Người lính kia rốt cuộc cũng không nhịn được, lập tức đứng dậy, thực hiện tư thế chào trong quân đội.
Còn người lớn tiếng vừa rồi nương theo tầm mắt người lính, thấy người ở sau lưng sợ đến mức chân mềm nhũn, anh ta lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng kính lễ với người đàn ông sắc mặt âm trầm trước mắt, sau đó nói: “Báo cáo huấn luyện viên, Tiểu Liêu tôi xin tự nhận hình phạt, sáng mai tôi sẽ đeo túi nặng 20kg và chạy bộ 10km, xin được phê chuẩn.”
Lục Cận Dương mím môi, chăm chú nhìn anh ta một lát, chậm rãi mở miệng: “20km?”
“Vâng!”
Trang Thư Khuynh không hiểu chuyện gì, người này bị phạt, chẳng thấy vẻ không vui nào, ngược lại còn cảm thấy trong giọng nói mang theo sự nhẹ nhàng.
Rốt cuộc là tại sao?
Lúc cô còn đang nghi ngờ, những người lính vừa rồi còn vây quanh cô lập tức giải tán, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ nhà ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cô, người đàn ông đã ngủ với cô.
Lục Cận Dương bước từng bước về phía cô, mặt không cảm xúc, khí thế như bậc Đế vương, khiến người ta không thể rời mắt. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện sự lúng túng. Nhưng, anh ta lướt qua cô, đi về nơi lấy đồ ăn.
Thấy thế, Trang Thư Khuynh lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm, người đàn ông này khí thế quá lớn, hơn nữa, biểu hiện đêm đó của anh, cô thật sự sợ anh ta sẽ tuyên bố trước công chúng là muốn chịu trách nhiệm gì đó, lúc ấy danh dự của cô khó mà giữ được.
Trở lại ký túc xá, Trang Thư Khuynh đi vào phòng mình ở tầng một.
“Cô Trang, cô tới thật đúng lúc, tôi đang muốn tìm cô.”
Lãnh Dịch Tinh cầm một tờ giấy đưa cho cô, “Đây là thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của bộ đội chúng tôi, vẫn còn một số vị lãnh đạo đang thực hiện nhiệm vụ, cô xem xem muốn phỏng vấn những ai, để tôi nói trước với họ một chút.”
Nghe Lãnh Dịch Tinh nói như vậy, Trang Thư Khuynh cảm kích anh ta từ tận đáy lòng, “Thật sự rất cảm ơn anh, đúng rồi, anh không cần gọi tôi là cô Trang khách sáo như vậy đâu, gọi tôi là Thư Khuynh được rồi.”
“Cái này... Được thôi, đồng chí Thư Khuynh, nếu có chuyện gì thì cứ tới đây tìm tôi.”
“Được, cảm ơn anh.”
Cô cầm lấy tờ giấy rồi rời đi, Lãnh Dịch Tinh bỗng nhiên gọi cô lại, "Từ phòng của cô nhìn ra sẽ thấy một căn phòng ở bên phải cầu thang, đó chính là ký túc xá của Thiếu tá chúng tôi, nếu cô có việc gấp cũng có thể đi tìm anh ấy.”
Trang Thư Khuynh nghe vậy thì hai mắt sáng lên, vậy mà cô lại ở cùng tầng với vị Thiếu tá kia, ký túc xá của cô ở bên trái cầu thang, còn của anh ấy là ở bên phải.
Thật là quá tuyệt vời! Không giấu được sự vui sướиɠ trong lòng, cô nói lời tạm biệt xong liền chạy lên tầng.
Nghe nói vị Thiếu tá trẻ tuổi nhất Đế Đô vừa ngầu vừa đẹp trai, làm mưa làm gió khắp các mặt trận, nói không chừng vị Thiếu tá cách vách (do cô tự nhận) kia chính là một người lớn tuổi được mọi người kính trọng, cô quyết định phải phỏng vấn bằng được vị Thiếu tá này.
Trở lại ký túc xá, cô rửa mặt rồi bắt đầu sửa soạn tài liệu phỏng vấn, nhắm vào những vấn đề dễ gây tranh cãi.
Thời gian ăn cơm trưa, cô ngẩng mặt lên từ một đống tài liệu, duỗi eo, thu dọn mặt bàn rồi đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, cửa phòng bên phải cầu thang mở ra, một dáng người cao lớn xuất hiện.
Mới đi đến cầu thang, Trang Thư Khuynh đã nghe được âm thanh mở cửa, theo bản năng mà nhìn về phía đó, lập tức đen mặt.
Tại sao đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy anh ta?
Lại nhìn căn phòng anh vừa đi ra, hình như là phòng của vị Thiếu tá kia, chắc là tìm Thiếu tá có chuyện. Với suy nghĩ này, cô bước nhanh hơn, rồi chạy xuống cầu thang, sau đó tiếp tục chạy về phía nhà ăn đang bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào.
Lục Cận Dương ở phía sau cô, nhìn thấy bộ dáng này không khỏi nhíu mày, bình thường làm gì có người phụ nữ nào nhìn thấy anh mà không chủ động dán lên người anh. Nhưng cô gái này lại luôn tìm cách trốn tránh anh, ngay cả khi anh nói mình sẽ chịu trách nhiệm cô cũng không chút do dự mà từ chối.