khi đổ mồ hôi, khuôn mặt lạnh như tuyết như ngọc càng trở nên trắng nõn tuấn lệ, Ngọc Lan tiếp nhân chiếc khăn tay thấm đẫm mồ hôi, trong lòng cảm thấy có chút thoải mãn, cười nói: “Thϊếp vừa học một tân khúc mới, không biết Vương gia có nhã hứng nghe không.”
Lúc này, Tần Phong bước đi tới, cất cao giọng nói: “Vương gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Mộ Kỳ gật đầu, nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ sang một bên, nói với Ngọc Lan: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Nhưng, thϊếp……”
Mộ Kỳ chưa đợi Ngọc Lan nói xong, liền xoay người đi nhanh về phía thư phòng, Tần Phong đuổi kịp theo sau, vẻ mặt Ngọc Lan cứng đờ đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích.
Ngọc Lan hậm hực rời đi, trong thư phòng, Tần Phong nói cho Mộ Kỳ biết những gì mình nhìn thấy, Mộ Kỳ nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên án thư, Tần Phong thấy vẻ mặt Mộ Kỳ tối nghĩa khó phân biệt, hắn cho rằng Vương gia hơn phân nửa là đang hoài nghi chuyện này có quan hệ với Yến Mị có hay không.
Chủ tử nhà mình thật vất vả mới sủng ái một nữ nhân, cho nên Tần Phong hy vọng Yến Mị có thể sống lâu hơn một chút.
Hơn nữa Yến Mị làm người không tệ, mọi người trong phủ đều có ấn tượng tốt với nàng.
Hắn đúng sự thật nói: “Nữ nô kia hẳn là Hoài Vương phái tới giám sát Yến phu nhân, nói vậy hành động của nàng cùng Yến phu nhân cũng không có quan hệ.”
Tần Phong tra quá lai lịch của Sơ Dung thì phát hiện, là gia nô của Hoài Vương phủ, ký tên bán đứt, không có khả năng là người của Yến Mị.
Yến Mị là sau này mới bị Hoài Vương lợi dụng, hơn nữa nàng cũng không hoàn toàn trung thành với Hoài Vương.
Mộ Kỳ ngước mắt, trong đôi mắt như sơn mài hiện lên một tia kinh ngạc: “Tần Phong, ngươi cư nhiên nói giúp cho Yến Mị?”
Thời gian nữ nhân kia tới trong phủ không lâu, lại có một hai người cư nhiên đều nói giúp nàng, vừa rồi Tần ma ma còn tới khuyên hắn, muốn hắn đừng làm khó Yến Mị quá mức, mẫu tử hai người quả thực một lòng.
Tần Phong bình tĩnh nói: “Vương gia, thuộc hạ đều không phải là giúp Yến phu nhân nói chuyện, thuộc hạ chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”
Tần Phong cũng không có ý gì khác, hắn làm như vậy đều là vì tốt cho chủ tử nhà mình, chủ tử đối với Yến phu nhân dung nhẫn độ đã vượt qua điểm mấu chốt của chính mình, nếu hắn thật sự không thích Yến phu nhân, quả quyết sẽ không giữ nàng lại.
Mộ Kỳ không nói gì, nữ nhân kia mới ở trước mặt hắn quy phục, quả quyết sẽ không nhanh như vậy liền đánh mặt mình, nếu đúng như lời Tần Phong nói, Sơ Dung chính là người được phái tới giám sát Yến Mị, thì người kia liền không được giữa lại.
Hắn trầm ngâm một lát, ngón tay thon dài gõ ở trên án thư, thấp giọng nói: “Ngươi suy nghĩ biện pháp, bổn vương không muốn nhìn thấy nữ nô này trong vương phủ nữa.”
Tần Phong gật đầu.
“Còn có một chuyện, là về thất muội của Yến phu nhân.”
Ánh mắt Mộ Kỳ hơi dừng lại nói: “Nói.”
Tần Phong nói: “Thuộc hạ đã điều tra qua, muội muội của Yến phu nhân bị Hoài Vương an trí ở Tĩnh Thiền Biệt ở ngoài thành.”
Thấy Mộ Kỳ chỉ gật đầu lại không có an bài, Tần Phong nhìn sắc mặt của hắn, đề nghị nói: “Chủ thượng, có không muốn cứu thất muội của Yến phu nhân ra khôngg, nếu là cứu ra, Yến phu nhân tất nhiên sẽ cảm kích Vương gia, cũng sẽ hoàn toàn trung thành với Vương gia.”
Mộ Kỳ lần đầu tiên thấy Tần Phong nói nhiều như vậy, hắn khẽ cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Ngươi cứ làm tốt bổn phận của mình đã, việc này bổn vương đều có chủ trương.”
Yến Mị sở dĩ nghe lệnh Hoài Vương, là bởi vì Hoài Vương nắm điểm yếu của nàng trong tay, nế có một ngày điểm yếu này nắm ở trong tay mình, thì Yến Mị cũng hẳn là sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhưng một nữ nhân như vậy, đáng giá để hắn để bụng như vậy sao?
Tần Phong tự biết mình nói lỡ, cúi đầu nói: “Thuộc hạ biết sai.” Thấy Mộ Kỳ cũng không có ý muốn trách tội, hắn lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Lúc đi ra, Tần Phong lại nhìn thoáng qua thư phòng, nghĩ thầm chỉ sợ người nào đó tự mình rơi vào đó mà còn không tự biết.
Khi Ngọc Lan đi ngang Đường Lê Viện, hơi nghỉ chân, nghiêng tai nghe, bên trong im ắng, mấy ngày nay vẫn luôn có nghi hoặc xoay quanh ở trong lòng nàng, ngày ấy nàng ra khỏi Thừa Phong Viện trước, cũng không biết lúc sau đã xảy ra chuyện gì, nàng phái người đi hỏi thăm, cũng không hỏi được gì.
Chỉ là đã nhiều ngày Yến Mị đều chưa từng ra sân, Mộ Kỳ cũng không có đến gặp, nghĩ rằng giữa hai người nhất định có mâu thuẫn gì đó, nếu không liên quan đến sổ sách thì, nàng thật sự không tin điều đó.
Nhưng nếu là Mộ Kỳ đã hoài nghi Yến Mị, với tính cách không thể giữ được một hạt cát trong mắt Mộ Kỳ, hẳn là sẽ không nên tha mạng cho nàng.
Vậy rốt cuộc vì cái gì lại không động thủ với nàng?
Nàng muốn đi tìm ra chân tướng.
Vì thế, Ngọc Lan dạo bước vào Đường Lê Viện.
Thấy Yến Mị đang ở hành lang đi lại, phía sau là hai bà tử thô tráng, Ngọc Lan đi qua, cười khanh khách gọi: “Muội muội.”
Ánh mắt Yến Mị rơi ở trên người Ngọc Lan, thấy đối phương một thân áo váy nguyệt bạch, đôi tay kéo dải lụa choàng, vẫn cứ là trang điểm thanh lệ dịu dàng.
Khóe miệng Yến Mị nhẹ nhàng dương lên, tạo thành một đường vòng cung cười như mà không cười nói: “Tỷ tỷ tới làm cái gì vậy?”
Lần trước hai người đã xé rách da mặt, Yến Mị cũng không cần thiết cùng nàng lá mặt lá trái, chẳng qua Ngọc Lan đối với nàng vẫn còn có thể cười được, tâm cơ của nữ nhân này cũng thật khiến người sợ hãi.
Ngọc Lan hơi mỉm cười nói: “Nghe nói muội muội đã mấy ngày không ra san, tỷ tỷ lại đây nhìn xem muội muội có khỏe không.”
Nàng đặc biệt nhắn mạnh mấy chữ “Khỏe không”, như thể muốn cố ý kí©h thí©ɧ Yến Mị.
Yến Mị sao có thể không biết nàng lại đây chế giễu, còn mang theo hương vị muốn hỏi thăm chân tướng, Ngọc Lan rất muốn biết, Mộ Kỳ vắng vẻ nàng đã nhiều ngày, có phải bởi vì chuyện lần trước nam nhân đã trách tội nàng hay không.
Nhưng Yến Mị sẽ không để nàng như nguyện.
Yến Mị cười nói: “Muội đương đương nhiên rất khỏe, không nhọc tỷ tỷ quan tâm, khoảng thời gian này Vương gia lo lắng nhân lực bên người muội không đủ dùng, cho nên phái hai ma ma riêng tới chiếu cố muội.”
Ánh mắt Ngọc Lan nhìn lướt qua hai bà tử mập mạp, nàng đã từng gặp hai bà tử này ở trong vương phủ, làm việc nặng ở hoa viên, một thân đều là sức lực.
Ngọc Lan cũng không tin lời Yến Mị nói, nếu thật đúng như lời Yến Mị nói, như thế nào cũng đến phái hai cái tinh tế chút người lại đây mới là, nàng thử tính hỏi: “Hai vị ma ma thật sự là tới chiếu cố yến muội muội sao?”
Trong đó một bà tử thô thanh thô khí nói: “Đó là đương nhiên, ai không biết hiện giờ Yến phu nhân là người được sủng ái nhất trong vương phủ, Vương gia phái hai lão nô tiến đến chiếu cố phu nhân, chính là vì không cho phu nhân bị người khác khi dễ, kẻo có người cho rằng phu nhân chúng ta hảo đắn đo.”
Mặc dù hai vị bà tử này lại đây giám sát Yến Mị, nhưng Tần ma ma đã dặn dò qua, không cho hai người tiết lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài, hai người đương nhiên là không dám nói nói thật, hơn nữa từ khi tới viện này, Yến Mị đối hai người rất tốt, nàng lại còn tặng hạt dưa vàng và đồ trang sức, hai người đương nhiên sẽ thiên hướng về nàng chút.
Ngọc Lan bị mắng, trong lòng khó chịu, nàng ở vương phủ không được sủng ái đây là việc mọi người đều biết, hai bà tử này cũng dám cho nhìn nàng sắc mặt, nàng nhíu mày nói: “Các ngươi đây là có ý gì, chẳng lẽ là đang chỉ bổn phu nhân khi dễ Yến phu nhân sao?”
Bà tử kia kiên quyết nói: “Lão nô không có ý gì khác, lão nô chỉ là đang nói thật mà thôi, phu nhân nếu không vui, có thể đi tìm Vương gia nói rõ..”
Ngọc Lan ôm một bụng khí từ Đường Lê Viện đi ra, ở trên đường, Ngọc Lan rốt cuộc lộ ra bộ mặt xấu xa chanh chua, vẻ mặt nàng âm trầm nói: “Tểu tiện nhân này, nhìn nàng thật càn rỡ kiêu ngạo, thật muốn xé nát bộ mặt kia của nàng ra!”
Tô Hợp an ủi nàng nói: “Phu nhân ngươi cùng với Yến phu nhân phân cao thấp, còn không bằng ngẫm lại sinh nhật của Vương gia, hẳn là nên chuẩn bị cái gì, khiến Vương gia vui vẻ, phu nhân còn sợ không đối phó được Yến phu nhân sao?”
Sau khi được Tô Hợp nhắc nhở, Ngọc Lan lúc này mới nhớ tới, sinh nhật Mộ Kỳ sắp tới, nháy mắt nàng bình tĩnh lại, Tô Hợp nói đúng, trong khoảng thời gian này Mộ Kỳ không để ý tới Yến Mị, đúng là thời cơ tốt nàng tranh sủng, nàng hà tất lại đem tâm tư đặt ở trên người Yến Mị, chỉ cần có được sủng ái của Mộ Kỳ, nàng nhất định có thể chà đạp Yến Mị ở dưới chân!