Chương 21: Pha trà

Thừa Phong Viện Mộ kỳ có có một phòng gian trà, nằm cạnh thư phòng, bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có bàn trà, bộ ấm trà, phòng trà có cửa sổ hướng về phía Nam.

Ánh nắng mùa xuân chiếu vào trên người hai người, Yến Mị vừa ngẩng đầu liền thấy thân thể Mộ Kỳ được bao phủ bởi ánh sáng, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày dịu đi rất nhiều.

Nước da của hắn rất tốt, giống như ngọc trong suốt, sạch sẽ không tì vết, ngay cả nữ tử khi nhìn thấy cũng phải ghen tị, trán hơi cao, hốc mắt sâu, lông mày dài như mực, con ngươi bị ánh mặt trời chiếu vào giống như hạt châu lưu li sắc, quang hoa rạng rỡ, đôi môi hồng nhạt dưới sống mũi cao thẳng, rõ ràng hắn là một người bạc tình lãnh khốc nhưng lại có khuôn mặt còn đẹp hơn cả một nữ tử

Nha hoàn đã mang đồ pha trà tới, Mộ Kỳ nhìn thấy Yến Mị ngơ ngác nhìn mình, ho nhẹ một tiếng: “Yến Mị, ngươi nhìn đủ chưa?”

Lúc này Yến Mị mới tỉnh táo lại, ngay sau đó lại đỏ mặt, âm thầm mắng mình, vừa rồi nàng nhìn chằm chằm Mộ Kỳ như vậy làm gì? Dù sao trông đẹp trai thì có ích lợi gì, tương lai nàng cũng sẽ rời khỏi hắn.

Nàng xấu hổ cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ hơi nóng: “Nhìn…… Nhìn đủ rồi, thϊếp sẽ pha trà cho Vương gia.”

Nói xong, nàng lập tức di chuyển vị trí, chuẩn bị pha trà.

Mộ Kỳ nhắc nhở nàng một câu: “Nhớ thêm sữa dê.”

Yến Mị khịt mũi coi thường thói quen thêm loại gia vị vào trà này, nhưng nàng vẫn là đồng ý, “Vâng, thϊếp đã biết.”

Ánh mắt Mộ Kỳ rơi vào đôi bàn tay thon dài trắng nõn của nàng, hắn nhìn thấy nàng mở bình trà, dùng kẹp tre lấy bánh trà ra, đặt lên bếp nhỏ nướng, lửa quá gần, Mộ Kỳ ngửi thấy mùi khét, và môt ngọn lửa nhỏ bốc lên trên chiếc bánh, gần như đốt cháy những chiếc kẹp tre.

Yến Mị thấy thế, vội vàng lấy bánh trà ra, đặt bánh trà vào cốc nước ở một bên rồi tắt lửa, ngẩng đầu lên, có chút lúng túng nói: “Để Vương gia chê cười, thϊếp sẽ nướng bánh trà một lần nữa.”

Mộ Kỳ ban đầu còn tưởng rằng nàng đang nói dối, dù sao phía trước nàng vì hấp dẫn hắn còn cố ý đàn sai, thấy bộ dáng tay chân nàng luống cuống như vậy, mới nhận ra nàng không hề nói dối, Yến Mị đích thực không pha trà.

Pha trà là kỹ năng mà các quý nữ, khuê các ở Ngọc Kinh phải học, nếu thậm chí không biết pha trà, để người khác biết được tất nhiên sẽ bị nhạo báng.

Mộ Kỳ cong môi, trào phúng nói: “Nghe nói a cha người là cao thủ pha trà, ngươi là nữ nhi của hắn, sao ngươi ngay cả việc này cũng không làm được?"

Mặt Yến Mị hơi đỏ lên, a cha nàng quả thật giỏi pha trà, chỉ là đương thời người uống trà thích thêm đủ loại phối liệu vào, Yến Mị không thích uống, vì không có hứng thú học, a cha cũng không bắt buộc nàng, ngược lại là Yến Họa rất thích, học cũng không tồi.

Nhưng nếu nàng nói cho hắn rằng mình không thích uống trà, sẽ làm giảm hứng thú của hắn, chỉ nói: “Thϊếp từ nhỏ thiên phú liền kém, không thể học pha trà, nhưng thật ra em gái thϊếp, trà nghệ học rất giỏi.”

Mộ Kỳ biết rất nhiều về Thành Dương Hầu, nhưng đối với nữ quyến gia đinh ở hầu phủ thì lại không nhiều, Yến Mị cũng rất ít khi nhắc tới Yến Triều Ngọc ở trước mặt hắn, hắn lơ đãng hỏi câu: “Ngươi còn có em gái?”

Nhắc đến Yến Họa, trên mặt Yến Mị lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có: “Thϊếp là con thứ sáu ở trong nhà, muội muội là con thứ bảy, tuổi là nhỏ nhất, vài ngày trước đó nàng cùng thϊếp gia nhập Giáo Phường Tư, nhưng bây giờ……”

Nói đến đây, trên mặt Yến Mị hiện lên một tia buồn bã, nàng chợt nhận ra mình suýt chút nữa đã lỡ miệng, nàng tuyệt đối không được để cho Mộ Kỳ biết Yến Họa đang ở cùng Hoài Vương, nếu không Mộ Kỳ nhất định sẽ nghĩ quá nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Mộ Kỳ, thấy ánh mắt Mộ Kỳ bình tĩnh, không có hứng thú với chuyện này, vội vàng dừng lại nói: “Là thϊếp nhiều lời.”

“Không sao, tiếp tục pha trà.” Hắn cũng không tiếp tục hỏi em gái nàng đã đi đâu, phảng phất căn bản không quan tâm.

Nàng cụp mắt xuống, thầm nghĩ, mỗi lần Mộ Kỳ nhắc đến a cha nàng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không hề có chút chột dạ hay trốn tránh.

Hoặc là hắn rất giỏi ngụy trang.

Nhưng theo nàng biết, Mộ Kỳ cũng không phải người thích ngụy trang, hay là chuyện của a cha nàng thật sự không liên quan gì đến hắn?

Lần này nàng cẩn thận hơn nhiều, nướng bánh trà một lúc thì cho vào túi giấy cho nguội, sau khi nguội, nàng nghiền bánh trà thành bột trà, lọc bột trà qua rây rồi bắt đầu nấu

Dụng cụ đun nước là ấm trà, nước dùng là nước suối tinh khiết, sau khi trà sôi, nàng cho sữa dê tươi vào trà, đun sôi ba lần, trà nấu xong, nàng chia trà đã pha vào trong chén.

Nói chung, tốt nhất nên chia nước trà thành năm chén trà nhỏ, bọt trong mỗi chén trà đều, mới thể hiện được kỹ năng chia trà.

Mộ Kỳ cúi đầu nhìn chén trà trước mặt, phía trên chỉ có một chút bọt, chén trà nàng rót cho mình, bọt tương đối nhiều, có thể thấy được trình độ chia trà cũng không tốt, cũng may nàng đã nói cho hắn trà nghệ mình không tốt, Mộ Kỳ đã có chuẩn bị tâm lý.

Hắn bưng lên trà sữa uống một ngụm, hương vị hơi đắng, cũng không ngon lắm, nhưng Mộ Kỳ đã uống qua thứ gì đó càng khó uống hơn cái này, so sánh thì trà Yến Mị pha thì cũng không kém cỏi đến như thế.

Nhìn ánh mắt mong đợi của Yến Mị, Mộ Kỳ ma xui quỷ khiến liên tiếp uống lên mấy ngụm

Yến Mị thấy vẻ mặt hắn mặt vô cảm, nhịn không được hỏi: “Vương gia, uống được không?”

Mộ Kỳ ngước mắt nhìn nàng một cái, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Uống được không, ngươi có thể tự mình nếm thử.”