Dận Nhưng thầm nghĩ, đúng là người liều lĩnh, nếu không phải Đồng Quốc Cương can ngăn, lỡ thật sự xảy ra chuyện thì nguy to.
"Lương Cửu Công, truyền khẩu dụ của trẫm," Khang Hi không quan tâm đến giờ giấc, "Tuyền Tác Ngạch Đồ, Minh Châu tức tốc tiến cung yết kiến." Dặn dò xong lại bất đắc dĩ nhưng sủng nịch vỗ vỗ mu bàn tay của Thái Tử: "Vậy đã hài lòng chưa? Có thể buông tay?"
"Hoàng A Mã anh minh, con cáo lui trước."
Dận Nhưng cười rạng rỡ, buông tay, trong tiếng cười mắng "Nhãi ranh mau cút đi" của Khang Hi mà lui xuống.
Ra khỏi Càn Thanh Cung, Dận Nhưng mới nhẹ nhàng thở phào.
Hắn vốn không hy vọng thực sự được đi theo, mục đích thực sự là tìm người có thể kiềm chế thúc công, cố gắng tránh kết cục hòa đàm trong mơ. Minh Châu tuy rằng có lúc rất phiền, nhưng gác lại ân oán cá nhân, hắn là người khéo léo trong giao tiếp, ứng xử linh hoạt, làm việc lại vô cùng thỏa đáng.
Min Châu là người đứng đắn, trong đầu đã có trăm phương kế sách để đối phó với Tác Ngạch Đồ. Hai người cũng là bạn bè từ thuở thiếu niên, cùng nhau làm thị vệ hơn hai mươi năm trước. Tuy nhiên, Minh Châu lại có khả năng quan sát hơn. Hắn dường như hiểu rõ rằng chính Hoàng Thượng cố ý đề bạt hắn để kiềm chế Tác Ngạch Đồ, cho nên hắn chẳng bao giờ làm phiền Tác Ngạch Đồ, khiến Tác Ngạch Đồ không thoải mái.
Muốn nói thật ra thì cũng chẳng đến mức nước lửa không dung hòa.
Dận Nhưng yên tâm, thong dong hát "Màu thiên thanh chờ mưa bụi" trở về Dục Khánh Cung, cũng không về Thuần Bổn Điện, theo thói quen đi về dãy nhà phía sau hậu điện.
Đáng thương Minh Châu vừa được hai nha hoàn xinh đẹp hầu hạ xong, vừa gội đầu xong, đang chuẩn bị ngủ ngon thì bị ý chỉ đột ngột triệu tập, đành phải mò mẫm, vội vã tiến cung.
Ngay tại cửa cung, hắn còn gặp Tác Ngạch Đồ oai phong lẫm liệt, cổ áo bít tất lộ ra ngoài.
Hai người gặp nhau lần đầu tiên không chào hỏi, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vạn tuế gia nửa đêm triệu tập, đây là có chuyện gì to tát xảy ra? Chẳng lẽ Hoàng quý phi... hoăng? Vậy gọi bọn họ hai người làm gì, cũng nên gọi người nhà họ Đồng tiến cung mới phải... Tác Ngạch Đồ nghĩ mãi không ra.
Minh Châu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Tác Ngạch Đồ, lại liên tưởng đến việc Thái Tử tỏ vẻ muốn đi theo đoàn Ni Bố Sở trước mặt mọi người hôm nay, nhưng thực ra đã đoán được phần nào, trong lòng thầm than, vạn tuế gia đây là gọi hắn đi hộ giá cho Tác Ngạch Đồ!
Ai u... Thật đúng là đen đủi a...
Cùng lúc Dận Nhưng nài nỉ Khang Hi trong Càn Thanh Cung, Trình Uyển Uẩn đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tiệc tối liên hoan.
Nàng đến trễ, Kim ma ma đến truyền lời, nàng mới nhận ra hôm nay đã là ngày mười lăm tháng tư.
Thời gian trôi nhanh thật! Ăn ngủ, chơi bời cùng Thái Tử gia, cuộc sống này hoàn toàn không như nàng tưởng tượng sẽ khó khăn.
Ban đầu khi nghe nói muốn vào Đông Cung hầu hạ Thái Tử, nàng thực sự có chút lo lắng, mới vào Đông Cung, không ít người ghen tị bàn tán về nàng, nói xuất thân như vậy, lại may mắn được vào hầu hạ Đông Cung, thật là tổ tiên mồ mả bốc khói.
Lúc ấy Trình Uyển Uẩn mặt không biểu cảm mà nghĩ, khói nhẹ nào đúng quy cách, tổ tiên nhà họ Trình tám phần bị người đốt, nàng mới xui xẻo như vậy.
Mọi người đều biết.
Bất luận là sách sử, dã sử hay đời sau các loại phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết, Thái Tử đều không được coi là nhân vật chính diện, ở các phiên bản khác nhau, không phải ngu xuẩn vô năng thì là bạo ngược hoang da^ʍ, tóm lại hoàn toàn là pháo hôi.
Nhưng khi thực sự quay về hơn hai trăm năm trước, sống ở thời đại này, gặp ánh mắt đầu tiên của hắn, nàng liền nhận ra hắn hoàn toàn khác với Thái Tử trong sách sử.
Khang Hi không phải sọ não úng nước, thả lỏng một Thái Tử vô dụng thế nhưng có thể nhẫn hơn bốn mươi năm mới phế bỏ, thậm chí sau khi phế truất còn có nhiều con trai để lựa chọn, ở trong tình huống bị các thế lực ép buộc và hoàn toàn thất vọng với Thái Tử, vẫn nguyện ý lại lập Thái Tử.