Yến Mị hiểu được Quân Kiều căn bản không phải khen nàng, mà là đang châm chọc nàng, mới đến vương phủ hai ngày, liền sử dụng thủ đoạn câu dẫn Mộ Kỳ.
Trong vương phủ lớn này, nàng đã từng thấy không ít nữ nhân vì nam nhân tranh giành tình cảm, trong lòng nàng cũng biết rõ vì sao Quân Kiều đối với nàng địch ý như vây.
Yến Mị nâng mắt lên, nhếch lên đôi môi đỏ mọng, mang theo cười nói: “Tỷ tỷ đây là nói gì vậy, muội muội nếu đi tới vương phủ, trở thành nữ nhân của Vương gia, hắn là phải hầu hạ Vương gia thật tốt.”
Quân Kiều nghe xong trong lòng khó hiểu, tiện nhân này còn không phải là đang nói các nàng không hầu hạ tốt Vương gia sao, các nàng muốn hầu hạ tốt, phải được Mộ Kỳ cho các nàng cơ hội.
Quân Kiều sắc mặt tái nhợt một hồi, sau đó một hồi đỏ bừng, cuối cùng chuyển thành tươi cười: “Muội muội nói rất đúng, nghe nói muội muội đến từ Giáo Phường Tư, tự nhiên có bản lĩnh hầu hạ là chúng ta xuất thân khuê các trung nữ tử so ra kém với muội.”
Trước khi Quân Kiều vào vương phủ, là nhà mẹ đẻ cháu gái ngoại bà con xa của Thái Hậu, vì dung mạo xinh đẹp lại có chút tài hoa, bị Thái Hậu giữ lại trong cung, sau khi Mộ Kỳ lên nhϊếp chính, Thái Hậu liền đem nàng nhét vào hậu viện vương phủ.
Ngày Yến Mị vào phủ, nàng liền phái người đi hỏi thăm, biết Yến Mị là vũ cơ được Hoài Vương mang từ Giáo Phường Tư về, Vương gia tình nguyện sủng hạnh loại mặt hàng này, cũng không ở Đồ Mi viện của nàng qua đêm, cái này làm cho Quân Kiều như thế nào không hận.
Quân Kiều chỉ kém không có nói rõ nư nhân như các nàng từ Giáo Phường Tư ra, chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổn câu dẫn nam nhân.
Yến Mị âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ khó chịu, nhàn nhạt cười nói: “Tỷ tỷ nói đùa, muội muội tới vương phủ là vì hầu hạ Vương gia, chỉ cần Vương gia thích, muốn muội muội hầu hạ như thế nào đều được, nếu là tự giữ thân phận, lại không chiếm được sủng ái Vương gia thì có tác dụng gì? Huống chi tỷ tỷ xuất thân như vậy tới vương phủ cũng chẳng qua là làm thϊếp, so với muội muội lại tốt hơn chỗ nào?”
Yến Mị biết Quân Kiều là Thái Hậu ban thưởng cho Mộ Kỳ, nghĩ đến xuất thân cũng không cao, bằng không cũng không có khả năng làm thϊếp.
Quân Kiều biết Yến Mị là đang chê cười nàng không chiếm được sủng ái của Mộ Kỳ, xuất thân tiểu quan chi nữ lại còn tự cho thân phận mình cao quý, Quân Kiều bị Yến Mị chọc giận, hồ ly không biết xấu hổ này lại dám nói nàng như vậy!
Nàng hiện giờ đã là không đem mình để vào mắt, tương lai nếu là được sủng ái, còn không phải sẽ đạp lên đầu mình tác oai tác oái, nàng không thể cho Yến Mị cơ hội này!
Nghĩ đến đây, trong mắt Quân Kiều hiện lên một tia nghiêm nghị, Yến Mị vốn tưởng rằng Quân Kiều sẽ tức giận ngay tại chỗ, nhưng Quân Kiều đột nhiên nở nụ cười; “Muội muội miệng mồm dẻo như thế, nhưng thật ra làm tỷ tỷ ta học được nhiều điều, nơi này của ta có một gốc cây hoa sơn trà, coi như là quà gặp mặt tặng cho muội muội.”
Nói xong, nàng đưa mắt ra hiệu với Tê Hương bên người, Tê Hương liền bưng chậu hoa đi đến trước mặt Yến Mị.
Yến Mị khó hiểu trước sự thay đổ đột ngột của Quân Kiều, không biết nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, nàng tuyệt đối không phải là dùng để lấy lòng mình, cũng tuyệt đối không thể một điều nhịn chín điều lành như vậy, chẳng lẽ bồn hoa mẫu đơn này còn có điều gì bí ẩn?
Lúc này, Tê Hương đã bưng chậu hoa đi tới trước mặt nàng, Đường Khê đang muốn tiến lên tiếp lấy, Tê Hương liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Bồn hoa mẫu đơn này là Thái Hậu tặng cho, thận phận của ngươi làm sao xứng lấy.”
Tê Hương nói xong, Yến Mị liền biết đối phương đánh chủ ý gì, Tê Hương ý tứ là muốn nàng tự mình đi đến lấy, đến lúc đó nếu là nàng không có “Tiếp ổn”, chậu hoa bị đập vỡ, đối phương liền có thể nói nàng là cố ý đập vỡ hoa mẫu đơn mà Thái Hậu ban tặng, đối với Thái Hậu bất kính, nàng làm thϊếp mà phạm sai lầm như vậy, nhưng nếu là nàng không lấy, tất nhiên là khinh thường Thái Hậu, Quân Kiều có thể thu thập nàng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Yến Mị khẽ mỉm cười, dùng ngón tay mân mê những cánh hoa trong rổ rồi bình tĩnh nói: “Không nghĩ tới hoa mẫu đơn này vẫn là vật quý giá như thế, nhưng mà ta nghĩ nếu Đường Khê không xứng lấy, vậy ngươi tự nhiên cũng không xứng, nên chủ tử ngươi tự mình đưa đến trên tay ta mới đúng.”
Tê hương cùng Đường Khê giống nhau đều là nha hoàn, ở vương phủ địa vị đều là giống nhau, nàng làm thấp đi thân phận Đường Khê, đó là làm thấp đi chính mình.
Tê hương bị nàng nói không còn gì để nói, chỉ đành phải quay đầu lại nhìn Quân Kiều, Quân Kiều thầm mắng một câu đồ vô dụng, liền đi lên trước, từ trong tay Tê Hương đem chậu hoa đoạt lại, cười lạnh đưa cho Yến Mị: “Muội muội, khí thế muội muội cũng thật lớn.”
Yến Mị chỉ hướng nàng nở một nụ cười ôn hòa, cũng không có đi tiếp, nhưng ngay lúc Tê Hương vừa định lùi lại, nàng đột nhiên liếc qua hai người, liền nhìn thấy một nam tử mặc áo bào xanh cách đó không xa, nhưng không thấy rõ mặt, nàng cũng không thể xác định là Mộ Kỳ, lung tung hô câu: “Vương gia……”
Tê hương cùng Quân Kiều sôi nổi quay đầu xem, Yến Mị vươn một chân ở dưới chân Tê Hương vướng một chút, khiến Tê Hương mất thăng bằng đυ.ng vào trên người Quân Kiều, Quân Kiều nơi nào nhìn thấy cái gì Vương gia, đột nhiên quay đầu lại, chậu hoa trong tay đã nằm ở trên mặt đất.
Chậu hoa vỡ vụn, đất bắn tung tóe khắp mặt đất, Yến Mị lôi kéo Đường Khê lui lại một bước, nhưng vẫn không tránh khỏi bị bùn đất bắn đến.
Yến Mị nhìn thấy làn váy thêu thùa bị dính bùn đất, có chút đáng tiếc nhăn mày: “Tỷ tỷ nếu đáp ứng đem hoa mẫu đơn tặng cho ta, vì sao lại đem chậu hoa đập vỡ, chẳng lẽ là khinh thường muội muội, cho rằng muội muội không xứng có được lễ vật của Thái Hậu ban tặng sao?”
Quân Kiều nguyên bản muốn vu hãm Yến Mị, ai ngờ lại bị Yến Mị trả đũa, tức đến hộc máu, nàng trừng mắt nhìn Tê Hương vừa rồi đâm vào mình, Tê Hương run bần bật: “Phu nhân, nô không phải cố ý, mới rồi có người ngáng chân nô, nhất định là nàng!” Nàng nói vươn ngón tay chỉ vào Yến Mị.
Quân Kiều đến bây giờ, nơi nào còn không rõ, tiểu tiện nhân Yến Mị, dám tính kế nàng!
Quân Kiều tức giận đến phát điên, nhưng mà rất nhanh nàng liền bình tĩnh lại, hiện tại ở trong khu vườn này, chỉ có người của nàng cùng người của Yến Mị, nếu nàng không thừa nhận, Yến Mị cùng Đường Khê tính đều chỉ ra và xác nhận nàng, cũng định không được tội nàng.
Nàng trợn tròn một đôi mắt, đầy mặt tức giận: “Ngươi nói hươu nói vượn, ta có ý tốt đem hoa mẫu đơn tặng cho ngươi, ngươi lại cố ý làm vỡ chậu hoa, lại còn tới vu hãm ta, bồn hoa này chính là Thái Hậu ban tặng, ngươi lần này làm như vậy, rõ ràng là đối với Thái Hậu bất kính.”
Yến Mị chưa thấy qua nữ nhân trả đũa như vậy, nàng hừ nhẹ đáp lễ: “Rõ ràng là tỷ tỷ chính mình cầm không xong, đem hoa mẫu đơn làm vỡ, nếu nói bất kính, hẳn là tỷ tỷ bất kính với Thái Hậu mới đúng."
Quân Kiều lười cùng nàng nói chuyện nàng lạnh giọng nói câu: “Hôm nay ta liền thay Vương gia làm chủ, đem ngươi, tiện nhân này đánh chết, miễn cho ngươi liên lụy vương phủ, làm Vương gia bị liên luỵ theo.”
Vừa nói nàng vừa đưa mắt ra hiệu với Tê Hương cùng Đinh Hương, hai nô tỳ này tiến lên, chuẩn bị bắt lấy Yến Mị, Đường Khê thấy thế cuống quít che trước người Yến Mị, Đinh Hương sinh ra đã cao to khỏe, một tay đem Đường Khê đẩy ra, Đường Khê đυ.ng vào lan can cầu hình vòm, té lăn trên đất, hít một hơi thật dau vì đau.
Thấy hai người tiếp tục lao về phía mình, Yến Mị kinh hô một tiếng: “Tỷ tỷ tâm địa thật sự là ác độc, lại dùng thủ đoạn thâm độc như vậy tới hại ta, nếu là Vương gia đã biết, hắn tất nhiên sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Vừa nói, nàng vừa phóng người về phía lan can đá của cầu vòm, lưng dựa vào lan can đá, nhưng hai nha hoàn kia vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục đuổi theo. Yến Mị lui đến nơi này, trong lòng liền đã có chủ ý, nếu Quân Kiều ngoan độc như thế, vậy đừng trách nàng không khách khí.
Đợi khi Đinh Hương chộp tới phía nàng, một tay Yến Mị đỡ lấy sư tử trên hàng rào đá, thân thể uốn lượn thành một vòng cung kỳ lạ, nàng từ nhỏ luyện vũ, thân mình mềm mại hơn so với người bình thường, một tay khác đẩy eo Đinh Hương, Đinh Hương vốn đã hung hãn, không kìm được sức, bị nàng nhẹ nhàng đẩy, cả người toàn bộ đều rơi xuống hồ.
Cùng với một tiếng vang lớn "phịch", nước trong hồ văng nơi, Đinh Hương không biết bơi, giống như như chó rơi xuống nước ở trong hồ không ngừng giãy giụa lên, trong miệng kêu cứu, nhưng lại không ai đi cứu nàng.
Chỉ tiếc tất cả những cánh hoa mà Yến Mị vất vả thu thập, toàn bộ đều bị rải trong hồ.
Tê Hương thấy vậy, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch, không dám tiến lên, Quân Kiều mềm nhũn, kiềm chế không được tiến lên nổi giận mắng: “Ngươi tiện nhân này!” Giơ tay phải chuẩn bị cho Yến Mị một bạt tay.
Nhưng mà, Yến Mị nhìn phía sau nàng đứng bất động, một chút cũng không né tránh, mắt thấy cái tát sắp giáng xuống khuôn mặt non nớt như cánh hoa kia, Quân Kiều tay đột nhiên dừng ở giữa không trung, không thể động đậy.
Nàng quay đầu nhìn lại, Mộ Kỳ không biết khi nào đi tới phía sau lưng mình, khuôn mặt tuấn tú băng trầm, lông mày như kiếm hơi nhướng lên, ngữ khí hăn lạnh băng: “Ngươi muốn làm gì?”
Quân Kiều nhận thấy trên người Mộ Kỳ phát ra một luồng khí lạnh, nàng giật mình, tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng, mở miệng ấp úng nói: "Thần thϊếp... Thần thϊếp..."
Yến Mị đối diện phản ứng nhanh hơn nàng rất nhiều, nàng khẽ đảo mắt, đáy mắt liền nổi lên một tầng hơi nước, nàng cầm lấy khăn xoa xoa đôi mắt, quỳ rạp xuống đất: “Vương gia, việc này nguyên là thϊếp thân sai, thϊếp thân cũng không biết nơi nào đắc tội tỷ tỷ, làm tỷ tỷ đối với thϊếp thân ghi hận như thế, tỷ tỷ còn nói muốn thay Vương gia làm chủ, đem thϊếp thân đánh chết.”
Nàng khẽ chớp hàng mi, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gò má hồng nhuận, tựa như giọt sương đọng trên cành hoa, bộ dáng nàng ủy khuất như vậy, không nam nhân nào sẽ không động lòng.
Mộ Kỳ nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, khi dừng ở trên người Quân Kiều, liền càng thêm lạnh lẽo vài phần: “Bổn vương cũng không biết, một tiểu thϊếp nho nhỏ, cư nhiên có thể vì bổn vương làm chủ?”
Vừa rồi hắn định đi đường khác trở lại Thừa Phong viện, lại bởi vì nghe thấy được tiếng nữ nhân ở bụi hoa cãi nhau, liền cùng Tần Phong đi tới xem một chút, không ngờ lại đυ.ng phải một màn này.
Mộ Kỳ thanh âm không lớn, nhưng Quân Kiều có thể nghe được trong nội tâm phát ra một tia hàn ý, Quân Kiều tim đập thình thịch. Mặc dù trước đây Mộ Kỳ cũng đối với nàng lãnh đạm, nhưng cũng chưa bao giờ dọa người như vậy.
Nàng sợ tới mức cả người phát run, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, thanh âm run run nói: “Vương gia, không phải như ý nàng nói, thϊếp có ý tốt đem hoa mẫu đơn Thái Hậu ban cho thϊếp đưa cho Yến Mị, nhưng nàng lại đem hoa mẫu đơn ngã trên mặt đất, nàng đối với Thái Hậu bất kính, thϊếp liền muốn giúp Vương gia quản giáo nàng, ai ngờ nàng không chỉ có đem nha hoàn thϊếp đẩy vào trong nước, còn bôi nhọ thϊếp thân như thế.”
Nói xong hốc mắt liền đỏ, nàng cầm lấy khăn giả vờ lau nước mắt.
Yến Mị nghe cười lạnh không ngừng, Quân Kiều cho rằng, cho rằng chỉ có mình nàng có miệng sao?
Yến Mị ủy khuất cắn môi đỏ, mắt hạnh nàng rưng rưng, vẻ mặt lộ ra vài phần yếu ớt: “Vương gia, bồn hoa mẫu đơn kia rõ ràng là chính tỷ tỷ tự mình quăng ngã, cùng thϊếp không quan hệ, mọi người ở đây đều có thể làm chứng.”
Nàng nói xong, Đường khê lập tức làm chứng cho nàng, Tê Hương xưa nay luôn sợ Mộ Kỳ, sợ đến mức không thể mở miệng.
Chưa nói đến việc này rốt cuộc là ai sai, Quân Kiều này không coi ai ra gì, thái độ tự cao tự đại đã đắc tội tới Mộ Kỳ, huống chi Quân Kiều cư nhiên lấy Thái Hậu tới áp hắn, Mộ Kỳ gần đây cùng Thái Hậu rất nhiều chính kiến không hợp nhau, lúc này nghe được “Thái Hậu” hai chữ, nội tâm có chút phản cảm.
Vẻ mặt hắn không vui, cau mày nói: “Ngươi có tư cách gì giúp bổn vương giáo huấn nàng, ngươi vào phủ cũng hơn một tháng, lại vẫn cứ không tuân thủ quy củ, nếu như thế, trở về đem 《 nữ giới 》, 《 nữ đức 》 chép một trăm lần, mặt khác bổn vương cũng sẽ nhờ Tần ma ma dạy ngươi học quy củ.”
Thân phận của tiểu thϊếp nói thật dễ nghe là chủ tử, kỳ thật ở trong mắt chủ tử chính là nô, không được ghi vào gia phả, còn có thể tùy ý bán đi.
Trong lòng Quân Kiều vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, trong miệng tràn đầy cay đấy, 《 nữ giới 》《 nữ đức 》 kia chép một trăm lần cũng sẽ mệt chết, nàng há mồm muốn giúp mình biện giải: “Vương gia……”
Một câu của Mộ Kỳ đánh gãy lời nàng: “Nếu là không muốn, ngươi cũng không cần tiếp tục ở lại vương phủ.”
Đáy lòng Quân Kiều phát lạnh, nàng biết Mộ Kỳ cũng không phải đe dọa nàng, sợ tới mức run lập cập, lại không dám nhiều lời, chỉ là căm ghét trừng mắt nhìn Yến Mị một cái, hận không thể từ trên mặt nàng đào xẻo xuống hai miếng thịt.