Chương 24: Hắn sẽ dỗ từng chút một.

Tĩnh dưỡng bốn, năm ngày, sức khỏe của Yến Mị đã gần như khỏi hẳn, uống thuốc thêm hai ba ngày nữa sẽ hoàn toàn bình phục. Người đưa thuốc hôm nay cho nàng nhìn rất xa lạ.

Nha hoàn kia cung kính đem một chén thuốc trình lên, “Phu nhân, nên uống thuốc.”

Ánh mắt Yến Mị dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của nha hoàn, cũng không có duỗi tay nhận thuốc, ánh mắt đánh giá người trước mắt, “Ngươi là người ở phương nào?”

Nha hoàn kia thấy xung quanh không có người, mơi tiết lộ thân phận: “Nô tỳ là Sơ Dung, là Hoài Vương điện hạ phái tới chiếu cố phu nhân.” Sau khi Yến Mị bị bệnh, Mộ Kỳ cho rằng nữ nô hầu hạ nàng trong viện quá ít, bảo Tần ma ma phái thêm mấy nữ nô tới đây hầu hạ nàng, nhân lực trong vương phủ vốn là không nhiều lắm, Tần ma ma chỉ đành phải mưa nữ nô, thấy Sơ Dung sinh không tồi, người cũng linh hoạt, liền an bài hầu hạ ở Đường Lê Viện.

Nghe được hai chữ “Hoài Vương”, Yến Mị như nghẹn ở cổ hồng, chỉ cảm thấy không thoải mái, nàng đèn nén sự không vui trong lòng nói: “Vậy sao, vậy điện hạ có phân phó gì không?”

“Điện hạ muốn gặp phu nhân.”

........

Sau khi thân thể khỏi hẳn, Yến Mị liền đi gặp Mộ Kỳ, nàng đợi một lúc Thừa Phong Viện Mộ Kỳ mới trở về, nam nhân ăn mặc áo giáp huyền sắc bước đi thong dong vào, trên eo treo bảo kiếm, đầu đội kim quan, ngũ quan đẹp như như điêu khắc, lại có khí chất trì trầm ổn cùng khí chất lạnh lẽo.

Yến Mị không biết vì sao, nhịp tim không thể khống chế tăng nhanh, khi nam nhân nhìn qua, nàng cuống quít cúi đầu, uốn gối hành lễ: “Thϊếp thân thỉnh an Vương gia thỉnh.”

Ánh mắt Mộ Kỳ lúc này mới dừng ở trên người nàng, Yến Mị mặc một chiếc áo ngoài, thiển phấn tề ngực áo váy, ngày thường nàng minh diễm vũ mị, hôm nay thân lại u thanh nhã lệ, như ngày mùa thu giống như mộc phù dung, một khuôn mặt oánh oánh nếu ngọc, chỉ là cằm hơi nhọn một chút, nhìn gầy không ít.

Bộ dáng yếu ớt như vậy, càng thêm có vẻ nhu nhược động lòng người.

“Thân mình tốt hơn không?” Mộ Kỳ kêu nàng đứng dậy, ngữ khí nhàn nhạt hỏi.

Yến Mị ngước mắt, giọng nói êm ái: “Đa tạ Vương gia quan tâm, hiện giờ đã tốt.”

Mộ Kỳ thấy nàng đặc biệt ở chỗ này chờ hắn, vẫn chưa sốt ruột đổi áo giáp, ngồi xuống chiếc ghế bành trong phòng, “Có chuyện gì?”

Nàng xoay chuyển đôi mắt hạnh trong veo: “Thϊếp thân ở trong phủ nhiều ngày, muốn đi ra ngoài một chút.”

Lúc trước bị nhốt ở Giáo Phường Tư bốn tháng nàng không có nửa phần tự do, hiện giờ tới vương phủ càng như là tiến vào một nhà giam khác, nàng thực sự cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Mộ Kỳ cũng không có phản đối, hắn cũng không hạn chế tự do nữ quyến ở hậu viện: “Cứ đi đi, sau này, loại chuyện này không cần nói với bổn vương, trực tiếp thông báo một tiếng cho Tần ma ma là được.”

Yến Mị cười, nói phải, bình thường thị thϊếp hoặc nữ nô trong phủ do gia chủ quản thúc, sẽ không có được sự tự do này, không ngờ Mộ Kỳ đối với vấn đề này lại cởi mở như vậy, khiến nàng có chút ngạc nhiên.

Ngày hôm sau, sau khi nàng thu thập thỏa đáng liền rời khỏi phủ.

Nàng ngồi trên chiếc xe ngựa bình thường trong phủ, thanh bố căn lều, cũng không thu hút, xe ngựa xuyên qua phường phố, đến chợ phồn hoa phía đông ở Ngọc Kinh.

Yến Mị mang nón có rèm lên, Đường Khê đỡ nàng xuống xe ngựa.

Xa phu đem xe ngựa ngừng ở một chỗ ngõ nhỏ yên lặng, Đường Khê theo Yến Mị đi đến trên đường.

Đường chợ phía đông ồn ào, náo nhiệt, hai cửa hàng bên đường tấp nập, người đi đường qua lại, xe ngựa lân lân, thương nhân Ba Tư dắt lạc đà nổi bật ở trong đám người.

Đường Khê cũng đã lâu chưa từng ra ngoài chơi, nhìn khung cảnh náo nhiệt này, trong giọng nói tràn ngập sung sướиɠ: “Phu nhân, người xem phía trước có người bán hồ lô ngào đường!”

Yến Mị quay đầu lại nhìn nàng một cái, cười nói: “Ngươi thích ăn hồ lô ngào đường?”

Đường Khê gật đầu như giã tỏi, nàng thích nhất là ăn hồ lô ngào đường, Yến Mị ôn thanh nói: “Nếu ngươi thích ăn thì đi mua đi.”

Đường Khê bị hồ lô ngào đường dụ dỗ đến chảy nước miếng, thấy Yến Mị lại mở miệng, lập tức vui mừng chạy tới.

Chờ Đường Khê chạy tới trước mặt người bán hồ lô ngào đường, Yến Mị cùng Sơ Dung xoay người đi đến Thêu Kim Các.

Thêu Kim Các là cửa hàng trang sức lớn nhất ở chợ phía đông, cũng là sản nghiệp tư nhân của Hoài Vương, Yến Mị gần đây đã biết được từ trong miệng Sơ Dung.

Sau khi Yến Mị tiến vào, Sơ Dung cùng chưởng quầy trao đồi ám hiệu, chưởng quầy kia thông qua một mật đạo, dẫn nàng lên trên gác mái.

Tới cửa chưởng quầy mới lui ra, Sơ Dung canh giữ ở ngoài cửa, Yến Mị đẩy cửa đi vào, trong phòng lư hương hình thú đang tỏa ra làn khói mỏng, mùi hương rất mát lạnh, giống như nhựa thông Ba Tư.

Thấy nam nhân đứng đưa lưng về phía cửa, dáng người đĩnh bạt mảnh khảnh, đôi mắt Yến Mị ngừng một lúc trên người hắn ngừng, sau đó chậm rãi bước vào, đóng cửa lại, hành lễ: “Thϊếp thỉnh an điện hạ.”

Hoài Vương xoay người lại, ánh mắt dừng ở trên người Yến Mị, thấy Yến Mị hôm nay búi nữa tóc, thân xuyên thiển lan sắc bạc thêu triền chi liên văn, đôi tay ôm dải lụa choàng, mặt mày buông xuống, cổ tuyết trắng cong thành một hình cung đẹp mắt.

Cao Sí nhìn nàng có vẻ gầy hơn trước, cằm nhòn nhọn, nhưng mà mặt mày vũ mị phong tình lại càng hơn trước, hẳn là được nam nhân nuông chiều.

Cao Sí cảm thấy trong lòng chua chác.

“Ở Tây Bắc vương phủ, có tốt không?” Sơ Dung là gần đây mới xếp vào, tình huống lúc trước của Yến Mị hắn cũng không biết.

Yến Mị ngước mắt, nhàn nhạt nói câu: “Đa tạ Vương gia nhớ tới, thϊếp rất tốt.”

Nàng cùng Hoài Vương chẳng qua chỉ là đang giao dịch, nàng không cần thiết nhiệt tình đối với hắn.

“So với trước kia nàng đã gầy hơn.” Cao Sí đi đến trước mặt nàng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng cuat nàng, làn da trắng nõn mềm mại khiến người ta muốn véo một cái, Cao Sí bất tri bất giác giơ tay lên, muốn đυ.ng vào khuôn mặt nàng.

Yến Mị bị hắn dọa sợ, nàng lui về sau một nước, giữ khoảng cách với hắn, nàng rũ mắt che lại tia không vui trong mắt, thấp giọng nói: “Không biết Vương gia muốn gặp thϊếp, là vì chuyện gì?”

Cao Sí nhận thấy được kháng cự của Yến Mị đối với hắn, trong lòng hơi đau đớn, trên mặt lại làm bộ không thèm để ý, tay tự nhiên buông xuống dưới, ở trong tay áo nắm chặt, Yến Mị, nàng đã thay đổi.

Nhưng dù nàng có thay đổi như thế nào, nhược điểm của nàng đều nằm trong tay hắn, Cao Sí không sợ nàng sẽ phản bội mình, chờ tương lai đạt được thành tựu nghiệp lớn, tâm mỹ nhân này, hắn sẽ dỗ từng chút một.

Giây lát, Cao Sí khôi phục lại vẻ mặt ôn tồn lễ độ, hắn nói: “Gần đây có quan viên bôi nhọ Công Bộ thị lang đinh cùng nghĩa tư nuốt công khoản tu sửa đê đập, có sổ sách đưa đến trong tay Nhϊếp Chính Vương, bổn vương hy vọng nàng giúp bổn vương trộm sổ sách ra ngoài”

Yến Mị nghe vậy, nhíu mày lại, lần trước khi nàng ở trong thư phòng Mộ Kỳ, nhìn thấy từ những điệp văn đó rằng lũ lụt đang xảy ra khắp Lĩnh Nam, bá tánh trôi giạt khắp nơi, Công Bộ lang trung lại trong quá trình cứu tế tư nuốt công khoản tu sửa đê đập, tội thật sự không thể xá.

Mà Cao Sí lại nói đây là bôi nhọ, Yến Mị có chút không tin.

Nếu không phải hắn không nói, ai cũng không biết Công Bộ có người của Hoài Vương, Yến Mị không muốn giúp hắn làm chuyện xấu, “Thư phòng Nhϊếp Chính Vương, ngày thường thϊếp căn bản vào không được, việc này thϊếp chỉ sợ làm không được.”

Hoài Vương thấy nàng cự tuyệt, cũng không tức giận, từ tay áo lấy ra một túi thơm được thêu công tinh xảo đưa cho Yến Mị, “Đây là mấy ngày trước đây Thất nương nhờ bổn vương chuyển giao cho nàng.”

Sắc mặt Yến Mị biến đổi, duỗi tay tiếp nhận túi thơm trong tay hắn, túi thơm có chút cũ, nhìn hoa anh đào tinh xảo thêu trên đó, đôi mắt bình tĩnh của nàng rốt cuộc vũng nổi lên gợn sóng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve hình thêu trên đó, âm thầm cắn răng, “ Việc Điện hạ giao cho thϊếp, thϊếp sẽ làm theo, đến lúc đó thϊếp muốn gặp em gái."

“Được.”

Từ trên gác mái đi xuống, Yến Mị sợ bị nghi ngờ, nên đặc biệt chọn rất nhiều trang sức ở Thêu Kim Các, khi đi ra, nàng bảo Sơ Dung đi ra ngoài từ cửa sau, nàng đi ra cửa, vừa lúc đυ.ng phải Đường Khê cầm hồ lô ngào đường trong tay ở trên đường tìm người.

Cuối cùng tìm được Yến Mị, Đường Khê thở phì phò, “Phu nhân đi nơi nào, làm nô tỳ đi tìm!”

Yến Mị giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ đỏ lên của Đường Khê, xin lỗi nói: “Vừa rồi, ta đi đến Thêu Kim Các mua chút trang sức, bảo Sơ Dung ở bên cạnh chờ ngươi, ai ngờ nha đầu này cũng không biết đã chạy đi đâu.”

Lúc này Sơ Dung từ một phương hướng khác thở hổn hển chạy tới, nói chính mình đi tiểu, khi trở về không thấy Đường Khê, Đường Khê đơn thuần, đương nhiên sẽ không so đo, còn đem hồ lô ngào đường trong tay chia cho hai người.

Trở lại trong phủ, đã là sau giờ ngọ, Yến Mị mệt mỏi, nằm nghỉ ngơi trên giường, không ngờ một giấc này lại ngủ rất lâu, cho đến khi thái dương ngả về tây là lúc mới vừa mới tỉnh lại, bên ngoài nha hoàn tiến vào thông báo, nói là Vương gia tới.

Yến Mị còn không kịp phủ thêm sa y bên ngoài, liền vội vàng đứng dậy tới đón tiếp hắn.

“Thϊếp thỉnh an Vương gia.”

Mộ Kỳ thấy búi tóc nàng xoã tung, kim thoa nghiêng trụy, trên người lại chỉ xuyên môt chiếc ảo mỏng, hiển nhiên vừa đứng dậy, lộ ra chiếc cổ cùng bả vai trắng nõn, Mộ Kỳ khom người nắm nàng cánh tay trắng như tuyết của nàng, nâng nàng đứng dậy.

Cánh tay Yến Mị bị bàn tay to lớn của nam nhân nắm lấy, bàn tay nam nhân thô ráp xúc cảm cộm vào làn da kiều nộn của nàng, cũng không biết có phải vì đứng gần hắn quá, Yến Mị cũng không bài xích cùng hắn đυ.ng chạm, cũng không bài xích mùi hương thuộc về nam tử trên người hắn.

Nàng vén sợi tóc ra sau tai, khóe môi giơ lên: “Tại sao Vương gia lại tới đây?”

Mộ Kỳ mới từ bên ngoài trở về, hắn cũng không biết vì sao sẽ đến nơi này, vừa mới đi ngang qua Đường Lê Viện, thấy trong viện an tĩnh, hắn liền nhịn không được lại đây, hắn nói không nên lời cảm giác trong lòng ra sao, chỉ nói: “Ngươi không thích bổn vương tới chỗ này sao?”

“Thϊếp đương nhiên thích, trong lòng thϊếp rất vui mừng.” Nói xong, nàng dựa vào bộ ngực rộng lớn của hắn.

Hai cánh tay sen ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn, nàng nhẹ nhàng dụi mặt vào ngực hắn.

Mộ Kỳ vừa cúi đầu, liền nhìn thấy hai vòng cung được che đậy bởi chiếc áo mềm mại như gạo nếp của nàng, hắn nhìn sâu hơn một chút, ngửi thấy một mùi thơm khác, khàn giọng hỏi: “Hôm nay huân chính là hương gì, sao khác ngày xưa như vậy?”

Mộ Kỳ là người tập võ, ngũ cảm vốn nhạy cảm hơn so với người khác rất nhiều.

Yến Mị cho rằng hắn chỉ là tùy tiện hỏi, liền nói: “Huân thϊếp chính là bách hợp hương.”

Ánh mắt Mộ Kỳ dừng lại kim thoa trên đỉnh đầu nàng, đây là một bảo thạch kim thoa khảm hồng, hắn duỗi tay rút kim thoa trên đầu nàng, tóc Yến Mị rơi xuống, che khuất bả vai tuyết trắng, Mộ Kỳ cầm kim thoa cẩn thận đánh giá: “Kim thoa không tồi, trước kia chưa bao giờ thấy ngươi mang qua.”

“Đây là mẫu mới ra của Thêu Kim Các, hôm nay thϊếp mới mua.”

Hóa ra là đi Thêu Kim Các.

Bàn tay Mộ Kỳ đang ôm lấy vòng eo thon thả của Yến Mị đột nhiên buông ra, Yến Mị ngẩng đầu khó hiểu nhìn Mộ Kỳ, thấy sắc mặt Mộ Kỳ vẫn lãnh đạm như ngày thường, nàng cũng không phát giác có cái gì khác thường, nam nhân đem kim thoa giao cho nàng trong tay, cũng không nói cái gì, xoay người rời đi.

Yến Mị nhín bóng dáng nam nhân bóng, đáy mắt trồi lên một tia nghi hoặc, vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được Mộ Kỳ nhè nhẹ động tình với nàng, vì sao lại……

Chẳng lẽ vừa rồi nàng nói sai cái gì rồi?

Yến Mị cắn chặt răng, cảm thấy không thể thả hắn đi như vậy, nhấc theo làn váy đuổi theo sau, khi thấy hắn sắp vén mành lên đi ra ngoài, Yến Mị từ sau nắm ống tay áo hắn, nhuyễn thanh thỉnh cầu, “Vương gia ở lại cùng nhau dùng bữa tối được không?”

Bước chân Mộ Kỳ dừng một chút, quay đầu lại nhàn nhạt liếc nàng một cái, “Không được, bổn vương còn có công vụ phải xử lý.”

Mộ Kỳ lạnh mặt trở lại Thừa Phong Viện, Tần Phong thấy cả người hắn bọc lạnh lẽo, khiến nhân sinh sợ, “Vương gia đây là làm sao vậy?”

Mộ Kỳ cũng không trả lời hắn, lạnh lùng nói câu, “Đi tra một chút hôm nay Yến phu nhân ở Thêu Kim Các gặp người nào.”

Cổ mùi hương kia trên người Yến Mị, cũng không đơn thuần là bách hợp mùi hương, còn lây dính mùi hương khác, không biết có phải hắn suy nghĩ nhiều hay không, mùi hương này, hôm qua khi lâm triều, hắn cũng ngửi được trên người Hoài Vương.