Chương 1: Đệ nhất mỹ nhân (1)

Ngọc Kinh, Giáo Phường Tư.

Một đám vũ cơ, Yến Mị là người đáng chú ý nhất.

Nàng là người múa dẫn đầu, cũng là người có dung mạo xuất chúng nhất.

Vòng eo nhẹ vặn, quyến rũ mê người, khi con mắt hạnh nhân nhìn nghiêng, dường như bên trong ẩn chứa móc câu, khiến lòng người rung động.

Dừng múa, tiếng nhạc ngưng, Sở Tứ Nương rất vừa lòng với buổi tập, “Hôm nay đều luyện không tồi, Yến Mị tốt nhất.”

Dứt lời, ánh mắt dừng ở trên người Yến Mị trên, ngực to eo nhỏ, thân hình cân đối, còn có một khuôn mặt câu hồn, nàng ở Giáo Phường Tư mười tám năm, đây lần đầu tiên nhìn thấy một vưu vật như Yến Mị.

Ngày mai là đại thọ 50 tuổi của Tuyên Bình Bá, các nàng tập luyện vũ đạo là để biểu diễn ở tiệc mừng thọ.

Đại sự hoàng đế băng hà ba tháng, triều dã trên dưới ngừng yến nhạc, mà Yến Mị ở Giáo Phường Tư cũng bị dạy dỗ ba tháng.

Hiện giờ tang kỳ đã qua, Sở Tứ Nương mắt thấy nàng học cũng không sai biệt lắm, là thời điểm thích hợp để kiếm bạc cho mình.

Yến Mị lần đầu biểu diễn, Sở Tứ Nương chờ mong nàng thành một vũ cơ nổi tiếng, như vậy mới có thể bán với giá tiền cao.

Sở Tư Nương khen nàng hẳn là sẽ vui vẻ, nhưng Yến Mị thật sự không có tâm tình, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, "Tạ Tứ Nương khen."

Năm xưa, Tuyên Bình Bá tước vị ở dưới phụ thân, trèo không tới danh gia vọng tộc hầu phủ Thành Dương như vậy

Nhưng hôm nay hầu phủ suy tàn, ngày xưa nàng là tiểu thư, của hầu phủ, còn muốn vội vàng đi bá phủ hiến vũ.

Yến Mị dù cho không muốn, cũng không có lựa chọn, thân phận hiện tại của nàng không phải là tiểu thư hầu phủ mà là Giáo Phường Tư vũ cơ, vào tiện tịch, chẳng qua đồ vật mua vui của quan to quý tộc mà thôi.

Sau khi giải tán, Yến Mị trở lại trong phòng, nhìn mình trong gương, trong gương nữ tử mắt hạnh má đào, mũi thẳng tắp, môi đỏ bừng no đủ, rực rỡ như hoa sen, sáng trong như trăng.

Nàng từng rất yêu thích khuôn mặt của mình, luôn cảm thấy đó là ân huệ của ông trời, nhưng cũng chính vì khuôn mặt này mà ngày hầu phủ Thành Dương bị lục soát, nàng bị đầy vào Giáo Phường Tử, trở thành vũ cơ.

Hiện giờ, nàng đối gương mặt này không còn thích như vậy nữa.

Chỉ nhìn thoáng qua, nàng liền thu hồi ánh mắt, dùng khăn chà lâu sạch sẽ phấn trên mặt cùng môi.

Phấn mặt mới lau được một nửa, dồn dập tiếng đập cửa vang lên, “Yến Mị tỷ tỷ, không ổn, Tống Nhị Nương đang trách phạt Yến Họa.”

Đôi tay mảnh khảnh của Yến Mị run lên bần bật, chiếc khăn dính đầy phấn hồng rơi xuống bàn trang điểm, nàng mặc kệ lớp trang điểm vội vàng mở cửa đi ra ngoài

Lại đây báo tin chính là Yến Họa giao hảo Tử Hiện, Yến Mị khuôn mặt nhỏ hơi trầm xuống nói: “Mau mang ta qua đi.”

Yến Họa là muội muội nàng.

Đi đến Phượng Tiêu Các, Yến Mị nghe được tiếng kêu thảm thiết của thiếu nữ, nàng cũng bất chấp cái gì quy củ, đẩy cửa mà vào.

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, trái tim run lên

Cây roi trong tay Tống Nương Tử quất vào tấm lưng trắng như tuyết của thiếu nữ không thương tiếc.

Thiếu nữ mảnh khảnh gầy gò, bờ vai không ngừng run rẩy, vẫn ôm chặt lấy thân mình.

Khi cây roi của Tống Nhị Nương chuẩn bị rút xuống lần nữa, Yến Mị đã sải bước tới giật lấy cây roi trong tay.

“Yến Họa không biết phạm sai lầm gì, lại khiến Nhị nương muốn đánh nàng như vậy?”

Thanh âm Yến Mị kiều nộn, có một chút bình tĩnh trong sự bình tĩnh của nàng.

Người khác không biết, Yến Mị từ trước vẫn là thiên kim hầu phủ, tính tình cực nhu nhược, người khác nói câu hơi chút nặng lời, nàng sẽ tức tới rớt nước mắt.

Nhưng từ khi tới Giáo Phường Tư, phảng phất trong một đêm nàng trưởng thành.

Nghe được thanh âm này, Yến Họa đang vết thương chồng chất chợt ngẩng đầu lên.

Nàng đột nhiên ôm lấy chân Yến Mị, giống như tìm được chỗ che trở, đem thân thể dựa vào trên người nàng.

“A tỷ……”

Yến Mị cúi đầu liếc Yến Họa, thấy nàng nhỏ nhỏ gầy gầy đáng thương cực kỳ, trong lòng chưa xót

Tống Nhị Nương lửa giận còn chưa tiêu tan, là ai không có mắt dám ngăn cản, quay đầu nhìn lại, liền thấy Yến Mị đứng ở phía sau nàng, khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen trắng, trên miệng son phấn đã lau đi một nửa, nhưng là vẫn đầy đặn và hồng hào, giống như bị nam nhân liếʍ qua.

Nếu là người khác làm như vậy, Tống Nhị Nương không thiếu được muốn thưởng nàng một đốn roi, nhưng nhìn đến Yến Mị, nàng bỗng nhiên liền không tức giận.

Tống Nhị Nương cong cong môi nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là Yến Mị, ta làm Yến Họa tối nay đi cấp Tuấn Dương Hầu xướng một tiểu khúc, nàng cư nhiên dám không nghe lời, ngươi nói ta có nên hay không giáo huấn nàng.”

Ánh mắt Yến Mị nhìn Tống Nhị Nương, móng tay chậm rãi cắm sâu vào da thịt, thần sắc nàng bình tĩnh như thường, hai đầu gối hơi cong, hành lễ nói: “Nhị nương, Họa Nhi nàng từ nhỏ tính tình quật cường, nếu là nàng không chịu đi, đó là đánh chết nàng cũng vô dụng, tối nay ta cũng không có việc gì, không bằng làm ta thay thế Họa Nhi tiến đến hầu phủ Tuấn Dương Hầu phủ, thế nào ?”

Tống Nhị Nương bên ngoài dạy các cô nương tập nhạc, trên thực tế là nơi hành da^ʍ, cùng tú bà giống nhau.

Toàn bộ Ngọc Kinh, ai không biết Tuấn Dương Hầu thanh danh hỗn độn, có tiếng tay ăn chơi ở xóm cô đầu, trong nhà thê thϊếp thành đàn, động một chút đánh chửi, ngược đãi nữ nhân.

Nghe nói trước đó vài ngày còn lộng chết tiểu nha đầu mười một tuổi, sau lại dùng bạc đem sự tình che lấp đi.

Đáy lòng Yến Mị nổi lên một cổ ớn lanbj, làm Yến Họa đi xưởng khúc cho Tuấn Dương Hầu, nếu Tuấn Dương Hầu kia coi trọng Yến Họa, chẳng phải là dê rơi vào miệng cọp sao.

Trong long Yến Mị căm giận khó chịu, nhưng lại cũng không dám công khai thách thức Tống Nhị Nương, các nàng trốn không thoát nơi này, nếu là đắc tội với Tống Nhị Nương, Yến Họa về sau sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn.