Chương 27: Sủng thϊếp (2)

Yến Mị dùng cơm trưa xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, thì Tần ma ma vào phòng, tiến lên hành lễ nói là Vương gia muốn mời nàng đi qua.

Yến Mị đành phải mặc lại sa mỏng y mới vừa cửa ra, che khuất tước vai tuyết trắng, đứng dậy đi theo Tần ma ma qua.

Từ sau khi nàng tới phủ, đây là lần đầu tiên Mộ Kỳ gọi nàng, nàng nghĩ ban ngày ban mặt Mộ Kỳ gọi nàng đi qua, tất nhiên không phải vì chuyện đó, chẳng lẽ hắn đã phát hiện mình vào thư phòng hắn sao?

Yến Mị dẫn theo tâm hỏi Tần ma ma Mộ Kỳ vì sao gọi nàng, Tần ma ma chỉ nói không biết, nàng một đường miên man suy nghĩ đi tới Thừa Phong Viện.

Sau khi tiến vào, Yến Mị nhìn thấy Ngọc Lan cũng ở, Ngọc Lan đứng ở phía sau Mộ Kỳ, tựa như một đoá bạch lan kiều nhu, mà Mộ Kỳ ngồi ở trên ghế bành, dung nhan tuấn mỹ như điêu như trác, chỉ là ánh mắt nhìn nàng có chút lạnh.

Yến Mị không biết hai người đây là xướng nào vừa ra, tiến lên hành lễ: “Vương gia vạn an.”

Mộ Kỳ không kêu nàng đứng dậy, chỉ là trầm giọng hỏi câu: “Yến Mị, ngươi hôm nay làm chuyện gì, ngươi còn nhớ rõ không?”

Ánh mắt hắn rơi trên mặt nữ nhân, thấy đáy mắt nàng có hai vết bầm, thần sắc tuy chút có tiều tụy, ánh mắt lại lẳng lặng như nước, rất bình tĩnh.

Mộ Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ hỏi nàng những lời này, theo suy đoán tám chín phần mười là đúng của nàng, có lẽ Mộ Kỳ đã biết việc nàng lẻn vào thư phòng, vương phủ có quy định, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xông vào thư phòng Mộ Kỳ, nếu như nàng thừa nhận, Mộ Kỳ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha nàng.

Yến Mị nắm chặt tay giấu ở trong tay áo, sắc mặt lại rất bình tĩnh: “Hôm nay sau khi thϊếp rời khỏi Thừa Phong Viện của Vương gia, liền trở về Đường Lê Viện, tập viết chữ theo mẫu, sau đó Ngọc Lan tỷ tỷ tới, thϊếp cùng tỷ tỷ nói chuyện, tới giờ ngọ dùng xong cơm trưa chuẩn bị nghỉ ngơi, Vương gia liền phái Tần ma ma lại đây gọi thϊếp.”

Mộ Kỳ thấy vẻ mặt Yến Mị không thay đổi khi nói dối, hắn âm thầm cười lạnh, nếu không phải đã sớm biết nàng đi vào thư phòng mình, hắn suýt nữa đã tin tưởng lời nàng nói chính là thật sự.

Tuy rằng Ngọc Lan không có tận mắt nhìn thấy Yến Mị đi vào thư phòng Mộ Kỳ, nhưng nàng khẳng định Yến Mị nhất định đã đi vào, nếu không sao nàng lại có được sổ sách kia, nàng cho rằng sau khi Yến Mị trở về phòng, nhất định không phải tập viết chữ theo mẫu, mà là đang xem sổ sách.

Nàng cười, ở một bên nhẹ nhàng hỏi: “Không biết muội muội lâm chính là bảng chữ mẫu người nào?”

Tựa như Mộ Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ kêu nàng tới Thừa Phong Viện, Ngọc Lan cũng sẽ không vô duyên vô cớ hỏi nàng mấy vấn đề này, chẳng lẽ hai người đều đang hoài nghi nàng sao?

Ngọc Lan là làm sao mà biết được, hay là nàng đã phát hiện được cái gì?

Yến Mị ngước mắt nhìn Ngọc Lan, thấy trên mặt đối phương không có nửa phần sơ hở nào, liền biết tâm cơ người này thâm trầm, nàng rũ con ngươi xuống nói:" Là trâm hoa chữ nhỏ của Vệ phi nhân.”

Ngọc Lan thấy Yến Mị đã tới lúc này rồi mà còn giảo biện, không chịu nói thật ra, trong lòng càng thêm cao hứng, hôm nay nàng nhất định phải vạch trần bộ mặt giả tạo này của Yến Mị, nói cho Vương gia biết diện mạo thật của nữ nhân xấu xí này, nàng nói: “Tỷ tỷ cũng rất là thích trâm hoa chữ nhỏ của Vệ phu nhân, chẳng biết có thể mượn bản viết của của muội muội đánh giá được không?”

Ngọc Lan nói chuyện vẫn cứ là ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng mỗi câu đều là đang ép nàng, Yến Mị nhíu mày lại, có chút tiếc nuối nói: “Thật đúng là không khéo, muội muội tập viết theo mẫu chữ từ trước đến nay không có thói quen giữ lại, làm xong liền đốt thành tro.”

Ngọc Lan thấy Yến Mị trước sau không chịu thừa nhận, cũng không hề tiếp tục vòng vo, dứt khoát trực tiếp vạch trần nàng: “Chỉ sợ muội muội không phải ở tập viết theo mẫu chữ, mà là đang làm việc khác, muội muội cần gì phải dùng cái cớ tập viết theo mẫu chữ để ngụy trang lừa gạt Vương gia.”

Ngọc Lan diễn được, Yến Mị cũng diễn được, nàng ngước đôi mắt hạnh hoa mị lên với vẻ mặt sợ hãi, kinh thanh nói: “Muội muội không biết ý tỷ tỷ nói chính là có ý gì, muội muội đối Vương gia từ trước đến nay trung thành như một, có từng lừa gạt quá Vương gia?”

Ngọc Lan thấy nàng vẫn còn đang giả vờ, nghĩ thầm nàng đang xem thường bản lĩnh của mình, mang vẻ mặt tức giận nói, “Muội muội đi vào thư phòng của Vương gia trộm đi sổ sách tu sửa đê đập, chẳng lẽ không phải lừa gạt Vương gia sao?”

“Bụp!”

Yến Mị đột nhiên quỳ trên mặt đất, do dùng sức quá lớn, đầu gối đυ.ng vào mặt đất lạnh như băng, phát ra âm thanh vang dội lớn, Mộ Kỳ hơi nhớn mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nữ nhân quỳ gối trước mắt, thấy khuôn mặt nhỏ phiếm đào phấn của nàng nháy mắt mất đi huyết sắc, mắt hạnh nàng rưng rưng, hơi nước mênh mông, hàm răng cắn môi anh đào: “Vương gia, thϊếp chưa bao giờ làm loại chuyện này, thỉnh Vương gia làm rõ, nếu thϊếp thật sự trộm sổ sách của Vương gia, thϊếp nguyện ý lấy cái chết tạ tội.”

Ngọc Lan thấy Yến Mị trình diễn khổ nhục kế, sợ Mộ Kỳ thật sự tin lời nàng nói, nhanh nhóng đi ra quỳ trên mặt đất: “Hôm nay thϊếp đi Đường Lê Viện vấn an muội muội, liền thấy trong tay áo muội muội cất giấu sổ sách tu sửa đê đập, muội muội vẫn luôn ở vương phủ không đi ra ngoài, sổ sách này bên ngoài không có, chỉ có thư phòng Vương gia xử lý công vụ mới có, nếu là muội muội không có từng vào thư phòng, vậy tại sao có sổ sách này? Lúc đầu thϊếp không muốn nói ra những chuyện này, sợ làm tổn thương hòa khí giữa tỷ muội, nhưng liên quan đến đại sự quốc gia, thϊếp không dám giấu giếm, chỉ có thể báo cáo với Vương gia.”

Nói xong, nàng quay mặt về phía Yến Mị, làm bộ có ý tốt khuyên nhủ: “Muội muội nếu giữ, vậy nhanh chóng giao ra đây, Vương gia khoan dung độ lượng, lại sủng ái muội muội như vậy, tất nhiên sẽ không bởi vì việc này so đo với muội muội.”

Nếu không phải Yến Mị có chút hiểu biết về con người Ngọc Lan, nàng suýt nữa muốn chân tướng tin Ngọc Lan cùng nàng là “Tỷ muội tình thâm”, quả nhiên, đồ vật nàng giấu ở tay áo hôm nay đã bị nàng phát hiện, Ngọc Lan nhất định là điều tra một phen, biết lai lịch sổ sách này, lúc này mới dám ở trước mặt Mộ Kỳ cáo trạng.

Yến Mị cùng nàng nhìn nhau một lát, khóe miệng nàng gợi lên một tia lạnh lẽo, dời ánh mắt nhìn về phía Mộ Kỳ, hai mắt nàng đẫm lệ nước mắt, lông mi nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt liền như cắt đứt quan hệ hạt châu dường như chảy xuống: “Thϊếp không biết tỷ tỷ đang nói cái gì, thϊếp chưa bao giờ đi vào thư phòng Vương gia, cũng chưa bao giờ lấy sổ sách gì, cả trái tim thϊếp đều ở trên người Vương gia, làm sao sẽ đi làm việc phản bội Vương gia, sau khi thϊếp tới trong phủ, cũng không cùng kết oán với kẻ nào, thϊếp thật sự không rõ, vì sao tỷ tỷ phải nhắm vào thϊếp như vậy."

Ngọc Lan thấy Yến Mị cố tình bẻ cong sự thật, lại động bất động rơi lệ, tức giận đến trợn mắt há hốc mồm, lại thấy Mộ Kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang khóc của Yến Mị, nghĩ thầm có gì đó không ổn, nghĩ thầm hồ mị tử này chắc chắc đang cố tình muốn gợi lên đồng tình của Mộ Kỳ, Ngọc Lan cắn răng nói: “Có phải hay không, Vương gia chỉ cần phái người đến Đường Lê Viện lục soát, nếu thϊếp thật sự trách lầm muội muội, thϊếp nguyện ý bồi tội với muội muội.”

Ánh mắt Mộ Kỳ không hề động, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Yến Mị, phảng phất muốn xem nàng sẽ tiếp tục diễn như thế nào, môi mỏng phun ra hai chữ: “Đi lục soát.” Những lời này là phân phó cho Tần Phong đang đứng một bên, Tần Phong nghe xong lập tức liền đi ra ngoài, Yến Mị ngừng khóc, rũ con ngươi xuống che lại tia hoảng loạn ở trong đáy mắt, Ngọc Lan liếc nhìn Yến Mị, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Đợi lát nữa lục soát ra được sổ sách, xem nàng còn giảo biện như thế nào.

Không bao lâu, Tần Phong liền đã trở lại, trong tay cầm một cuốn sổ sách, hắn đem sổ sách giao cho Mộ Kỳ.

Mộ Kỳ lấy sổ sách trong tay Tần Phong, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ “ Sổ sách tu sửa đê đập”, nếu không nhìn kỹ, thì nó giống hết cuốn sổ sách ở trong thư phòng hắn, chữ viết giống nhau như đúc, xem ra hắn đã xem thường Yến Mị, nàng cư nhiên còn có bản lĩnh như vậy.

Mộ Kỳ ném sổ sách đến trước mặt Yến Mị, khuôn mặt trầm xuống nói: “Yến Mị, cuốn sổ sách này ngươi giải thích như thế nào?”

Yến Mị khom người nhặt sổ sách từ trên mặt đất lên, ngước đôi mắt ướt dầm dề nhìn Mộ Kỳ, nàng hé môi đỏ nói: “Vương gia, đây không phải là cuốn sổ sách thϊếp thϊếp trộm trong thư phòng."

Ngọc Lan nhìn thấy bằng chứng trước mắt, nhưng Yến Mị vẫn còn không thừa nhận, nàng nói với giọng điệu mỉa mai: “Muội muội, phía trên rõ ràng viết chữ sổ sách tu sửa đê đập, chẳng lẽ còn có thể có sai sao?”

Bàn tay trắng nhẹ nhàng lướt qua dòng chữ trên trang bìa, Yến Mị bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Lan, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười: “Tỷ tỷ nếu cho rằng đây là từ thư phòng Vương gia trộm ra, không ngại mở ra nhìn xem, nếu thật giống như theo lời tỷ tỷ nói, muội muội liền nhận.”

Nói xong, nàng đem sổ sách trong tay đưa cho Ngọc Lan, Ngọc Lan thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ hoảng loạn, trong lòng nghi ngờ, duỗi tay tiếp nhận sổ sách, mở ra vừa thấy, Ngọc Lan tức khắc mở to đôi mắt, bởi vì bên trong chẳng có cái gì cả, tất cả đều là chỗ trống rỗng!

Ngọc Lan thất thanh nói: “Sao có thể……”

Sau khi nói xong, nàng lại nhìn Mộ Kỳ, dùng sức lắc đầu nói: “Vương gia, không có khả năng, nhất định là Yến Mị phá rối, sổ sách này sao có thể là trống rỗng! Nếu nàng thật không trộm, như thế nào không viết chữ bên trong, cố tình muốn ở trên trang bìa viết chữ “Sổ sách tu sửa đê đập này?”

Lúc nàng mở ra, Mộ Kỳ đã thấy được nội dung trong sổ sách, chỗ trống một mảnh cái gì cũng không có, Mộ Kỳ trường mi không chút để ý chọn chọn, lộ ra vài phần nghiền ngẫm, hắn thầm nghĩ, Yến Mị ngươi nhưng thật ra có tâm cơ.

Tuy rằng mấy chữ này giống như đúc sổ sách trong thư phòng hắn, nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng, cũng không thể hoàn toàn định tội nàng.

Hôm nay nàng mới viết một trang sách, Ngọc Lan liền tới rồi, nữ nhân này mới nhìn đến mấy chữ liền đi Mộ Kỳ chỗ đó cáo trạng, cũng quá trầm cố không nhẫn nhịn.

Trước đó Ngọc Lan vẫn luôn cắn nàng không bỏ, hiện tại cũng tới thời điểm nàng nên phản kích, ánh mắt Yến Mị xoay chuyển, một màn nước nhanh chóng xuất hiện, mày đẹp nàng nhíu lại, lộ ra thái độ kiều khϊếp nhu nhược nói: “Vương gia, thϊếp thật là vô tâm, ngày ấy đi ra ngoài đi dạo phố, trong lúc vô ý nghe được văn nhân sĩ tử thảo luận về việc công khoản tu sửa đê đập bị người tư nuốt, liền có điều cảm, viết xuống mấy chữ này, không nghĩ tới tỷ tỷ lại hiểu lầm thϊếp thân như vậy, thϊếp thân vẫn luôn coi tỷ tỷ như tỷ tỷ ruột của mình, không ngờ trong lòng tỷ tỷ lại nghĩ cách tính kế thϊếp thân như thế nào, trong lòng thϊếp thật sự thật là khó chịu.”

Nói xong, nước mắt như trân châu cắt đứt quan hệ rơi xuống.

Ngọc Lan thấy Yến Mị trả đũa, tức khắc liền hoảng hốt, nhất thời cũng rối loạn, nàng sốt ruột giải thích nói: “Vương gia, không cần nghe nàng nói bậy, thϊếp tuyệt đối không có tính kế nàng, chẳng qua là thϊếp giúp Vương gia suy nghĩ, lo lắng có mật thám trong vương phủ.”

Cho dù Ngọc Lan không tới cáo trạng, thì Mộ Kỳ cũng biết rõ việc Yến Mị làm, vốn dĩ hắn cho rằng Yến Mị thật sự sẽ trộm hết nợ mục rời đi, mặc kệ hắn có chạm vào cơ thể nàng hay không, nếu nàng làm chuyện này, hắn liền sẽ không giữ nàng lại trong vương phủ nữa.

Mà hành động này của Yến Mị khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng đi vào thư phòng của hắn, lại không có trộm sổ sách, ngược lại giở trò bịp bợm tính toán sao chép một phần cầm đi lừa gạt Hoài Vương, cái này khiến cho Mộ Kỳ cũng không hiểu, nữ nhân này nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Ngọc Lan thấy Mộ Kỳ trầm ngâm không nói, sắc mặt nhàn nhạt, tựa hồ cũng không tin tưởng lời nói nàng, Ngọc Lan mở miệng còn muốn thay chính mình biện giải, “Vương gia……”

Bị Mộ Kỳ cau mày đánh gãy, “Được rồi, đừng nói nữa.”

Ánh mắt hắn nhàn nhạt quét về phía Ngọc Lan, nhấp môi, thần sắc lạnh băng nói: “Ngươi lui xuống trước đi, việc này ngươi có ý tốt, bổn vương cũng không truy cứu lỗi lầm của ngươi.”

Lần này Ngọc Lan vốn quyết tâm cho Yến Mị một đòn trí mạng, ai biết sẽ có kết quả này, đều do chính mình chưa điều tra rõ liền tới cáo trạng, hiện tại không chỉ có không có vặn ngã Yến Mị, ngược lại khiến Mộ Kỳ chán ghét chính mình, thật là mất nhiều hơn trước.

Ruột Ngọc Lan đều hủy, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, mặc kệ Yến Mị nói chính là thật là giả, nàng đều không có chứng cứ gì trực tiếp lên án nàng, nói thêm gì nữa sẽ chỉ làm Mộ Kỳ mất kiên nhẫn.

Thông qua việc lần nãy Ngọc Lan cũng hiểu, Yến Mị này tâm cơ thâm trầm, đối phó với nàng tuyệt đối không dễ dàng như vậy.

Vì vậy, nàng phải tìm được cơ hội thích hợp.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngọc Lan trắng bệch lui xuống.

Lúc đi, nàng còn liếc mắt nhìn Yến Mị một cái, thấy đối phương nhìn mình bằng một ánh mắt mỉa mai, Ngọc Lan chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu không thôi, vội càng rời đi.

Ngọc Lan đi rồi.

“Bụp” một tiếng, sổ sách trong tay Mộ Kỳ trong trực tiếp đập thẳng vào đầu gối Yến Mị, tim Yến Mị lộp bộp nhảy một chút, liền thấy nam nhân đứng dậy, hắn đi đến trước mặt nàng, ngón tay thon dài bóp chặt chiếc cằm trắng nõn, ép buộc nàng ngẩng đầu lên

Lực đạo trên tay Mộ Kỳ cực lớn, tựa hồ muốn bóp nát cằm nàng, Yến Mị đau hít một hơi khí lạnh, nàng nhíu mày ủy khuất nói: “Vương gia, làm gì vậy?”

Trên mặt Mộ Kỳ đầy hung ác nham hiểm, màu đen trong con ngươi đầy u ám, phảng phất tùy thời đều khả năng nhấc lên mưa rền gió dữ, hắn trầm giọng nói: “Yến Mị, ngươi là tự mình nói, hay là muốn bổn vương giúp ngươi nói?”