Chương 3: Tìm Nhầm Người

“Buông tôi ra, nếu không buông tôi sẽ kêu lên!”

Cô đen mặt giãy giụa, trong bóng đêm, người kia nắm chặt lấy tay cô, kéo cô vào l*иg ngực mình, thân hình cao lớn giam lấy cơ thể nhỏ bé của cô.

Bi kịch, Trang Thư Khuynh nghĩ như thế.

Cơ thể của người đàn ông này thực sự rất nóng, cô chợt nhớ tới lời bạn tốt Tần Hoài Tâm đã nói, trên người đàn ông như mang theo bếp lò, mùa đông có thể sưởi ấm. Cô trước giờ chưa từng gần gũi với bất kì người khác giới nào nên không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là nhiệt độ cơ thể bình thường.

Trang Thư Khuynh lại thử di chuyển, nhưng người này ôm cô thật sự quá chặt.

Thấy giãy giụa không được, cô cố gắng nói chuyện với anh ta, “Này, tôi không phải là người làm việc đó, anh… Ưʍ...”

Trang Thư Khuynh trừng lớn đôi mắt, như để nhìn cho rõ người đàn ông đã cưỡng hôn cô trong bóng tối. Nhưng cô nào có biết, đối phương căn bản không muốn cho cô xem, xoay người một cái, cả hai người đều ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại. Đáng buồn thay, một động tác khó làm như vậy nhưng cũng không thể làm môi anh tách ra khỏi môi cô.

Trang Thư Khuynh thầm đem vốn ngôn từ tinh hoa của bản thân ra để thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà anh.

Thời gian trôi đi từng chút một, Trang Thư Khuynh tuyệt vọng. Lần đầu tiên của cô lại là ở chỗ này, thật là… Vì sự nghiệp mà hiến thân.

Cô không cam lòng, ngay lúc người đàn ông kia áp xuống, cô nâng đầu gối lên, người đàn ông như có mắt thần, dùng bàn tay to lớn của mình đè đầu gối cô xuống, lúc này cô cảm nhận rõ được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông đang giảm xuống.

Cảm xúc trên môi chợt biến mất, Trang Thư Khuynh liền thở phì phò, hít từng ngụm khí lớn, cả giận nói: “Anh tìm lầm người rồi! Tôi không phải... A...”

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên cơ thể cảm thấy lành lạnh, vậy mà anh ta lại dám xé quần áo của mình!



Một cơn tức giận không nói nên lời lập tức lan toả khắp người Trang Thư Khuynh, cô vươn tay, gắng sức đẩy người đàn ông này ra, không thể ngờ rằng anh ta nắm lấy hai tay cô, khống chế chúng, lột sạch quần áo trên người cô, chỉ chừa lại hai nơi tư mật kia. Ngay sau đó, đôi môi ấm áp kia lại áp xuống, lướt qua môi cô, một đường đi thẳng xuống...

Trang Thư Khuynh đột nhiên bất động.

Trên người cô, bàn tay to tiếp tục làm loạn, có chút vụng về vén áo cô lên. Thấy cô không phản kháng, người đàn ông dừng lại, cách xa cô một chút, lúc này, cô có đủ không gian để hành động, lập tức thân hình chợt động, linh hoạt mà xoay người, đem anh ta đè ở dưới thân.

Cưỡi ở trên người anh ta, Trang Thư Khuynh nghiến răng nghiến lợi, “Cho dù anh muốn làm, cũng phải là tôi làm anh...”

Nếu đã không thể trốn thoát, Trang Thư Khuynh cô cũng không muốn nằm dưới.

Người đàn ông đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó liền tiếp tục động tác, mà lần này còn có phần tùy ý hơn, nhưng sau một lát, anh lại xoay người nắm thế chủ đạo...

Lúc hai cơ thể sáp nhập vào nhau, bên dưới đau đến không chịu nổi, Trang Thư Khuynh vặn vẹo thân mình, đấm vào người anh một quyền, lực mạnh cộng với việc không phòng bị, anh cứ như vậy mà bị đẩy ra.

Thừa lúc anh còn đang ngây người, Trang Thư Khuynh nhanh chóng ngồi dậy, ôm lấy chăn, cuộn tròn người lại, cơ thể run bần bật, miệng còn không quên mắng một câu.

“Anh rốt cuộc có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không hả?”

Căn phòng Tổng thống to như vậy trong lúc nhất thời yên lặng, thật lâu sau, mới vang lên một giọng nói.

Đó là giọng của một người đàn ông, chất giọng hay nhất mà cô từng nghe, anh nói: “Xin lỗi, tôi bị hạ thuốc.”

Giây tiếp theo, ánh đèn ấm áp trong phòng sáng lên, Trang Thư Khuynh nheo mắt nhìn sang. Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ thấy một người đàn ông vô cùng tuấn tú, ngũ quan rõ ràng, gương mặt như được tạc mà thành, vừa cương nghị lại vừa lạnh lùng. Theo tầm mắt nhìn xuống chính là cơ ngực rắn chắc cùng tám múi cơ bụng hoàn hảo.