Chương 26: Sủng thϊếp (1)

Bởi vì quá muốn gặp em gái, cho nên, Yến Mị đã bỏ qua một điều cơ bản nhất, từ trước đến nay Thừa Phong Viện vốn luôn được canh gác nghiêm ngặc, sao đột nhiên lại không có người trông coi?

Yến Mị đi đến cửa thư phòng, nhìn xung quanh, thấy trong viện quả thực không có ai, lúc này nàng mới đẩy cửa ra đi vào.

Thư phòng của Mộ Kỳ trước sau sạch sẽ đơn giản như một, trên án thư vẫn còn những điệp văn phê duyệt chưa xong, trên kệ sách vẫn chất đầy các loại thư tịch.

Yến Mị đại khái nhìn lướt qua, liền lâm vào trong mê mang, bổn sổ sách kia rốt cuộc ở đâu, nàng nên tìm ở đâu?

Yến Mị đứng trong chốc lát, đi vòng ra mặt sau án thư, nàng không dám động lung tung, để tránh làm Mộ Kỳ phát giác, nàng nghĩ Mộ Kỳ hẳn là sẽ không đặt đồ vật quan trọng như vậy ở bên ngoài, ánh mắt đại khái nhìn lướt qua, đích thực trừ bỏ điệp văn ở ngoài, cũng không còn cái gì.

Yến Mị chỉ có thể đem lực chú ý chuyển tới mặt sách trên kệ.

Trên kệ sách đại đa số là binh thư, trừ cái này ra, ngoài có địa chí, sách sử, binh khí, nông cày, nho học điển tịch,.... Mỗi một loạt đều là một phân loại, không có lẫn lộn ở với nhau.

Tuy nhiên, trong sách sử ở hàng thứ ba có một cuốn sách địa lý Bắc Tề, Yến Mị cảm thấy kỳ lạ liền đưa tay lấy cuốn địa lý Bắc Tề ra, sau khi lấy cuốn sách ra, một một quyển sách nhỏ bỗng nhiên rơi ra từ đó, Yến Mị cúi người nhặt quyển sách từ trên mặt đất lên, phía trên viết mấy chữ tu sửa đê đập, nàng mở ra vừa thấy, bên trong nhớ kỹ lớn lớn bé bé trướng mục minh tế, nàng nghĩ, đây chắc hẳn chính là số sách mà Hoài Vương muốn.

Yến Mị mặt không đổi sắc từ thư phòng đi ra, thấy Thừa Phong Viện vẫn im ắng như cũ, nghĩ đến vừa rồi chính mình tiến vào thư phòng Mộ Kỳ hẳn là không ai nhìn thấy, nàng mới vừa đi vài bước, đã gặp phải Tần Phong bên người Mộ Kỳ.

Yến Mị kinh hãi, hắn như thế nào lại ở chỗ này, cũng không biết vừa rồi nàng từ đi ra từ trong thư phòng có bị hắn nhìn thấy hay không?

Yến Mị trong lòng thấp thỏm lên.

Tần Phong lại phảng phất không có nhận thấy được cái gì khác thường, hắn nói: “Yến phu nhân đang tìm Vương gia sao?”

Yến Mị nghe hắn hỏi như vậy, mới nhẹ nhàng thở ra, nàng mỉm cười nói: “Khi ta rời giường liền không thấy Vương gia, cũng không biết Vương gia đi đâu, nên ở trong sân tìm.”

“Đêm qua Vương gia túc ở thư phòng, sáng sớm hôm nay đã đi vào cung.”

Quả nhiên, đêm qua hắn không ngủ bên cạnh nàng, trong lòng Yến Mị có một chút chua xót, nhưng mà rất nhanh nàng liền bình thường trở lại, dù sao nàng cũng chỉ là một thê thϊếp, đối với Mộ Kỳ tới nói chỉ là một ngoạn ý giải buồn mà thôi, dựa vào cái gì hy vọng xa vời có thể nhận được thiệt tình của hắn.

Từ trong viện đi ra, Yến Mị cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, một đường vui vẻ trở về Đường Lê Viện.

Trở lại trong viện mới biết được, Thừa Phong Viện có nha hoàn gác đêm, không cần Đường Khê cùng Sơ Dung, đêm qua Tần ma ma liền đưa các nàng về.

Khi Đường Khê đi xuống, trong phòng chỉ còn lại Yến Mị cùng Sơ Dung, Sơ Dung tiến đến trước mặt nàng, đè thấp giọng, “Phu nhân đêm qua túc ở Thừa Phong Viện, có nghe được gì không?”

Trên thực tế, Sơ Dung là muốn hỏi, Yến Mị có lấy được sổ sách Hoài Vương muốn không.

Sơ Dung rất trung thành và tận tâm với Hoài Vương, Hoài Vương giao việc cho nàng, nàng cũng phá lệ để bụng, Yến Mị đối với Hoài Vương không có trung thực, đương nhiên cũng đề phòng Sơ Dung, bởi vậy cũng không nói thật với nàng, “Thư phòng Nhϊếp Chính Vương được canh gác nghiêm ngặt, muốn đi vào không dễ dàng, còn phải tìm cơ hội.”

Nàng nói như vậy, Sơ Dung cũng không biết sự tình thật hay giả, chỉ là gõ nàng nói: “Thất Nương mỗi ngày tha thiết chờ đợi gặp mặt phu nhân, phu nhân nhưng chớ có cô phụ nàng.”

Yến Mị không thích bị người uy hϊếp, đặc biệt là một cái nô, sắc mặt nàng lạnh vài phần: “Bổn phu nhân trong lòng hiểu rõ, không cần ngươi tới nhắc nhở.”

“Bổn phu nhân có chút mệt mỏi, ngươi đi trước đi.”

Cũng may Sơ Dung còn biết thân phận của mình, không dám chọc giận Yến Mị: “Phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, nô cáo lui.”

Chờ Sơ Dung rời đi, Yến Mị giơ tay xoa nhẹ thái dương, khi đặt tay xuống, một đoạn khăn từ cổ tay áo trượt xuống, bàn tay trắng nhỏ dài nhéo một góc khắn rút ra, phía trên viết rất nhiều ghi chú, là nàng vừa mới từ trong thư phòng của Mộ lỳ sao chép.

Nàng mở tấm khăn nhìn hồi lâu, này một bút bút đều là những chững cứ quan viên tham ô công khoản, bá tánh trôi giạt khắp nơi, quan viên lại chỉ lo làm giàu cho túi tiền riêng của mình, hoàn toàn không đem chết sống của bá tánh để vào mắt, tuy nàng là nữ tử, nhưng cũng thường nghe a cha nói “Kẻ bề tôi, lấy phú nhạc dân vì công, lấy nghèo khổ dân vì tội”, nếu nàng thật vì bản thân đem sổ sách nàuy giao cho Hoài Vương, trong lòng nàng bất an, tương lai nếu a cha biết tất nhiên sẽ tức giận với nàng, nhưng nàng cũng không thể không thấy Thất Nương.

Ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, trong lòng đã có chủ ý.

Nàng đứng dậy đi án thư, rút ra một sổ sách mới, trong đầu nhớ lại chữ viết trên sổ sách, nàng bắt chước chữ viết và sao chép tất cả ghi chú trên khăn lụa.

Từ nhỏ nàng đã thích sao chép chữ viết của người khác, dần dà, bắt chước càng ngày càng giống, cho tới bây giờ đã là thật giả khó phân biệt, hiếm khi có người có thể phân biệt ra thật giả, cũng hiếm khi có người biết nàng sao chép chữ viết của người khác, nàng chỉ cần đem sổ sách kia thật thật giả giả giao cho Hoài Vương, Hoài Vương chưa chắc có thể phân biệt ra được, đến lúc đó nàng liền đem cái này giao cho hắn, nếu bị Hoài Vương phát hiện, nàng liền đem sự tình đẩy lên trên người Mộ Kỳ, nói Mộ Kỳ sớm đã có phòng bị, cố ý nghỉ ở trong thư phòng, dù sao hai bên nàng đều không đắc tội.

Mới sao chép mấy chữ, Đường Khê tiến vào, Yến Mị vội vàng nhét sổ sách vào trong tay áo, Đường Khê cũng không chú ý tới động tác của nàng, hành lễ: “Phu nhân, Ngọc Lan phu nhân đã tới.”

Ngọc Lan?

Nàng tới đây làm cái gì?

Yến Mị cũng không muốn gặp nàng, nhưng người tới là khách, tổng không thể đuổi nàng trở về, “Thỉnh nàng tiến vào.”

Đường Khê theo tiếng đi ra ngoài, lúc trở về, dẫn Ngọc Lan đi vào.

Yến Mị từ phía sau án thư sau đi ra, sau khi hành lễ, Yến Mị mời Ngọc Lan ngồi xuống, bảo Đường Khê bưng điểm tâm cùng trái cây lên, nhàn nhạt cười cùng Ngọc Lan nói chuyện, “Sao hôm nay tỷ tỷ lại tới đây?”

Ánh mắt Ngọc Lan dừng ở trên người Yến Mị, chỉ thấy hai má nàng phiếm đào hoa, mặt mày vũ mị quyến rũ, càng thêm vài phần kiều diễm phong tình, khắp nơi trên người đều lộ ra dấu vết bị nam nhân khi dễ, ngay cả vệt đỏ trên cổ, cũng diễm lệ giống như hồng mai trên tuyết.

Sáng sớm hôm nay nàng nghe nha hoàn nói, đêm qua Yến Mị túc ở Thừa Phong Viện, mà nàng ngay cả Thừa Phong Viện là cái dạng gì cũng chưa từng thấy, sự khác biệt này có thể nói là khác nhau như trời với đất, Ngọc Lan chua xót không thôi, nhưng mà nàng lại không thể cố tình lộ dấu vết ra, có vết xe đổ của Quân Kiều, nếu nàng đối phó với Yến Mị, cũng phải cực kỳ cẩn thận.

Ngọc Lan cười nói: “Tỷ ở trong sân nhàn rỗi không có việc gì, lại đây tìm muội muội trò chuyện, tỷ tỷ có quấy rầy muội muội không?”

Yến Mị nhợt nhạt cười, phá lệ rung động lòng người, nàng ngân nga nói: “Đương nhiên không có, tỷ tỷ tới, trong lòng muội muội đương nhiên rất vui.” Trong lòng nàng không thích Ngọc Lan, mặt ngoài lại cũng không lộ ra bất kỳ dấu vết gì.

Ngọc Lan lại nhìn Yến Mị, khẽ cười nói: “Dung mạo muội muội cũng thật đẹp, trước kia tỷ tỷ ở trong cung, nhìn thấy Yến Quý phi cũng kinh vi thiên nhân, nhưng hôm nay ta cảm thấy đó là dung mạo của Yến Quý phi cũng không bằng muội muội.”

Ngọc Lan nhắc tới cô mẫu nàng chắc chắc không phải là ngẫu nhiên, nàng tất nhiên đã sớm hỏi thăm rõ ràng lai lịch của nàng, những gì nàng nói hôm nay đều là cố ý.

Nhớ tới cô mẫu, trong lòng Yến Mị chua xót, nụ cười trên mặt nàng phai nhạt, “Yến Quý phi đúng là cô mẫu muội, trong lòng muội cô mẫu vĩnh viễn là nữ tử đẹp nhất.” Cô mẫu nàng đã từng là sủng quan lục cung, nhưng cuối cùng cũng thoát không khỏi kết cục tuẫn táng.

Ngọc Lan nhìn thấy trên mặt Yến Mị lộ ra vẻ mặt buồn bã, biết chọc trúng chỗ đau của Yến Mị, trong lòng cảm thấy rất đắc ý, nàng biết hôm qua vì sao Yến Mị phải chạy tới Thừa Phong Viện Mộ Kỳ, còn không phải là hôm qua Mộ Kỳ đi đến chỗ nàng ngồi nửa canh giờ sao, nàng thừa nhận thủ đoạn câu nhân của mình không bằng Yến Mị, nhưng không phải là nàng không có cách đối phó với nàng.

Ngọc Lan giả mù sa mưa nói: “Là tỷ tỷ lỡ lời, Yến Quý phi có một không hai ở hậu cung, chỉ tiếc sau khi đại sự Hoàng Đế băng hà, Quý phi liền……”

Thấy vẻ mặt Yến Mị hoàn toàn trầm xuống, nàng mới dừng lại, kỳ thật những gì cần nói nàng cũng đã nói hết, mục đích của nàng cũng đã đạt được, Ngọc Lan trong lòng cười lạnh, hành sự lỗ mãng giống như Quân Kiều như vậy cuối cùng chỉ biết hại chính mình, như dao cùn cắt thịt mới là thật sự đau.

Lời Ngọc Lan nói đích thực khiến nàng đau đớn, Yến Mị nhất thời cảm thấy khó chịu, những nghĩ đến ý đồ của đối phương, còn không phải là muốn trong lòng nàng không thoải mái sao, nàng lại cứ không cho nàng đắc ý, nàng ổn ổn cảm xúc, giơ tay nhẹ nhàng xoa ở thái dương, lộ ra bộ dáng buồn ngủ, môi đỏ nàng nhẹ cong, mắt hạnh mị sắc chuyển mị động: “Đêm qua muội hầu hạ Vương gia suốt một đêm, hiện giờ thân mình có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, không thể trpf chuyện nhiều với tỷ tỷ.”

“Đường Khê, tiễn khách.”

Thấy Yến Mị khoe ra, sắc mặt Ngọc Lan ảm ảm, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, nhưng nàng lại phát tác không được, tiện nhân này hầu hạ Vương gia thì thế nào, thứ Vương gia xem trọng chẳng qua là thân thể của nàng.

Nàng đẹp hơn Yến Quý phi thì thế nào, cao quý như Yến Quý phi cuối cùng cũng thoát không được vận mệnh tuẫn táng, Yến Mị cũng chỉ là một thê thϊếp, lại như thế cao điệu không biết thu liễm, kết cục tương lai chưa chắc sẽ tốt hơn Yến Quý phi.

Ánh mắt lơ đãng dừng ở chỗ cổ tay áo Yến Mị, cổ tay áo nàng to rộng, đồ vật cất giấu bên trong cũng bị Ngọc Lan vừa vặn nhìn thâys, con ngươi Ngọc Lan híp lại, “Sổ sách tu sửa đập đê”, Yến Mị sao có thể có thứ này?

Sau khi rời khỏi Đường Lê Viện, Ngọc Lan vẫn luôn thắc mắc, sổ sách trong tay áo Yến Mị rốt cuộc là từ đâu và mục đích sử dụng là gì, vì thế nàng phái người đi ra ngoài hỏi thăm một chút, gần đây trong triều đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới biết được, Công Bộ thị lang Đinh Cùng Nghĩa bị buộc tộc nghi ngờ có liên quan đến tham ô công khoản tu sửa đê đập, có người đem chứng cứ phạm tội đưa đến cho Mộ Kỳ, đươg nhiên chính là sổ sách kia

Sau khi Ngọc Lan biết được tất cả những chuyện này, trong lòng nhảy nhót lên, nàng đang lo bắt được nhược điểm của Yến Mị, hiện giờ nàng cư nhiên chủ động đưa tới cửa tới, nếu Mộ Kỳ biết Yến Mị trộm chứng cứ phạm tội của Đinh Cùng Nghĩa, lấy thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn của Nhϊếp Chính Vương, tuyệt không sẽ nuông chiều dung túng.

Sau khi lên kế hoạch Ngọc Lan như thế, liền đi tìm Mộ Kỳ.

Tần Phong nói sau giờ ngọ Mộ Kỳ mới trở về Thừa Phong Viện, vì vậy Ngọc Lan liền ở cửa Thừa Phong Viện đợi ước chừng một canh giờ, khi nhìn thấy nam nhân lạnh lùng đĩnh bạt xuất hiện ở trên hành lang, tâm Ngọc Lan đột nhiên nhảy dựng, chờ nam nhân đến gần, nàng rũ đầu hành lễ.

“Vương gia vạn an.”

Mộ Kỳ rất nhẹ rơi trên mặt nàng: “Ngươi tới đây làm cái gì?”

Ngọc Lan nghe thấy giọng nói lạnh lùng này, đầu lưỡi chua xót, hôm qua Yến Mị tới tìm hắn, khẳng định hắn không phải thái độ này.

Nàng rất nhanh liền đem loại cảm xúc không khoẻ này đè ép xuống, vẫn là ăn nói nhỏ nhẹ nói: “Thϊếp hôm nay đi Đường Lê Viện vấn an yến muội muội, lại phát hiện có một chuyện cực kỳ kỳ quặc, không biết có nên nói hay không?”

Mộ Kỳ ánh mắt hơi rũ, đáy mắt xẹt qua một mạt thâm ý: “Đi vào nói.”