Chương 20: Đuổi khỏi Vương phủ

Quân Kiều thấy Yến Mị không chịu thừa nhận, càng thêm tức giận, vì cái gì Yến Mị dùng không có việc gì, mà nàng dùng lại khiến khuôn mặt bị huỷ hoại, đây rõ ràng chính là Yến Mị ở giữa phá rối, nàng nhất định là cố ý đưa Hương Cao có độc cho nàng, mà chính mình dùng lại là cái không độc, còn cố ý khiến nàng hiểu lầm dùng càng nhiều càng tốt, quả thực đáng giận!

Quân Kiều hung tợn nói: “Ngươi nói bậy, chính vì dùng Hương Cao của ngươi dung mạo của ta mới có thể biến thành như vậy, chẳng lẽ ta cố ý huỷ hoại dung mạo mình tới hãm hại ngươi?”

Điều này tự nhiên là không có khả năng, nữ tử nào mà không coi dung mạo của mình quan trọng hơn mạng sống, nàng cũng không có ngốc đến mức vì hãm hại người khác mà huỷ hoại đi khuôn mặt của mình

Yến Mị cầm lấy khăn lau nước mắt, hai mắt đỏ lên, rõ ràng nhìn yếu ớt, nhưng lại rất kiên cường: “Quân Kiều tỷ tỷ, nếu tỷ nhất quyết cho rằng muội hủy dung mạo của tỷ, vậy tỷ nên nói cho muội biết, lý do muội hủy dung mạo tỷ là cái gì?”

Nếu nói rằng Yến Mị hủy dung mạo nàng cũng không thể nào nói nổi, rốt cuộc Yến Mị sinh quốc sắc thiên tư, gương mặt kia của Quân Kiều đối với nàng hoàn toàn không thể tạo ra mối đe dọa nào.

Quân Kiều làm sao có thể không biết ẩn ý trong lời nói của nàng, nữ nhân này không phải là nói bóng gió nàng không đẹp bằng sao? Quân Kiều cắn răng bạc thành từng mảnh nói: "Bởi vì ngươi rắn rết tâm địa, muốn độc chiếm sủng ái của Vương gia, không muốn cùng chúng ta hầu hạ Vương gia, cho nên ngươi mới hạ độc ta như vậy, muốn Vương gia ghét bỏ ta.”

Mộ Kỳ cau mày, nhưng không nói gì, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Yến Mị

Yến Mị ngước đôi mắt đầy nước lên, bắt gặp ánh mắt có chút dò xét của Mộ Kỳ, nam nhân nhìn nàng như vậy là có ý gì, hay là cũng cho rằng nàng muốn độc chiếm hắn?

Yến Mị chỉ muốn lợi dụng hắn, cũng không muốn muốn độc chiếm hắn, nàng nhanh chóng giải thích: “Vương gia, thϊếp chưa bao giờ hạ độc, hiện giờ vô cớ chịu oan, thỉnh Vương gia cho thϊếp một cái công đạo, nếu tỷ tỷ nói thϊếp hạ độc trong Hương Cao, thỉnh Vương gia thỉnh đại phu tới đây giám định, nếu thực sự có độc, thϊếp nguyện ý bồi tội với tỷ tỷ.”

Mộ Kỳ từ trước đến nay trị quân nghiêm cẩn, không dễ dàng tin lời nó của một bên, huống chi hắn thấy thần sắc Yến Mị bình tĩnh, không giống như là làm bộ, hắn gật đầu, kêu Tần Phong đi vào cung thỉnh Lưu thái y.

Ước chừng nửa canh giờ, Lưu thái y đã tới vương phủ.

Lưu thái y là Thái Y Thự thái y lệnh, ngày thường chỉ giúp Tiểu Hoàng Đế xem bệnh, cũng chỉ có Mộ Kỳ quyền cao chức trọng như vậy mới có thể thỉnh động hắn.

Quân Kiều giao Hương Cao cho Lưu thái y, Yến Mị cũng lấy ra tinh dầu hoa hồng đã sớm chuẩn bị, nói với Lưu thái y: “Lưu thái y, đây là tinh dầu hoa hồng dùng để chế tác ra Hương Cao, thỉnh Lưu thái y cùng nhau kiểm tra thực hư, giúp ta lấy lại sự trong sạch.”

Lưu thái y gật đầu, nhận lấy tinh dầu từ trong tay Yến Mị.

Lúc này, khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng của Quân Kiều đột nhiên trắng bệch, nàng lảo đảo, Tây Hương kịp thời đỡ lấy, Quân Kiều cuối cùng cũng hiểu tại sao mặt nàng lại bị hủy hoại, hóa ra tiện nhân Yến Mị kia dùng bình tinh dầu nàng đưa để chế tác Hương Cao.

Vốn dĩ nàng muốn dùng nó để hủy hoại dung mạo Yến Mị, nhưng kết quả lại là tự hại chính mình, Quân Kiều tức đến mức sắp nôn ra máu, tiện nhân này nhất định đã sớm biết tinh dầu có vấn đề, cố ý dùng để chế tác Hương Cao đưa cho nàng, còn cố ý để nàng biết dùng Hương Cao này làn da sẽ càng ngày càng trắng, khiến nàng không cưỡng lại sự dụ hoặc này liền dùng nó, kết quả khiến khuôn mặt mình bị huỷ hoại.

Tiện nhân này, thật sự là độc ác!

Nhưng hiện tại nếu bị Lưu thái y điều tra ra, việc nàng làm sẽ bị bại lộ, Vương gia nhất định sẽ đuổi nàng ra khỏi vương phủ!

Nàng run giọng nói: “Yến Mị, ngươi kêu thái y kiểm tra thực hư dầu hoa hồng làm cái gì, tinh dầu kia không có vấn đề gì!”

Nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của nàng, Yến Mị đột nhiên cười lạnh nói: "Nếu dầu hoa hồng không có vấn đề gì, tỷ tỷ sao lại khẩn trương như vậy?"

Quân Kiều nhìn Lưu thái y đã mở ra lọ dầu hoa hồng thử ngửi mùi hương ở bên trong, tự biết không thể cứu vãn được nữa, sớm biết rằng Yến Mị ở chỗ này chờ nàng, cho dù khuôn mặt nàng bị thối rữa cũng sẽ không tìm Mộ Kỳ cáo trạng, hiện giờ nàng cũng chỉ có thể chờ mong, Lưu thái y cùng Tống đại phu kia giống nhau, kiến thức thiển bạc, căn bản không nhận ra nhất phẩm hồng.

Nếu không phải Trần thái ý trong cung xem bệnh cho Thái Hậu xin nghỉ, nàng cũng sẽ không đi thỉnh Tống đại phu, chỉ vì một ý nghĩ sai mà đã rơi vào bẫy của Yến Mị.

Mộ Kỳ ở một bên nhìn Quân Kiều bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng đã có quyết đoán, đáy mắt hắn phiếm nhè nhẹ lạnh lẽo.

Trong chốc lát, Lưu thái y đã kiểm tra xong Hương cao và tinh dầu, trả lại đồ cho chủ cũ, bước tới cung kính nói với Mộ Kỳ: “Vương gia, Hương Cao này được làm từ hàng chục loại tinh dầu cánh hoa tinh luyện, trong đó còn có hơn mười loại dược quý báo có tác dụng dưỡng nhan nhuận da, còn trộn lẫn với phấn trân châu có thể làm trắng, chỉ là lọ dầu mà phu nhân đưa hạ quan cũng có thành phần nhất phẩm hồng ở bên trong.”

Mộ Kỳ nhướng mày: “Nhất phẩm hồng?”

Lưu thái y tiếp tục nói: “Nhất phẩm hồng này ở Phiên Quốc, rất hiếm có ở Bắc Tề, thông thường đều là chi vật phiên bang tiến cống, chỉ trong cung mới có, tinh dầu luyện ra từ loại hoa này khi bôi trên làn da, có thể khiến làn da sưng đỏ thối rữa.”

Yến Mị nghe xong, nội tâm bình tĩnh, mặt ngoài lại phảng phất đã chịu kinh hách sắc mặt trắng bệch, lui lại hai bước, không thể tin mà nhìn Quân Kiều, nàng hoảng sợ: “Bình dầu hoa hồng này là tỷ tặng cho muội, theo phép lịch sự, muội lúc này mới dùng dầu hoa hồng của tỷ làm Hương Cao làm quà đáp lễ, không ngờ tỷ lại ác độc như nhiên, hạ độc ở bên trong dầu hoa hồng, muốn hủy dung mạo của muội.”

Nói xong, cả người nàng run rẩy, chuyển hướng ánh mắt qua Mộ Kỳ, nước mắt chảy dài trên má: “Vương gia, thϊếp sơ mới tới vương phủ đã gặp thủ đoạn độc ác như vậy, thỉnh Vương gia vì thϊếp làm chủ.”

Mộ Kỳ thấy nàng khóc nhiều, trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ bực bội, hắn kêu Tần Phong đưa Lưu thái y đi, đợi đãi nhân đi rồi, Mộ Kỳ mới lạnh như băng nhìn chằm chằm Quân Kiều: “Quân Kiều, việc này ngươi có gì để nói không?”

Cả người Quân Kiều mềm nhũn quỳ trên mặt đất, môi mấp máy, không biết nên giúp mình giải thích như thế nào, suy nghĩ nửa ngày nàng cuối cùng cũng tìm được lý do để trốn tránh, nàng dùng sức lắc đầu: “Vương gia, thϊếp chưa bao giờ làm loại việc này, nhất phẩm hồng kia tất nhiên là do Yến Mị tự mình thêm vào.”

Mộ Kỳ thấy nàng đến bây giờ còn không chịu nhận sai, giọng nói hắn lạnh lẽo, ánh mắt nặng nề như trời đông giá rét đêm khuya: “Quân Kiều, nhất phẩm hồng này từ đâu đến, bổn vương chỉ cần hỏi đã biết, ngươi xác định muốn bổn vương tiếp tục tra ra sao?” Nhất phẩm hồng kia chỉ trong cung mới có, mà Yến Mị trong khoảng thời gian này cùng trong cung căn bản không có liên hệ, sao có thể có được vật ấy, cũng chỉ có Quân Kiều không nhừng lui tới trong cung mới có cơ hội này.

Quân Kiều rùng mình, biết mình không thể thoát khỏi việc này, đành phải quỳ sát đất nhận sai, khóc lóc nói: “Vương gia, thϊếp nhất thời hồ đồ, thỉnh Vương gia tha thứ thϊếp lần này.”

Trên mặt Mộ Kỳ lại vô nửa phần động dung: “Tây Bắc Vương phủ của ta không chấp nhận được một nữ nhân rắn rết độc phụ như ngươi, ngay trong ngày đuổi ra khỏi vương phủ.”

Quân Kiều là người của Thái Hậu, cũng không đến mức cầm lấy bán đi, đương nhiên là trực tiếp đưa về chỗ của Thái Hậu, Thái Hậu hiện giờ đối với sự tình trong vương phủ rõ như lòng bàn tay, nếu không phải nàng an bài người mật báo, sao có thể xuất hiện loại tình huống này, hắn và Thái Hậu khác nhau đã càng lúc càng lớn, Thái Hậu không biết thu liễm, đã đến lúc hắn cho Thái Hậu một chút giáo huấn.

Quân Kiều thật sự luống cuống, đôi tay nàng kéo lấy Mộ Kỳ quần áo nói: “Vương gia, ngài không thể đuổi thϊếp đi, thϊếp chính là người Thái Hậu đưa tới.”

Nàng không đề cập tới Thái Hậu còn tốt, nhắc tới Thái Hậu trong lòng Mộ Kỳ càng không vui.

Quân Kiều không biết Thái hậu đã khiến hắn rất chán ghét, còn dám dùng Thái hậu uy hϊếp hắn, Mộ kỳ cười lạnh: "Thái hậu thì sao?"

Ngọc Lan thấy Mộ Kỳ thật sự tức giận, nghĩ thầm Quân Kiều thật đúng là ngu xuẩn, nhắc tới Thái Hậu còn có ích lợi gì, Nhϊếp Chính Vương có bao giờ sợ Thái Hậu, nàng không nghĩ muốn giúp Quân Kiều, nhưng dù sao nàng và Quân Kiều cùng nhau bị đưa đến đây, nếu không cầu tình, trước mặt Thái Hậu không có biện pháp giải thích.

Nàng suy nghĩ một lát mở miệng nói: “Vương gia……”

Còn chưa nói xong, đã bị Mộ Kỳ đánh gãy: “Ngươi nếu giúp nàng cầu tình, dứt khoát đi cùng nàng.”

Lời nói của Ngọc Lan bị mắc kẹt lại ở trong cổ họng, rốt cuộc nói không nên lời.

Khi Quân Kiều bị kéo xuống, vẫn cứ khóc lóc kêu oan xin tha, nhưng Mộ Kỳ căn bản không để ý tới, cho đến kéo đi ra xa, tiếng khóc kia mới dần dần nhỏ lại.

Ngọc Lan bị chuyện này dọa sợ, cũng không dám ở lại nữa, đứng dậy cáo lui.

Đi ra khỏi Thừa Phong Viện, Ngọc Lan đắm chìm trong cảnh xuân, chỉ cảm thấy cả người rét run, sau chuyện này, nàng hiểu được vị trí mình trong lòng Mộ Kỳ, Nhϊếp Chính Vương căn bản không quan tâm nàng và Quân Kiều, cũng sẽ không nhìn mặt mũi Thái Hậu đối tốt với hai người các nàng, nếu một ngày nào đó nàng khiến Mộ Kỳ tức giận, cũng sẽ bị đuổi ra khỏi theo cách tương tự, sau khi rời khỏi vương phủ, nàng sẽ mất đi giá trị, Thái Hậu cũng sẽ không giúp đỡ nàng.

Đối với Thái Hậu mà nói, nàng cùng Quân Kiều chẳng qua là hai quân cờ nhỏ bé không đáng mà thôi.

Ngọc Lan khẽ cắn môi, hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ngọc Lan vừa đi, trong Thừa Phong Viện lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Yến Mị ở đứng hồi lâu ở trước mặt Mộ Kỳ, mới thấy nam nhân nâng hạ mí mắt: “Ngươi kỳ thật đã sớm biết tinh dầu hoa hồng này có thành phần nhất phẩm hồng phải không?”

Yến Mị một trận chột dạ, nhanh chóng cúi đầu, tránh đi ánh mắt sắc bén của Mộ Kỳ, nàng siết chặt bàn tay giấu trong ống tay áo: “Vương gia, thϊếp chưa bao giờ nhìn thấy hất phẩm hồng…… Thật sự không biết.”

Thấy nàng thề thốt phủ nhận, khóe môi Mộ Kỳ hơi nhếch lên, hắn đã tra qua, khả năng làm hương cao của Yến Mị là học từ Yến quý phi, thái ý biết lệnh nhất phẩm hồng thái này, tất nhiên đã từng xuất hiện ở trong cung, đương nhiên Yến quý phi cao chủ chế tác ra hương cao chắc chắc sẽ biết biết, Yến quý phi biết, Yến Mị hẳn là cũng biết.

Nàng biết rõ bên trong có nhất phẩm hồng, lại không tìm hắn kể ra, ngược lại gậy ông đập lưng ông, tâm cơ này thật sự lợi hại.

Nhưng mà, Mộ Kỳ lại tìm không lý do thấy trách cứ nàng.Mộ Kỳ thấy bộ dáng chột dạ của nàng, vừa rồi không phải còn tự tin sao, như thế nào trong chớp mắt lại rụt rè, lá gan vẫn là quá nhỏ, hắn nhướng mày, “Nếu ngươi nói không biết, bổn vương liền tin ngươi.” Dù sao chuyện này trời xui đất khiến cho nàng giúp mình diệt trừ một chiếc đinh, cũng coi như là lập công.

Yến Mị nghe Mộ Kỳ không có ý định tiếp tục hỏi, trong lòng nàng trầm xuống, không biết tại sao hôm nay Mộ Kỳ lại dễ nói nhiều như vậy, hoàn toàn không giống tác phong của hắn.

Mặc kệ chuyện này như thế nào đi nữa rốt cuộc Mộ Kỳ đã giúp nàng, Yến Mị chân thành nói: “Thϊếp đa tạ Vương gia cho thϊếp công đạo.”

Mộ Kỳ nâng lên mí mắt, Yến Mị mới vừa khóc, đuôi mắt hồng hồng, giống như mặt bị nhiễm phấn, có một cổ phong tình vũ mị mềm mại, hắn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi muốn tạ bổn vương, chính là ngoài miệng nói một câu?”

Yến Mị sửng sốt một chút, sau đó nâng đôi mắt long lanh lên: “Vậy thϊếp nên tạ Vương gia như thế nào?”

Mộ Kỳ gõ gõ ngón tay lên ghế bành: “Bổn vương khát, giúp bổn vương pha trà.”

Yến Mị khó xử nói: “Nhưng thϊếp không giỏi pha trà.” Nếu là muốn nàng khiêu vũ hoặc đánh đàn, thì không có khó khăn gì, quả thật tài nghệ pha trà nàng không tốt.

“Ăn ngon hay không, ăn mới biết được.” Mộ Kỳ nhàn nhạt nói, không cho phép nàng cự tuyệt.