Chương 17: Tôi Nhất Định Phải Chịu Trách Nhiệm Với Anh

Trang Thư Khuynh: “...” Cô nghe lời ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi một phần tư ghế sô pha.

Lục Cận Dương bất động nhìn cô ngồi ở ghế nghiêm chỉnh, “Lần trước chúng ta hình như chưa giải quyết xong chuyện đó.”

Cô nghe vậy thì trong lòng gào thét, cũng bất động nhìn anh, lại thấy mặt anh không cảm xúc, vậy nên cô không đoán được khi anh nói ra lời này có tâm trạng như thế nào.

Cô mím môi, không nói gì.

Vốn tưởng người kia sẽ nói tiếp, cuối cùng anh cũng không nói gì.

Bầu không khí duy trì như vậy gần một phút, anh cử động, lấy ra thẻ công tác từ dưới ngăn bàn, để trước mặt cô, ý bảo cô tự xem.

Thẻ công tác?

Trang Thư Khuynh cau mày cầm lấy, vừa nhìn, mặt sợ không còn giọt máu, “Tại sao anh lại có thẻ công tác của tôi?”

Cô nhớ rõ ràng khi tới đây cô chưa từng lấy thẻ công tác của mình ra, tại sao thẻ công tác của cô lại ở chỗ này?

Nhưng khi tầm mắt của cô chạm đến dây màu đỏ ở phía sau, cả người sững lại, cô nhớ khoảng thời gian trước đã bị mất một thẻ công tác dây đeo màu đỏ, mà thẻ công tác mới dây đeo là màu xanh.

“Nhớ ra chưa?” Lục Cận Dương thu hết biểu cảm của cô vào trong tầm mắt, lười biếng dựa vào ghế sô pha hỏi cô.

Trang Thư Khuynh lắc đầu, “Nhớ không ra, tôi đánh rơi thẻ công tác ở chỗ nào mà lại xuất hiện ở chỗ anh?”



“Cô để lại cho tôi.”

Cái gì mà cô để lại cho anh? Chẳng lẽ là tối đó cô đánh rơi trong phòng?

Nhưng nghĩ kĩ lại thì không đúng, hôm sau cô còn mang theo thẻ công tác đi làm.

Nghi nghi ngờ ngờ, chỉ nghe anh tiếp tục nói, “Lúc cô cứu tôi đã làm rơi.”

Giây tiếp theo, thân hình cao lớn bỗng nhiên đứng dậy, cúi người tới gần Trang Thư Khuynh. Lúc cách Trang Thư Khuynh mười centimet, anh bỗng dưng ngừng lại.

Khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc, tuấn tú chợt tới gần, hô hấp ấm áp phả lên trên mặt Trang Thư Khuynh, Trang Thư Khuynh đối diện với cặp mắt lạnh lùng của anh, giống như sấm đánh.

Đêm đó quá tối nên cô không thấy rõ, bây giờ gần gũi như vậy, cô mới phát hiện người đàn ông này lớn lên thật sự rất đẹp trai, mũi cao, dáng đẹp, môi xinh… Xem đi xem lại quả thực rất đẹp.

Người con gái trước mắt thất thần, Lục Cận Dương nhíu mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng niết cằm cô, cưỡng ép cô đối diện với mình.

Anh trầm giọng mở miệng: “Tri ân báo đáp, hiểu không?”

Trang Thư Khuynh bị anh động chạm bất ngờ, sợ hãi lùi lại: “Cứu mạng gì? Tri ân báo đáp gì?” Cô cảm thấy khó hiểu.

Lục Cận Dương lại buông lỏng tay ra, không tính sẽ giải thích, “Tôi ngủ với anh, anh không cần chịu trách nhiệm với tôi, tôi không ép buộc... Nhưng anh lại cứu tôi... Vậy nên, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với anh.”



Vừa nói xong, anh lấy từ trên bàn ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt cô.

Trang Thư Khuynh vừa nhìn thấy, cả người đều có cảm giác không ổn.

Đơn xin kết hôn!

Cô đột nhiên nhìn về phía Lục Cận Dương, “Đây là có ý gì?”

“Lấy thân báo đáp.”

Đuôi lông mày của Trang Thư Khuynh giật giật, chợt đập một cái vào bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói, tối đó anh tình tôi nguyện, không cần anh chịu trách nhiệm!”

Lục Cận Dương không ngờ người phụ nữ vừa mới ngoan ngoãn như vậy lại có thể nổi đoá ngay tức khắc, không khỏi liếc mắt.

“Họ Lục, tôi nói lần cuối với anh, mọi người đều là người trưởng thành rồi, xin anh về sau không cần nhắc lại chuyện này nữa.”

Không cần nhắc lại?

Ánh mắt Lục Cận Dương mang theo mùi nguy hiểm, một phụ nữ như cô lại không để bụng lần đầu tiên của mình?

Không thể không nói, Lục Cận Dương ở phương diện này tương đối bảo thủ.

“Thật sự không cần tôi chịu trách nhiệm?”