Chương 4: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Với Cô

Trên gò má của anh xuất hiện vệt màu đỏ không bình thường, anh xoa xoa nó.

Một bụng khí tức của Trang Thư Khuynh thời khắc này hoàn toàn biến mất, không để lại chút dấu vết nào, ánh mắt cô hơi lóe lên, ôm chăn không nói lời nào.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Thấy cô không nói gì, anh mở miệng trước.

Nghe vậy, Trang Thư Khuynh nhàn nhạt cười, “Chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”

Cô giương mắt nhìn về phía anh, ánh mắt chứa đầy hơi nước, chịu trách nhiệm? Chẳng lẽ anh sẽ cưới cô sao?

Hiển nhiên, với thân phận của anh, anh chắc chắn không thể tùy tiện kết hôn với một người phụ nữ.

Tình nhân sao? Cô không cần.

Nhưng, anh không phải loại đàn ông vô trách nhiệm, cho nên, anh lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Lúc này, Trang Thư Khuynh thật sự cảm thấy rất buồn cười, cô nói: “Tiên sinh, nếu tôi nhớ không nhầm, vừa rồi tôi ở trên, anh ở dưới, cho nên, là tôi ngủ với anh!”

Người đàn ông không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào mặt cô nửa ngày, “Vậy thì sao?”

Trang Thư Khuynh duỗi tay, cầm chiếc ví ở dưới đất lên, rút ra hai ông nội Mao, đặt lên tủ đầu giường, “Nếu làm hoàn chỉnh, tôi có lẽ sẽ suy xét cho anh thêm. Nhưng kỹ thuật vừa rồi của anh, chỉ có giá trị như vậy.”

*Ông nội Mao: Ở đây ý chỉ đồng NDT (nhân dân tệ), trên các tờ tiền của Trung Quốc đều có in chân dung của Chủ tịch Mao Trạch Đông, vì vậy khi nói "ông nội Mao" mọi người đều ngầm hiểu là tiền, đây là cách nói vui.

Dưới ánh đèn mờ mờ, sắc mặt người đàn ông âm trầm, Trang Thư Khuynh không nhìn vào đôi con ngươi đen như mực của anh, nên không thể phát hiện ra được ý cười khó hiểu chợt loé lên trong mắt anh, “Vậy thì làm hoàn chỉnh đi...”

Dứt lời, anh làm bộ đè Trang Thư Khuynh xuống.

“Dừng!!!” Trang Thư Khuynh duỗi tay ngăn cản anh, không cho anh tiến về phía trước thêm nữa, nhưng anh cũng không chịu thua, sức lực mỗi lúc một lớn hơn, cô hoá giận nói, “Với kỹ thuật này của anh, anh còn muốn tôi làm vật thí nghiệm?”



Người đàn ông sững sờ, cô vỗ về anh, “Được rồi, xoay người sang chỗ khác đi, tôi muốn mặc quần áo.”

Người đàn ông nghe vậy, chỉ nhìn cô thật sâu bằng một ánh mắt ám muội, rồi thực sự đứng dậy đi vào phòng tắm, không chút để ý việc bản thân đang không mặc quần áo.

Trang Thư Khuynh vội vàng quay đầu đi, người đàn ông này...

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Trang Thư Khuynh lập tức đi xuống giường, nhưng chỉ vừa vận động nhẹ như vậy cũng khiến cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng như có một vạn con dê chạy qua...

Nhanh chóng lấy bộ quần áo bẩn từ trong túi ra mặc vào, Trang Thư Khuynh ngay cả đồ của mình cũng không dừng lại để lấy, bước ra ngoài phòng, đóng cửa lại.

“Cô là ai? Tại sao cô lại đi ra từ chỗ này?"

Trang Thư Khuynh nghe thấy liền nhìn về phía phát ra âm thanh, nhướng mày, “Đàm Bế Ương?”

“Cô biết tôi sao?” Đàm Bế Ương có chút kinh ngạc, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, cô diễn không ít phim, có người nhận ra mình cũng là chuyện bình thường. Thấy có người nhận ra mình, chuyện đầu tiên không phải là trốn tránh, mà lại dùng ánh mắt vô cùng ghen ghét để nhìn Trang Thư Khuynh.

Sự việc có lẽ nên bắt đầu từ tiệc rượu, cô ta vì muốn ôm được cái đùi lớn mà đã bảo trợ lý của mình hạ thuốc vào trong ly nước của vai chính bữa tiệc, Lục Cận Dương. Trợ lý đã thành công mua chuộc được người phục vụ bỏ thuốc vào cốc của Lục Cận Dương, cũng thành công lấy được thẻ vào phòng của Lục Cận Dương.

Vốn nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi nhưng nào ngờ trợ lý của cô lại báo nhầm số phòng, hại cô lãng phí không biết bao nhiêu là thời gian để mở cửa.

Mà sở dĩ cô ta biết Lục Cận Dương ở trong phòng 1808 là vì cô ta vừa nghe trộm được cuộc trò chuyện của Lãnh Dịch Tinh, nhờ vậy mà cô ta mới biết bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, đồng thời cũng hận thấu xương người phụ nữ bên trong phòng.

Đợi Lãnh Dịch Tinh và người bên cạnh rời đi, cô quyết định ở lại xem người phụ nữ này rốt cuộc là ai, biết đâu có thể thoả thuận được với người đó.

“Ha ha... Chị thật biết nói đùa, em xem phim truyền hình chị đóng mà lớn lên đó.”

Đàm Bế Ương nghe thế thì nhẹ nhàng gật đầu, sau đó mới chợt hiểu, “Cô nói cái gì cơ?!”