Chương 11: Bị phạt

Trong lúc mấy người tranh cãi, Tần Phong đã vớt Đinh Hương ra khỏi nước, may mà mùa này nước hồ cạn, Đinh Hương cũng không uống nhiều nước, Tần Phong vỗ lưng nàng vài cái, Đinh Hương ho khan hai tiếng, phun ra nước sau liền tỉnh lại.

Quân Kiều nguyên bản muốn giáo huấn Yến Mị, ai ngờ đυ.ng phải Mộ Kỳ, nam nhân này căn bản không che chở nàng, Quân Kiều nghĩ nàng lớn như vậy, chưa từng chịu qua ủy khuất này, thù này sớm muộn gì một ngày nào đó nàng sẽ hoàn trả lại cho Yến Mị.

Hôm nay thật đúng là xui xẻo, đứng dậy chuẩn bị đi, Mộ Kỳ gọi lại nàng: “Từ từ.” Quân Kiều trong lòng vui vẻ, còn tưởng rằng Mộ Kỳ thay đổi chủ ý, ai ngờ Mộ Kỳ lại chỉ vào mặt đất: “Ngươi đánh nát hoa, ngươi tự mình phái người tới thu thập.”

Chút hy vọng trong mắt Quân Kiều tan tành, nàng cắn môi, thấp giọng trả lời: “Vâng.”

Quân Kiều đi rồi, Mộ Kỳ lúc này mới nhìn lướt qua Yến Mị quỳ trên mặt đất, thấy thần sắc nữ tử trông tất bình tĩnh, nếu không phải nước mắt trên mặt chưa khô, ai cũng sẽ không tin rằng nàng vừa rồi đã khóc.

Thấy Yến Mị muốn đứng dậy, Mộ Kỳ nhíu mày, thấp mắng câu: “Ai cho ngươi đứng lên?”

Yến Mai ngẩng đầu lên, nâng khuôn mặt trắng nõn hồng hào, đôi mắt bị nước mắt rửa sạch vô cùng trong trẻo, ngơ ngác nhìn hắn: “Vương gia, thϊếp làm sai cái gì?”

Khi chạm được ánh mắt sắc bén của Mộ Kỳ, đáy lòng nàng sinh ra vài phần chột dạ, vừa rồi chính mình vươn chân vướng Tê Hương có phải hay không bị hắn thấy được, nhưng khi đó khoảng cách hai người còn rất xa, hắn sao có thể nhìn thấy?

Mộ Kỳ thấy Yến Mị còn giả ngu, hắn là người tập võ, có thiện xạ, thị lực của hắn tự nhiên so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, vừa rồi cách một bụi hoa, hắn liền nhìn thấy động tác nhỏ của nữ tử này, trước mắt lại còn làm bộ giống như không có việc gì, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn suýt nữa đã bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng làm cho mờ mắt.

Mộ Kỳ trừng mắt nhìn nàng: “Vừa rồi bổn vương tận mắt nhìn thấy ngươi vướng ngã Tê Hương, ngươi dám phủ nhận?”

Hắn vừa mới giáo huấn Quân Kiều, đều không phải là bởi vì hắn thiên vị Yến Mị, thứ nhất Quân Kiều là người của Thái Hậu, chẳng qua hắn mượn cơ hội này chèn ép một phen mà thôi, thứ hai Quân Kiều nói hắn đều nghe được, đích xác không coi ai ra gì, vương phủ của hắn còn không tới phiên một thị thϊếp nho nhỏ tới làm chủ.

Tim của Yến Mị đập như trống, nàng không bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này có người có năng lực như vậy, lời đồn rằng Mộ Kỳ có thể bắn mũ sắt của thủ lĩnh kẻ thù cách tường thành trăm bước nhất định là sự thật.

Bây giờ đã bị phát hiện, nếu Yến Mị lại không phủ nhận, ngược lại sẽ làm Mộ Kỳ khinh thường, còn không bằng thoải mái hào phóng thừa nhận, trong lòng nàng chua xót, hốc mắt đỏ lên nói: “Vương gia, thϊếp thân làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, Quân Kiều tỷ tỷ vốn lên kế hoạch làm thϊếp thân đánh nát chậu hoa, sau đó lại trị tội thϊếp bất kính với Thái Hậu, thϊếp rơi vào đường cùng mới ra hạ sách này.”

Nói xong, cổ hồng rũ xuống, đôi môi đỏ mọng mím lại, trong mắt lấp lánh nước mắt, bộ dạng như sắp khóc.

Quân Kiều nói hắn đều nghe được, nữ nhân kia đích xác ngang ngược vô lý, không bài trừ sẽ có loại động cơ này, nhưng Yến Mị này không phải đánh đòn phủ đầu sao? Nàng đều chiếm thượng phong, lại còn nói người khác lòng mang ý xấu.

Nhưng thật ra là một nữ nhân thông minh.

Nhưng ngày thường hắn ghét nhất người khác ở dưới mí mắt hắn chơi tâm cơ, cố tình nữ tử này nói đúng hợp lý, hắn không biết nên giận hay nên cười cười: “Ngươi còn nói lý?”

Yến Mị tự nhiên biết Mộ Kỳ cũng không phải khen nàng, nàng còn muốn lợi dụng Mộ Kỳ cứu cả nhà nàng, quả quyết không thể ở ngay lúc này mất đi sủng ái của Mộ Kỳ, nàng cúi đầu nói với giọng nghẹn ngào: “Thϊếp biết sai rồi, thỉnh Vương gia trách phạt.”

Thấy thấy độ nhận sai của nàng không tệ, điểm này trong lòng hắn cũng vơi đi rất nhiều.

Mộ Kỳ yên lặng không tiếng động, nhìn chằm chằm Yến Mị giống như tiểu hài tử phạm lỗi quỳ trên mặt đất, lông mi khẽ run, làm hắn nhớ bộ dáng đáng thương kia của nàng đêm qua trong ấm trướng. Rốt cuộc nàng không giống như Quân Kiều, đối với nàng nghiêm khắc trách cứ, chỉ nói: “Đã biết sai rồi, niệm ngươi mới vào vương phủ, không hiểu quy củ, bổn vương liền cho ngươi một cơ hội nữa, phạt ngươi chép 50 lần 《 nữ giới 》.”

Yến Mị trong lòng rất là không tình nguyện chép, nhưng nàng căn bản không có cự tuyệt đường sống, hơn nữa Mộ Kỳ đối với nàng xử phạt rõ ràng so Quân Kiều nhẹ hơn rất nhiều, hắn nói niệm nàng là vi phạm lần đầu cho nên phạt nhẹ chút, nàng có thể cho rằng Mộ Kỳ đối với nàng vẫn là có vài phần bất đồng sao?

Trong nháy mắt Yến Mị đối với Mộ Kỳ có điều đổi mới, nhưng ngẫm lại người nam nhân này có lẽ vẫn là đầu sỏ gây tội hại Yến gia của nàng, nàng trấn tĩnh lại, thấp giọng nói: “Thϊếp thân tuân mệnh.”

Mộ Kỳ cũng không có tiếp tục trách cứ nàng, thấy nàng quỳ hồi lâu: “Đứng dậy đi.”

Yến Mị đang muốn đứng dậy, động một chút, phát hiện hai chân mình tê dại không động đậy, nàng hơi nhíu mày, nâng lên mắt hạnh đáng thương nhìn hắn.

Mộ Kỳ biết nàng sẽ giả bộ dáng vẻ này tới mê hoặc người, lấy lần này tranh thủ người khiến khác đồng tình, ngày thường hắn đã sớm phất tay áo mà đi, hôm nay hắn lại kiên nhẫn mười phần: “Làm sao vậy?”

Trên khuôn mặt ửng hồng của Yến Mị hiện lên một vệt ửng hồng, hàm răng trắng nõn khẽ cắn vào đôi môi đỏ mọng, lông mày hơi cau lại, trong đôi mắt mơ màng lấp lánh hiện lên một tia ngượng ngùng: “ Hai chân thϊếp thân tê dại, đứng dậy không được.”

Mộ Kỳ chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt nàng, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người nàng, sau giờ ngọ ánh nắng chiều xuân chiếu lên người hắn, gấm hoa lộng lẫy, trên ngực thêu hoa văn mãng xà bằng tơ vàng rạng rỡ, như bay ra khỏi quần áo.

Yến Mị ngước mắt nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt Mộ Kỳ, nàng biết hắn lại đem sự tình nghĩ sai rồi, nàng đều không phải là ở trước mặt Mộ Kỳ làm bộ làm tịch, lần này thật là quỳ thời gian lâu, hai chân tê dại không động đậy, có lẽ hiện tại Mộ Kỳ đang hiểu lầm nàng, Yến Mị há miệng thở dốc muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy mình giải thích như thế nào, Mộ Kỳ căn bản là sẽ không tin tưởng nàng.

Lúc này, nam nhân môi mỏng khẽ động, thanh âm lạnh như vàng ngọc va chạm: “Ngươi muốn bổn vương đỡ ngươi?”

Yến Mị theo bản năng gật đầu, đột nhiên lại lắc đầu, chân nàng đã tê rần, nhưng nàng vẫn chưa muốn hắn tới đỡ, Đường Khê vẫn còn bên cạnh, nàng đưa mắt ra hiệu với Đường Khê, Đường Khê đang muốn tiến lên, trước mắt Yến Mị duỗi một bàn tay ra, bàn tay này thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay đều có những vết chai vàng nhạt, Đường Khê thấy Mộ Kỳ muốn đỡ Yến Mị, liền lui sang một bên.

Chính là đêm qua, chính là đôi tay này dùng một sức lực xa lạ thiếu chút nữa đem nàng bóp nát, Yến Mị nhìn thoáng qua, hai má ửng đỏ, đôi mắt hạnh rũ xuống che lại ngượng ngùng trong mắt, nàng tự nhiên không thể cự tuyệt hắn, nâng lên bàn tay trắng nhỏ dài để vào bàn tay to lớn của hắn hắn.

Bàn tay của Yến Mị mảnh mai trắng trẻo, Mộ Kỳ nhìn thấy móng tay được sơn của nàng được, màu sắc đẹp hơn trà hoa mẫu đơn trên mặt đất, Mộ Kỳ nhìn nàng móng tay thượng nhiễm sơn móng tay, nhan sắc so trên mặt đất mẫu đơn trà còn muốn diễm lệ, ánh mắt hắn buồn bã, nắm lấy bàn tay này, đột nhiên đem thân mình Yến Mị lôi kéo, Yến Mị đứng dậy, hai chân như bị kim chân, không có đứng vững, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng ngã vào trong lòng ngực hắn.