Trận cuối cùng, Phó Quân Hách và Tống Thanh một chọi một. "Hạ gục hắn! Lý Diễm, đè chết hắn!" Tướng sĩ của Thiên cấm vệ dõng dạc hô to.
Kim cấm vệ bên kia cũng không chịu yếu thế, đồng thanh hô lớn "Tống Thanh... Tống Thanh... Tống Thanh!"
Phó Quân Hách và Tống Thanh bước vào giữa khán đài, hai người họ lúc này trở thành tâm điểm của toàn giáo trường.
"Lý huynh, cuộc tỷ thí lần này cho huynh chọn, để khỏi nói là tại hạ ức hϊếp người mới." Tống Thanh tỏ ra rất tự tin.
Bất kể là cưỡi ngựa, bắn tên, kiếm thuật hay võ thuật, ở kinh thành hắn đều đứng hàng nhất nhì, có thể nói là nhân tài toàn diện. Chỉ là Tống Thanh không thể ngờ, đối phương của mình thật ra chính là Phó Quân Hách - chiến thần trên sa trường.
"Ồ, không ngờ Tống huynh có nghĩa khí như vậy, nếu thế ta đây cũng không khách khí, so kiếm thuật đi!" Kiếm pháp của Phó Quân Hách là tôi luyện gϊếŧ địch trên chiến trường mà thành, mỗi một chiêu đều dứt khoát đoạt mạng. Tuy Phó Quân Hách nhìn Tống Thanh mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo hàn khí, thể hiện rất rõ ràng.
Tống Thanh cũng đã sớm nhận ra Phó Quân Hách có địch ý với mình, nhưng hắn tự xét mình chưa từng đắc tội với người này, trong lòng khó hiểu không biết địch ý này từ đâu mà đến. Hai người cầm trong tay trường kiếm, ánh mặt trời giờ ngọ chiếu rọi từ trên cao, in hai hàng bóng dài trên sân. Ngay từ đầu trận, Phó Quân Hách không hề tấn công, chỉ phòng thủ, các chiêu thức tung ra cũng có nhiều sở hở, mục đích làm Tống Thanh dần khinh địch, lúc đó hắn sẽ một chiêu đánh bại.