Ăn chay được nửa tháng, lần này Mộ Kỳ lại càng điên cuồng hơn những lần trước, hắn nhéo nhéo vòng eo thon thả của nàng, eo nàng rất sâu, gần như không có da thịt, nhưng mông lại đầy đặn, mỗi lần nhìn thấy cơ thể này, Mộ Kỳ hết lần này đến lần khác mất kiểm soát.
Hai người nháo lúc hoàng hôn đến canh hai, thậm chí cũng không dùng bữa tối, Mộ Kỳ căn bản không biết thoả mãn, Yến Mị rốt cuộc không chịu nổi mà ngất đi, Mộ Kỳ kết thúc qua loa, ôm nàng đi vào phòng tắm, lúc đi ra, đệm chăn trên giường đã được thay sạch sẽ.
Nữ nhân vẫn còn hôn mê ở trong lòng ngực, những vết xanh tím trên người dường như đang lên án hành vi phạm tội của hắn, Mộ Kỳ rốt cuộc sinh ra một tia thương tiếc, cầm thuốc bôi lên người nàng.
Sau khi đưa Yến Mị về Đường Lê Viện, Mộ Kỳ mặc xiêm y đi đến thư phòng, sau khi tới thư phòng, Mộ Kỳn dường như thay đổi thành một ngươig khác, hắn trở lại với thái độ lạnh lùng và uy nghiêm thường ngày, cùng người vừa mới ở trên giường điên cuồng làm càn như thành hai người khác nhau
Hắn kêu Tần Phong tiến vào, Tần Phong hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”
Ngón tay thon dài của Mộ Kỳ gõ ở trên án thư, giọng nói hơi trầm xuống: “Ngươi đi tra một chút, hiện giờ em gái của Yến Mị đang ở nơi nào.”
Tần Phong không cần nghĩ ngợi nói: “Có lẽ là bị Hoài Vương che giấu rồi.” Hai người đều biết Yến Mị là được Hoài Vương cứu ra, ngày đó Yến Mị rời đi, Yến Họa cũng biết mất, chuyện này nhất định có quan hệ với Hoài Vương.
Mộ Kỳ sao có thể không biết, nhưng nhìn vẻ mặt Yến Mị hôm nay nói chuyện, tựa hồ rất quan tâm đến em gái mình, hắn nói: “Mặc kệ như thế nào, đều phải tra ra được tung tích của nàng.”
Tần Phong gật đầu.
Ngày hôm sau, khi Yến Mị tỉnh lại, cảm giác đầu óc choáng váng, toàn thân đau nhức, yếu ớt, chống giường cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân tựa như bị rút cạn sức lực, lại nhẹ nhàng trượt xuống.
Khi Tần ma ma đưa thuốc tránh thai tới, Yến Mị bóp mũi uống, mới vừa uống xong liền cảm thấy buồn nôn, nhổ tất cả thuốc tránh thai ra.
Tần ma ma phát hiện có gì đó không ổn, tiến tới khám trán nàng, phát hiện trán nàng nóng bừng, hai má ửng đỏ, ánh mắt mê ly, giống như say rượu.
Chỉ phải một mặt sai người đi thỉnh đại phu, một mặt lại sai người báo tin cho Mộ Kỳ.
Lúc Mộ Kỳ tự mình bước vào Đường Lê Viện, cũng làm người thập phần ngoài ý muốn, hắn vào nội thất, thấy đại phu đang ở bắt mạch cho Yến Mị, cổ tay trắng nõn thanh tú lộ ra sau màn lụa, đại phu đặt mấy ngón tay lên trên đó, giây lát đại phu đứng dậy, hành lễ với Mộ Kỳ.
Mộ Kỳ nhíu mày: “Nàng làm sao vậy?”
Đại phu liếc nhìn Mộ Kỳ một cái, muốn nói lại thôi.
Mộ Kỳ nhìn vẻ mặt hắn muốn nói cái gì lại không dám nói, sắc mặt tối sầm: “Mau nói.”
Đại phu bị ngữ khí của hắn doa sợ tới mức run rẩy, hắn nói: “Mạch tượng vị phu nhân này như hòn đá chìm trong nước, ấn chi vô lực chân nguyên nhược, thận khí hư nhược, khí huyết không đủ, là chuyện phòng the quá mức thường xuyên dẫn tới.”
Nói xong, nhìn sắc mặt Mộ Kỳ bằng mắt thường có thể thấy đã tối sầm lại, Tần ma ma cùng Đường Khê cúi đầu, giả vờ như là không nhìn thấy và không nghe được.
Mộ Kỳ cụp mắt, nhìn không ra cảm xúc: “Bệnh này có thể trị được không?”
Đại phu gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, đãi thảo dân khai thượng mấy phó trung dược, ăn liền hảo, thể chất phu nhân mảnh mai, chuyện phòng thê cần tiết chế lại, để cho thân mình không bị tổn thương, để tránh ảnh hưởng tới đứa trẻ được sinh ra sau này.”
Mộ Kỳ nói: “Bổn vương đã biết, ngươi lui ra trước đi.” Để Yến Mị mang thai con của hắn sao, không cần.
Đại phu lui ra ngoại thất để kê thuốc
Mộ Kỳ tiến lên, vén màn lụa lên nhìn bên trong, chỉ thấy hai mắt Yến Mị nhắm chặt nằm ở trên gối, tóc đen che khuất nửa bên má, hắn giơ tay gạt mái tóc đen của nàng ra.
Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má nóng bỏng của nàng, gương mặt nàng phiếm hồng giống như là lau phấn mặt, môi đỏ tươi dị thường, dáng vẻ này nhìn không giống như là sinh bệnh, ngược lại giống như là mùa xuân, nếu không phải sinh bệnh, dáng vẻ này lại có thể gợi lên xúc động của hắn.
Thân thể của nàng đã nhàn rỗi nửa tháng, đêm qua hắn đòi hỏi nhiều một chút, nàng đã chịu không nổi, thân thể này quá mỏng manh.
Sau khi Mộ Kỳ xác định nàng không có gì đáng ngại, dặn dò Tần ma ma phái vài người tới chăm sóc nàng, liền rời đi, Đường Khê đi theo đại phu đi bảo lâm đường lấy một ít thuốc, nấu cho nàng uống, Yến Mị nằm suốt một buổi sáng, đến giờ ngọ mới dần dần tỉnh dậy.
Lúc đó, nàng mới từ trong miệng Đường Khê biết được mình sinh bệnh là bởi vì túng dục quá độ, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái khe đất chui vào, lúc, thật ra nàng đã oán trách Mộ Kỳ, đêm qua nàng khóc rất nhiều, cầu bao nhiêu lần, hắn chính là không chịu buông tha nàng, hiện giờ làm cho nàng một thân là bệnh, hắn lại êm đẹp, ngẫm lại mình tới Tây Bắc vương phủ, cái gì cũng không nghe được, còn đem thân mình lăn lộn thành như vậy, cũng thật đủ mệt.
Đường Khê thấy cổ áo giữa của Yến Mị trượt xuống, lộ ra bờ vai tuyết trắng, phía trên còn có vài vết lốm đóm, tuy trông có vẻ ốm yếu, nhưng lại phá lệ vũ mị mảnh mai, mặt Đường Khê hơi nóng lên, phu nhân động lòng người như vậy, cũng khó trách Vương gia sẽ cầm giữ không được.
Nàng còn kể chuyện Tần ma ma phái mấy nha hoàn tới, Yến Mị kêu nàng an bài ổn thỏa là được, bởi vì bị bệnh, nên sức lực không nhiều, nàng tỉnh lại một lúc rồi lại ngủ, tới ngày thứ hai mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Nàng vẫn chưa khỏi bệnh, vẫn như cũ nằm trên giường, nàng không ngờ Mộ Kỳ lại đến gặp nàng.
Khi nam nhân tiến vào, thân hình cao lớn của hắn đã chặn ánh sáng trước mặt nàng, Yến Mị muốn đứng dậy hành lễ với hắn, lại bị nam nhân duỗi tay đè bả vai lại: “Nằm xuống.”
Nam nhân ngồi xuống bên người nàng, Yến Mị chủ động nhích vào bên trong, nàng nằm ở trên giường, trên người chỉ mặc trung y, thân mình hơi vặn vẹo, cổ áo hơi hé ra, lộ ra hình bán nguyệt cung, ánh mắt Mộ Kỳ hơi ám, nếu không phải nhìn bộ dáng yếu ớt của nàng, hắn thật sự sẽ cho rằng nàng đang câu dẫn hắn ngay cả khi đang bệnh: “Ngươi cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Yến Mị nhuyễn thanh nói: “Đa tạ Vương gia quan tâm, thϊếp hiện tại đã khá hơn rất nhiều.”
Sau khi sinh bệnh, tính tình trở nên thuận theo rất nhiều.
Mộ Kỳ nhìn nàng: “Lộng thương ngươi cũng không phải là mong muốn của bổn vương, nếu ngươi có yêu cầu gì, có thể nói với bổn vương, bổn vương tận lực thỏa mãn ngươi.”
Yến Mị nghĩ, hắn đây là đang thương hại nàng bởi vì áy náy trong lòng, cho nên muốn đền bù nàng?
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, có thể cùng Nhϊếp Chính Vương đề ra yêu cầu cũng là chuyện tốt, Yến Mị cười ngọt ngào nói: “Thϊếp còn chưa nghĩ ra, chờ thϊếp nghĩ kỹ rồi sẽ nói với Vương gia, được không?”
“Cũng được.”
Đúng lúc này, Đường Khê tiến vào báo: “Phu nhân, Ngọc Lan phu nhân tới đây thăm bệnh.”
Ngọc Lan tới sớm hay muộn cũng không thể tới đây, nhưng cố tình tới khi Mộ Kỳ đang ở đây, nói vậy đã sớm sắp xếp thời gian, đặc biệt chọn thời gian Mộ Kỳ ở đây để tới, để Mộ Kỳ biết được ý tốt của nàng.
Tuy rằng nàng đến có mục đích, nhưng ít nhất bề ngoài nàng cũng có ý tốt, nếu Yến Mị làm trò trước mặt Mộ Kỳ cự tuyệt nàng, ngược lại có vẻ không phóng khoáng, bảo Đường Khê mời người vào.
Khi Ngọc Lan tiến vào, nhìn thấy Mộ Kỳ, lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, vội vàng thỉnh an, Mộ Kỳ xua xua tay, hắn từ trước đến nay không nặng nghi thức xã giao này.
Mộ Kỳ còn có công vụ phải làm, cũng không muốn ở cùng Yến Mị quá lâu, Ngọc Lan vừa đến liền đứng dậy rời đi.
Mộ Kỳ vừa rời đi, trên mặt Ngọc Lan hiện lên vẻ oán hận, nhưng trong nháy mắt, nàng nhìn Yến Mị trên giường với vẻ mặt tự nhiên.
Lại thấy mặt mày Yến Mị, bên trong sự ốm yếu lộ ra vài phần diễm lệ, nghe hạ nhân nói Yến Mị là bởi vì thừa sủng quá độ mới sinh bệnh, lại không nghĩ rằng là một phen kiều diễm như thế này, lưỡi Ngọc Lan đắng nghét, nếu có thể, nàng cũng muốn phát bệnh như thế này vài lần.
Nàng đi đến giường bên cạnh, ôn hòa tươi cười không có một tia sơ hở: “Nghe nói muội muội sinh bệnh, tỷ tỷ đặc biệt tặng cho muội muội một ít thuốc để bồi bổ sức khỏe.”
Yến Mị nghe Ngọc Lan gọi tỷ tỷ muội muội cực thân thiết, nhưng nửa điểm trong lòng gợn sóng cũng không có, bản chất Ngọc Lan cùng Quân Kiều là một người, chẳng qua so sánh thì Ngọc Lan càng trầm ổn, vẻ mặt nàng lộ ra xa cách: “Vô công bất thụ lộc, muội muội sao có thể nhận đồ vật của tỷ tỷ.”
Ngọc Lan nói: “Muội muội đây là xem ta là người ngoài, chúng ta đều là người một nhà, tỷ tỷ đưa muội là đúng rồi .”
Yến Mị nhìn vẻ mặt chân thành của nàng, suýt nữa đã tin, nàng cười cười nói: “Nếu đã là tỷ muội một nhà, tỷ tỷ làm sao cần khách khí như thế.” Nàng không nghĩ cùng Ngọc Lan làm bạn, cũng không thích nàng ra vẻ hiền huệ như vậy.
Ngọc Lan giả vờ không nhìn ra sự lãnh đãm của Yến Mị đối với nàng, nàng nói câu lời từ đáy lòng, “Tỷ tỷ biết việc Quân Kiều làm thật là quá đáng, hiện giờ nàng cũng đã bị trừng phạt, việc này nàng làm bí mất, tỷ tỷ cũng không biết, nếu tỷ tỷ biết nhất định sẽ ngăn cản nàng, muội muội đừng bởi việc như vậy mà cùng tỷ tỷ xa lạ.”
Quân Kiều tuy rằng ầm ĩ không chịu đi, nhưng chung quy kháng cự không được thủ đoạn cường ngạnh của Vương Phủ, người đã được đưa về chỗ Thái Hậu, chỗ Thái Hậu chính là một cái thí cũng không phóng, có thể thấy được Thái Hậu cũng không có biện pháp với Nhϊếp Chính Vương.
“Tỷ tỷ lo lắng nhiều, đã là như thế, vậy muội muội đành phải nhận lấy.” Nếu không giận, còn tưởng rằng nàng giận chó đánh mèo với nàng.
Từ Đường Lê Viện ra tới, Tô Hợp nhịn một bụng hỏa khí rốt cuộc có thể phát tiết, “Phu nhân hà tất ở trước mặt Yến Mị khom lưng cúi đầu, địa v của phu nhân không hề thấp hơn nàng.”
Ngọc Lan nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu nhìn thị nữ một cái, “Ngươi biết cái gì.”
Nàng muốn Yến Mị cảm thấy mình đang lấy lòng nàng, để nàng đắc ý vênh váo, tương lai tự nàng sẽ nếm mùi đau khổ.