Chương 2: Đệ nhất mỹ nhân (2)

Nàng không muốn Yến Họa chịu loại đau khổ này, đành phải tự mình gánh chịu.

“Ngươi?” Tống Nhị Nương đầu tiên lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó từ trên xuống dưới nhìn nàng, tựa hồ đang cân nhắc cái gì, cuối cùng tầm mắt lại rơi vào trên mặt Yến Mị, đôi mắt hạnh nhân như sao, mị hoặc dụ người.

Ngay cả Tống Nhị Nương ở phong nguyệt tràng này nhiều năm thấy nữ nhân như vậy, cũng có chút nhộn nhạo, nàng thu hồi ánh mắt, rốt cuộc lộ ra một tia mỉm cười nói: “Nếu Lục nương nguyện ý thay thế, vậy thì thật tốt."

Yến Mị sinh ra đã quyến rũ, vũ mị, trong xương cốt lại lộ ra cao quý lãnh diễm, nàng đang là tuổi thanh xuân, dáng người quyến rũ, so với người trẻ tuổi khá hơn nhiều.

Nếu là đứa nhỏ này không chịu đi, thì để đứa lớn đi cũng là giống nhau.

Cho dù Yến Mị không xướng khúc, nhưng với một khuôn mặt như vậy, nam nhân nào dám trách tội nàng.

Hơn nữa nàng giữ lại đứa nhỏ này còn có ích, đánh chết thật sự không có ích lợi gì.

Yến Họa lại kinh hoảng lên, thét chói tai nói: “A tỷ, không thể đi, Tuấn Dương Hầu kia không phải thứ tốt gì, tỷ nếu đi tất nhiên không về được!”

Yến Mị quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ Yến Họa trắng bệch, trong lòng run lên, mắt đẹp khẽ trừng nói: “Câm miệng!”

Tống Nhị Nương đã đạt được mục đích, liền không cần phải nhiều lời nữa, chỉ nhàn nhạt liếc Yến Họa một cái, con ngươi phiếm lãnh lệ chi sắc: “Tiểu tiện nhân, lúc này coi như ngươi gặp may mắn.”

Dứt lời, nàng cầm roi đi ra ngoài.

Đợi Tống Nhị Nương vừa đi, khẩu khí Yến Mị bỗng nhiên tiêu tan, đầu gối nàng nhũn ra, dưới chân lảo đảo một cái, thân mình đơn bạc ngã xuống trên mặt đất.

Yến Họa nghẹn ngào, đột nhiên nhào qua ôm lấy nàng, “A tỷ, mệnh chúng ta như thế nào khổ như vậy……”

Yến Mị nghe tiếng nàng khóc, tâm đều nát, hàm răng cắn môi đỏ, liều mạng ngăn chặn một tia yếu ớt sắp tràn ra.

Nàng không thể mềm yếu, trong nhà nam tử đều bị lưu đày, quý phi cô mẫu nàng cũng bị tuẫn táng, chỉ còn nàng có thể che chở muội muội

Nàng giơ tay khẽ vuốt đầu Yến Họa, kìm nén chua xót trong lòng, nàng nhẹ giọng nói: “Họa Nhi, đừng sợ, a tỷ nhất định sẽ bảo vệ muội.”

Sau khi cho Yến Họa uống thuốc, nàng nhờ Tử Hiện trông chừng nha đầu này, không được để nàng xằng bậy.

Sau khi trở về phòng, Yến Mị thay đổi thân xiêm y, lại lần nữa trang điểm.

Chuyện này nàng không có báo cho Sở Tứ Nương, nếu Sở Tứ Nương biết, tất nhiên sẽ không cho phép, nàng còn chờ dùng thân thể này của nàng bán đi kiếm tiền.

Phấn má điểm xuyết trên đôi môi đỏ mọng, phong tình quyến rũ càng hơn ngày thường.

Sau khi trang điểm xong, Yến Mị đem di vật mẹ để lại cho nàng, một con con bướm khảm minh châu kim bộ diêu cắm ở trên mái tóc đen như mây.

Đợi màn đêm buông xuống, bên ngoài có người tới kêu, Yến Mị đem khăn che mặt mang lên, ôm tỳ bà, đứng dậy đi ra ngoài.

Khi Tống Nhị Nương đang chờ ở bên ngoài nhìn thấy Yến Mị đi ra, lại là một phen kinh diễm, tấm tắc khen ngợi không ngừng, nếp cười trên mặt cùng son phấn đều che không được, một đường đem Yến Mị đưa đến cỗ kiệu, nhìn theo cỗ kiệu biến mất ở trong tầm mắt, rồi mới trở về.

Yến Mị ngồi ở trong kiệu, sắc mặt nghiêm nghị, nàng biết chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều, cũng may nàng đã chuẩn bị tốt, nữ nhi Yến gia tuyệt đối không bị người khác lăng nhục.

Ước chừng nửa canh giờ, cỗ kiệu dừng lại.

“Yến nương tử, hạ kiệu.”

Người nói chuyện là Tuyết Vân, tiểu cô nương do Tống Nhị Nương phái tới, theo sau là rèm che của kiệu, Yến Mị khom người xuống khỏi kiệu, Tuyết Vân đi tới cổng phủ thông báo, gả sai vặt bên trong phủ liền dẫn hai người đi vào.

Tới cửa hầu phủ Tuấn Dương phong hoa tuyết nguyệt lâu, gã sai vặt lui ra, Yến Mị ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển trên đầu, ngón tay mành khảnh chậm rãi siết chặt.

Nghe đồn ở Kinh Thành, phong hoa tuyết nguyệt lâu là chỗ Tuấn Dương Hầu cùng bạn bè uống rượu mua vui, hắn thường triệu kỹ nữ trong hoa lâu hoặc là thị thϊếp trong phủ tới bồi rượu, hứng thú đi lên, liền đè nặng nữ tử đó cùng bạn bè hưởng thụ.

Nghe thấy bên trong truyền đến từng tràng cười, Yến Mị cau mày, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.

Loại thanh âm này, Yến Mị rất không hài lòng.

Có thể đi tới nơi này, nàng đã không còn đường lui, Tuyết Vân đẩy cửa ra, Yến Mị ôm tỳ bà chậm rãi đi vào, tố quyên sĩ nữ đứng yên lặng sau tấm bình phong.

Cách một bức màn, Yến Mị nhìn thấy bóng người xước xước bên trong, nàng ngăn chặn sự khó chịu trong lòng, uốn gối hành lễ, “Lang quân vạn an, nô là Giáo Phường Tư Yến Mị, tới đây hiến khúc.”

Nàng trời sinh giọng nói mềm mại kiều nộn, mang theo một cổ hương vị ôn nhu.

Người trong bình phong chớp mắt an tĩnh.

Nam nhân ngồi trên ghế nhìn nhau liếc mắt một cái, ánh mắt đều đổ dồn lên sau bức màn, chỉ thấy một bóng người yểu điệu thướt tha đứng phía sau.

Ánh mắt các nam nhân đều thay đổi, ánh mắt làm càn ở trên dáng người Yến Mị lả lướt hấp dẫn đánh giá, đáy mắt sôi nổi lộ ra dâʍ ɭσạи chi sắc.

Chẳng sợ chưa thấy được người, chỉ cần nghe giọng nói uyển chuyển này, nhìn dáng người này cũng có thể khiến tâm ngứa ngáy.

Trên mặt Tuấn Dương Hầu lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mấy ngày trước đây, hắn đi Giáo Phường Tư, chính mình nhìn thấy một tiểu cô nương học tỳ bà, một phen hỏi thăm, mới biết được là nữ quyến hầu phủ Thành Dương, tuy nhìn còn chưa có phát dục, bộ ngực không có mấy lượng thịt, nhưng dung mạo lại xinh đẹp, đặc biệt là mặt mày một cổ tử quật cường, giống như một con mèo hoang khó thuần.

Hắn cảm thấy mới mẻ, vừa vặn cũng không thấy được mặt hàng nào tốt hơn.

Hắn liền đưa bạc cho Tống Nhị Nương, muốn nàng tống cổ tiểu cô nương này tới cửa xướng khúc.

Hắn rõ ràng nhớ rõ tiểu cô nương kia kêu Họa Nhi, như thế nào biến thành Yến Mị?

Yến Mị…… Yến Mị……

Tuấn Dương Hầu trong lòng lặp lại cái tên này hai lần, trong mắt nhất thời sáng lên.

Chẳng lẽ Yến Mị này chính là Yến Mị Thành Dương Hầu, đệ nhất mỹ nhân Ngọc Kinh trong quá khứ sao.

Nghĩ đến đây, Tuấn Dương Hầu hưng phấn lên, cảm giác máu đều sôi trào lên, nếu thật là nàng…… Chẳng lẽ không phải là diễm phúc bay tới sao?

Hắn kìm nén nội tâm không được kích động, “Nếu là tới xướng khúc, liền đến trước tấm bình phong tới xướng.”