Đây là lần đầu tiên nàng nấu trà sữa dê, Yến Mị kỳ thật có chút tò mò mùi vị như thế nào, nàng bưng bát trà lên, cúi đầu uống một ngụm, vị sữa đắng lan tràn trong miệng, sắc mặt của Yến Mị trở nên rất khó coi.
Như thế nào sẽ khó uống như vậy?
Nàng thật sự không có kiên nhẫn bằng Mộ Kỳ, nên hơi há miệng, quay đầu nhổ trà sữa vào ống nhổ.
Mộ Kỳ nhìn bộ dáng khổ đại cừu thâm của nàng, có điểm không thể tưởng tượng nói: “Khó uống như vậy sao?”
Yến Mị vội vàng dùng nước súc miệng, súc mấy lần, vị sữa đắng trong miệng cũng loãng đi, nàng hơi cau mày: “Đương nhiên khó uống, Vương gia không cảm thấy sao?”
Nàng không thích uống trà, cũng chưa bao giờ uống trà mình nấu, đây là lần đầu uống, không ngờ hương vị lại tệ như vậy.
Nếu a cha cùng Thất nương biết chuyện này, tất nhiên sẽ cười nhạo nàng.
Mộ Kỳ bưng trà sữa lên uống một ngụm: “Cũng được.”
Mộ Kỳ theo phụ vương ra trận gϊếŧ địch năm mười hai tuổi, hơn mười năm ngựa chiến, thời gian ở quân doanh nhiều hơn ở trong cung, trong quân doanh có ai quan tâm đến trà nghệ, có một chén trà thô thì không tồi, trong lúc hành quân và đánh giặc, trong thời kỳ khó khăn nhất, hắn thậm chí còn uống nướ© ŧıểυ ngựa, hương vị của trà sữa chẳng là gì cả.
Yến Mị thấy hắn tiếp tục uống, nghĩ hắn có phải không đành lòng đả kích nàng, nên mới nói như vậy, trải qua khoảng thời gian quen biết Mộ Kỳ, Mộ Kỳ trừ bỏ việc trên giường, mặt khác mọi việc cũng không từng khó xử nàng, hắn cũng không bất cận nhân tình trong tưởng tượng của nàng.
Nam nhân không bắt bẻ, khiến nàng có chút ngượng ngùng.
Thấy hắn tiếp tục uống, Yến Mị thật sự nhìn không được, giơ tay đoạt lấy chung trà của hắn: “Vương gia đừng uống!”
Mộ Kỳ không dự đoán được nàng sẽ bỗng nhiên duỗi tay tới đoạt, không cầm chắc, chung trà trên tay bị đổ, trà sữa dê tràn khắp người hắn.
Mộ Kỳ cúi đầu nhìn chằm chằm vào vết trà trắng đυ.c trên quần áo, tức khắc đen mặt, Yến Mị lùi tay về, nhanh chóng đứng dậy quỳ xuống bên cạnh hắn, nàng có chút hoảng loạn nói: “Vương gia, thϊếp nhất thời nhanh tay, thϊếp giúp Vương gia lau khô.” Nói xong, từ trong tay áo móc ra khăn, giúp hắn chà lau vệt trà trên người.
Cái khăn lau này từ vạt áo xuống đến áo bào hắn, Yến Mị ấn tay xuống, khi nhận ra đó là vật gì, nàng sợ đến mức thu tay lại, vừa định lùi lại, Mộ Kỳ túm lấy nàng, nam nhân dùng ánh mắt âm trầm nhìn nàng chằm chằm: “Yến Mị, ngươi còn dám nói ngươi không cố ý sao?”
Mặt Yến Mị đỏ như quả hồng chín, nàng thật sự cảm thấy mình bị oan, tại sao lần nào Mộ Kỳ cũng đều hiểu lầm nàng, nàng rõ ràng không có ý đó.
Nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, đối mắt đỏ hoe, trong ánh mắt chứa đầy nước: “Vương gia……”
Mộ Kỳ mặc kệ nàng có phải cố ý hay không, dù sao cũng không phải lần đầu Yến Mị dùng loại thủ đoạn này, nữ nhân này tâm nhãn cũng thật nhiều, giờ phút này hắn cũng không có hứng thú uống trà, nam nhân lạnh lùng mắng một tiếng đánh gãy lời nàng nói: “Giúp bổn vương thay quần áo.”
Yến Mị hết đường chối cãi: " Vâng.”
Hai người đi vào nội thất, đây là lần đầu tiên Yến Mị vào phòng Mộ Kỳ, trong phòng thực rộng, bên trong có một chiếc giường lớn bằng ngọc, trên chiếc giường là một tấm màn lụa màu trắng, một phiến rơi xuống đất sơn thủy bình phong đem nội thất cách làm hai gian, một chiếc tủ đứng bằng thức tử đàn có họa tiết hoa lạc tiên đặt cạnh tường dựa gần tường phóng lập thức tử đàn cây hoa lạc tiên văn ngăn tủ, bày biện rất đơn giản.
Mộ Kỳ nói cho nàng quần áo đặt ở trong ngăn tủ, Yến Mị từ bên trong lấy ra một bộ xiêm y ra, đặt trên chiếc ghế sau bức bình phong, Mộ Kỳ đưa tay ra trước mặt nàng, Yến Mị tiến lên giúp hắn cởϊ áσ.
Mộ Kỳ sinh ra đã cao lớn, nàng đứng ở trước mặt hắn, cái trán vừa vặn chạm được cằm hắn, nam nhân vai rộng eo thon, tỉ lệ dáng người thập phần hoàn mỹ.
Tuy rằng Yến Mị cùng hắn đã làm việc thân mật nhất, nhưng mỗi lần cùng hắn ở bên nhau, trong lòng Yến Mị đều có chút khẩn trương, tay nàngn run rẩy sờ lên đai ngọc câu bên hông hắn, nàng cởi bỏ, giúp hắn cởi ra áo ngoài.
Sau khi cởi bỏ áo ngoài, nàng bắt đầu giúp hắn thoát trung y, tưởng tượng sau khi cởi trung y ra, thân hình cường tráng của nam nhân sẽ lộ ra, Yến Mị lại một trận đỏ mặt, nàng cúi đầu thất thần dùng tay nhỏ nhẹ nhàng cởi ra trung đai lưng tử.
Dây lưng cởi bỏ, lộ ra một chút da thịt trắng nõn, tay nàng cũng khó tránh khỏi đυ.ng phải da thịt hắn, khi nàng nhẹ nhàng đυ.ng phải, trên da thịt nam nhân quát lên một cổ ngứa ý, tựa như bị lông chim cào nhẹ.
Hai người ở rất gần nhau, Mộ Kỳ ngửi thấy trên người nàng thoang thoảng mùi thơm, yết hầu chậm rãi trượt xuống, đáy mắt sâu thẩm hiện lên một tia gợn sóng, nhưng Yến Mị lại không để ý, nàng vẫn như cũ giúp hắn cởϊ áσ, ngón tay vô tình quét qua thân hình vạm vỡ của nam nhân.
Nàng cởi trung y hắn ra, thời điểm định cởϊ qυầи hắn, phát hiện có gì đó không ổn, mặt Yến Mị như lửa đốt, đột nhiên ngẩng đầu lên, liền chạm được tầm mắt nóng lửa của hắn, nàng hoảng sợ, bản năng muốn trốn, nhưng đã chậm, nam nhân bắt được tay nàng bế nàng lên.
Yến Mị kinh hô một tiếng, bị nam nhân bế lên giường.
Khi Yến Mị bị ném lên trên giường, nàng biết Mộ Kỳ muốn làm gì, một lòng khẩn trương nhảy lên, nam nhân dã man, lúc trước kia vài lần, Yến Mị đều bị hắn lộng bị thương, lại làm chuyện này, Yến Mị theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Xiêm y của nàng bị hắn xé toạc như những mảnh giất, nàng duỗi tay ngăn cản, che ánh sáng lộ ra
“Vương gia……”
Nam nhân nhếch môi nói: “Ngươi che lại làm cái gì, bổn vương lại không phải chưa thấy qua.”
Mắt Yến Mị đỏ như lửa đốt.
Hắn giơ tay tháo chiếc trâm cài trên đầu nàng ra, tóc xõa trên gối, chiếc giường tương phản rõ rệt với làn da trắng như ngọc của nàng.
Khi Mộ Kỳ cúi xuống, hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nàng, thân mình nàng khẽ run lên.
Hắn nhíu mày, nàng sợ hãi như vậy làm gì, không phải mỗi lần muốn đều là nàng sao?
Trong nàng càng đáng thương nhu nhược bộ dáng, thân thể hắn càng phấn khởi.
Mộ Kỳ nắm lấy chiếc cầm trắng nõn của nàng, hỏi: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Yến Mị ngượng ngùng cắn cánh môi, ánh mắt mềm mị: “Vương gia dũng mãnh vô cùng, thϊếp thân không chịu nổi.”
Lời này của Yến Mị đã nói rất là uyển chuyển, nếu Mộ Kỳ là một người mãng phu thô lỗ tất nhiên là nghe không hiểu, nhưng tâm tư Mộ Kỳ kín đáo, chỉ hơi cân nhắc một lát liền đã hiểu, nàng đang nói hắn ngang ngược.
Theo quan điểm của Mộ Kỳ, mỗi lần hành sự đều là Yến Mị chủ động trêu chọc hắn, thiệt tình hay không Mộ Kỳ không rõ ràng lắm, nhưng nàng chỉ là một thϊếp thất được Hoài Vương đưa tới để mua vui cho hắn, nàng nên nhận rõ thân phận của mình: “Ngươi là nữ nhân của bổn vương, bổn vương làm cái gì, ngươi đều phải gánh chịu.”
Sắc mặt Yến Mị trắng bệch, nhưng mà ngay sau đó nàng đã lấy lại bình tĩnh, miệng nàng khẽ nhúc nhích: “Vương gia nói chính là.”
Mộ Kỳ trước sau như một cường thế bá đạo, Yến Mị chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn đau