Chương 7: Thử vai

Lãnh Nhiễm Tịch tắm rửa xong xuống lầu, đi đến nhà ăn, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, cô đi qua, nhìn thấy Tô Thiển từ phòng bếp tới. Trong tay bưng hai chén cơm, một chén để trước mặt Lãnh Nhiễm Tịch: “Lãnh tổng, ăn cơm đi.”

Lãnh Nhiễm Tịch không nói gì, cầm lấy đôi đũa lên ăn.

Làm Lãnh Nhiễm Tịch kinh ngạc chính là, đồ ăn nhìn có vẻ không đẹp mắt nhưng hương vị lại không đến mức khó ăn. Có thể làm như vậy đúng là nhân tài.

Lãnh Nhiễm Tịch âm thầm mà ở trong lòng thở đài, nhà ai một bữa cơm đều là trứng, trứng xào cà chua, trứng chiên, trứng luộc, nhà cô từ bao giờ lại nhiều trứng gà vậy?

Bất quá trong lòng Lãnh Nhiễm Tịch vẫn vui vẻ, rốt cuộc nàng có tâm cho mình nấu cơm. Cô yên lặng cúi đầu ăn cơm, nhất cử nhất động đều thực ưu nhã, vừa thấy là biết đã tiếp thu giáo dục chuẩn.

Tô Thiển vừa ăn cơm vừa đánh giá, thấy cô cũng không có biểu hiện ra kháng cự đồ ăn, hay nói không ăn được, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm.

Người này lớn lên rất đẹp, ngũ quan thâm thúy, khí chất ép người. Trong công việc thì rất xuất sắc.

Một nữ nhân hoàn hảo như thế, vì sao lại đáp ứng loại đính hôn từ trong bụng mẹ?

Hai người yên lặng ngồi ăn cơm, xong rồi Lãnh Nhiễm Tịch chủ động dọn dẹp chén đũa.

Tô Thiển đem cái bàn lau khô sau đi vào phòng bếp giặt giẻ lau.

“Tê. ”

Tô Thiển trên tay một vết bỏng vừa rồi mới đυ.ng phải nước, tức khắc rên một tiếng nhỏ, liền bị người bên cạnh chú ý, lông mày nhíu chặt.

“Làm sao vậy?” Lãnh Nhiễm Tịch mắt đen rùng mình, đi đến trước mặt Tô Thiển, nắm lấy tay nàng, chỉ thấy vết bỏng trên mu bàn tay , “Tại sao lại bị như vậy?”

Thanh âm nàng có điểm run, “Không có gì.”

Tô Thiển định rút tay về, lại bị Lãnh Nhiễm Tịch kéo trở về.

“Bị bỏng lúc nấu cơm?” Lãnh Nhiễm Tịch lạnh giọng hỏi, ngữ khí rất kém cỏi.

Tô Thiển lặng im không nói lời nào.

Lãnh Nhiễm Tịch lôi nàng lên sô pha ngồi xuống, đem tay nàng đặt ở lòng bàn tay mình, đem vết bỏng kiểm tra cẩn thận, lại đứng dậy đi mang cầm hòm thuốc tới, trong chốc lát tìm được thuốc bôi trị bỏng, nghiêm túc cẩn thận mà bôi cho nàng.

Tô Thiển có chút không được tự nhiên, định rút tay về, Lãnh Nhiễm Tịch nắm chặt mà trừng mắt với nàng một cái, “Đừng nhúc nhích.”

Tô Thiển bỗng nhiên cảm thấy trên tay có điểm mát, giống như có một cơn gió nhẹ thổi qua mu bàn tay nàng, lạnh nhưng thực thoải mái.

Nàng vừa ngước mắt lên nhìn Lãnh Nhiễm Tịch đang cầm tay mình kiểm tra, nàng cảm thấy gương mặt cô như được điêu khắc ra, sống mũi thẳng, một đôi mắt rất sâu, tựa như không bờ bến giống như bầu trời đêm.

Lúc này cô ngồi đối diện thổi nhè nhẹ vào lòng bàn tay nàng.

Thật sự chăm chú. Thật giống như đang nâng niu một bảo bối trân quý.

Tô Thiển ngồi một chỗ, ngực tự nhiên cảm thấy rung động nhẹ, một loại cảm xúc nàng chưa bao giờ trải qua.

Lãnh Nhiễm Tịch đang thổi vào vết thương của Tô Thiển.

Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chịu qua không ít vết thương lớn bé, nhưng chưa từng bị người nào kiểm tra kĩ hay thổi vào vết thương cho nàng.

Lãnh Nhiễm Tịch trên mặt thể hiện sự nghiêm trọng làm nàng hoảng hốt, cảm thấy mình như là bị trọng thương.

“Thế nào? Có đau không?” Lãnh Nhiễm Tịch thổi vài cái hỏi, mắt đen thẳng tắp ngước lên nhìn nàng.

“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

Lãnh Nhiễm Tịch lạnh lùng nói, “Em về sau đừng nấu cơm nữa, tay bị như vậy mà muốn đi đóng phim , đạo diễn sẽ muốn chọn em sao?”

“Thật sự không có việc gì.”

“Tô tiểu thư!” Lãnh Nhiễm Tịch buông tay nàng ra, mắt đen yên lặng nhìn nàng, trên mặt tràn đầy nghiêm túc, “Em nghe cho rõ đây, tốt nhất là không để đôi tay này bị thương, nó hiện tại thuộc về Lãnh gia, em không có quyền lợi.”

“Đã biết.”

“Ân, mấy ngày nay đừng dính để dính nước, tắm rửa nhớ chú ý một chút, quần áo cũng sẽ có người tới giặt.” lúc này Lãnh Nhiễm Tịch mới vừa lòng, sắc mặt hơi thả lỏng.

Tô Thiển ngồi ở một bên nghe, rất muốn nói cô là đại kinh tiểu quái, chỉ là bỏng nhẹ thôi, có cần khoa trương đến vậy không.

Nhưng nhìn trên cô vô cùng nghiêm túc, nê lời đến miệng nói không ra.

Đại khái là lâu lắm không được ai quan tâm như vậy.

Một chút vết thương nhỏ, nàng sẽ không chú ý, nhưng cô lại không cho phép nàng làm cái này, không cho phép làm cái kia.

“Bất quá, tài nghệ nấu ăn của Tô tiểu thư không tồi!” Lãnh Nhiễm Tịch xem bộ dáng ngốc nghếch của nàng, vẫn là che dấu lương tâm khen ngợi nàng.

“Cảm ơn.” Tô Thiển ngơ ngác mà nói.

Sáng hôm sau Tô Thiển thử vai, Lộ Dao sớm đã đến đón.

Tô Thiển lên xe, Lộ Dao liên bắt đầu hỏi nàng: “Tô tỷ, chị chuẩn bị tốt sao? Em có chút khẩn trương.”

Tô Thiển buồn cười mà nhìn nàng, “Em vì cái gì mà khẩn trương?”

“Đây là cơ hội cho chị, có khả năng biến chị thành siêu sao.”

“Em a....”

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn cân nhắc kịch bản truyện Lan Hi, tuy nói nữ chính số 2 không phải vai chính, nhưng nhân vật này lại gánh vác toàn bộ câu chuyện và cả những bước ngoặc về thời gian, nhân vật này lại yêu cầu rất cao về kỹ thuật diễn, nên nói nhận được vai này đúng cơ hội là cơ hội tốt.

Trải qua mấy ngày nghiên cứu kịch bản, Tô Thiển có tự tin là nàng có thể nhận được vai này.

Tới rồi chổ thử vai, Ngô Đồng đã ở trước cửa chờ nàng, thấy nàng đi lên tới, vội vàng nói: “Hôm nay thử vai nữ chính số 2 có năm người, em xem kịch bản thế nào rồi?”

“Ngô tỷ yên tâm.” Tô Thiển gật đầu.

“Ân, vừa vào là Lê Tinh Tinh, tiếp theo đến em.”

“Lê Tinh Tinh?” Tô Thiển không khỏi mở to đôi mắt.

“Ân, chính là cô ta, cô ta sau lưng có kim chủ tài nguyên đều rộng mở.”

Tô Thiển không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì. Tô Thiển đang suy nghĩ miên mang, Lê Tinh Tinh liền đi ra.

“Vừa rồi phiền toái Vương ca.” Nàng yểu điệu cùng nhân viên công tác nói, còn nhân viên công tác cũng bị bộ dạng đó làm cho cảm thấy thích.

“Không phiền toái, không phiền toái, Lê tiểu thư.”

Lê Tinh Tinh xoay người nhìn Tô Thiển, đi đến bên người nàng, khinh miệt mà cười nói: “U, Tô đại tài nữ đã tới, đáng tiếc là cô không có cơ hội.”

“Lê Tinh Tinh, thử vai còn còn chưa kết thúc, vì cái gì mà có thể chắc chắn như vậy?” Tô Thiển điềm đạm nói.

Quả nhiên, nghe được lời này Lê Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi, “Hảo ,chờ xem.”

Nói xong, liên vội vàng rời đi.

“Tô lão sư đến lượt cô.” Một cái nhân viên công tác đi đến chổ Ngô Đồng và Tô Thiển nói.

“Hảo, cảm ơn.” Tô Thiển đi theo vào bên trong.

Tô Thiển đi vào nhìn thấy Trương đạo ngồi ở giữ, còn có hai người bên cạnh chắc là biên kịch và nhà làm phim.

“Đạo diễn hảo, tôi là Tô Thiển.” Tô Thiển khom lưng, không kiêu ngạo nói.

“Cô biết khiêu vũ không?” Trương đạo hỏi.

“Học quá một ít.”

“Vậy cô nhảy một đoạn thử xem.”

Tô Thiên suy nghĩ một chút về cốt truyện của Lan Hi, kia chắc là đoạn Vũ Cơ Hành cùng công chúa nhảy, Tô Thiển nhảy một đoạn, nhảy lên thân liền nhẹ như yến, tất cả mọi người xung quanh đều tập trung nhìn nàng.

Nhảy xong một đoạn, Trương Hàn nhìn nàng nói: “Cô xem đoạn này một chút, cho cô năm phút chuẩn bị.”

Lúc này nhân viên công tác đưa qua một tấm card, mặt trên viết tình tiết là nữ chính số 2 Phượng Thần biết được người mình yêu là kẻ thù gϊếŧ cha, cự tuyệt- sự giúp đỡ của Lan Hi sau diễn một đoạn ngồi khóc.

Tô Thiển nghĩ chính mình là nhân vật trong truyện, làm cho mình tiến vào tâm trạng của nhân vật , vừa yêu vừa hận, chỉ thương chính mình.

Tô Thiển nhìn nhân viên công tác gật đầu, liền bắt đầu diễn.

Nàng dựa vào góc tường ngồi xuống, ôm chân của mình, đầu hơi ngước lên, nàng đôi mắt hắc bạch phân minh, đồng tử đen lại, thuần túy như trân châu đen quang mang. Nước mắt từ từ hiện ra, sau lại tích tụ rõ ràng, phẳng phất từng giọt từ đôi mắt lăn xuống, theo gương mặt rơi xuống mặt đất, rơi tan xương nát thịt.

Nhìn vào trong đôi mắt thấy rõ được sự bi thương, ánh mắt tràn ngập bi thương vô tận, làm người nhìn cảm nhận được sự trống rỗng, không kềm chế được, hận không thể lau khô nước mắt giùm nàng hoặc ôm đầu khóc rống, khiến cho mọi người kinh diễm.

Một đoạn diễn khóc, Tô Thiển diễn động tác không nhiều lắm, ,chủ yếu là ánh mắt diễn nhiều.

“Ai nha, thật sự không thể tưởng tượng. Đơn giản chỉ là khóc, lại có thể diễn như vậy.” Trương Hàn nhìn nàng nói, nhìn nàng diễn xong này đoạn lúc sau, vẫn luôn gật đầu, trên mặt hưng phấn khó có thể nói thêm được gì.

Tô Thiển lại diễn thêm đoạn có lời, phát hiện lời kịch bản lĩnh cũng không tồi, nên mới cho nàng rời đi.

Tô Thiển vừa ra khỏi cửa, Trương Hàn liền hướng về phía biên kịch nói: “Thế nào, có phải hay không trong lòng đã có nữ chính số 2?”

Biên kịch hưng phấn liền nói: “Cô ấy rất giống với nữ chính thứ 2 mà tôi viết, thực sự phù hợp với nguyên tác của tiểu thuyết.”

“Ân, tôi cũng cảm thấy như vậy. Đó chính là cô ấy.” Hắn lại nhìn bên cạnh là đoàn người của Lãnh thị .

Người nọ đưa qua nước, nói: “Trương đạo, uống miếng nước trước.”

Trương đạo cầm lấy, thấp giọng nói cảm ơn mới vặn nắp bình uống. Điều chỉnh trạng thái, hắn hướng về phía cửa nhân viên công tác ý bảo.

“Gọi người tiếp theo vào.”

Tô Thiền ra tới cửa, Ngô Đông cùng Lộ Dao vội vàng tiến lên hỏi: “Thế nào?”

Tô Thiền ảm đạm mà nhìn mắt hai người, cúi đầu không ra tiếng, thân mình run rẩy.

Ngô Đồng xem nàng như vậy, cho rằng nàng không biểu hiện tốt, vội vàng nói: “Không sao, còn có rất nhiều cơ hội.”

“Tô tỷ, chị đừng buồn.”

Tô Thiển ngước mắt nhìn hai người, ý cười mà nói: “Vai đó hẳn sẽ nhận được.”

Ngô Đồng tâm không biết sao đột nhiên an tĩnh lại, khụ một chút, mới chậm rãi khen, “Có bản lĩnh, tiếp tục nỗ lực.”

Ba người nhìn nhau cười, rời khỏi nơi này.

Ngoài cửa sổ trời xanh, giống như phá lệ lam.

“Lãnh tổng, phu nhân thử đã xong, Diệp tổng trong điện thoại nói, Trương Hàn đạo diễn cùng biên kịch đối phu nhân rất hài lòng.” Thẩm Nghệ đứng trước bàn làm việc báo cáo.

Lãnh Nhiễm Tịch ý cười trên mặt đều không thể ngăn được, phảng phất muốn tràn ra tới. Này nếu nhân viên Lãnh thị mà nhìn thấy, phỏng chừng đều bị hù chết, cho rằng Lãnh tổng của bọn họ điên rồi !

Thẩm Nghệ ở trong lòng thầm nghĩ: ‘Lãnh tổng, ngài kiềm chế chút đi.’

“Khi nào có thể công bố?”

“Diệp tổng nói, một tuần sau.”

“Có tin tức của chị dâu chưa?”

“Không có, lễ trao giải Cannes sau khi kết thúc, cô ấy mới trở về.”

“Ân, hảo.” Lãnh Nhiễm Tịch đứng ở trước cửa sổ nói.

Thẩm Nghệ sau khi rời, cô nghĩ một hồi liền cầm điện thoại gọi cho Tiêu Ngôn Cảnh, một lúc không lâu điện thoại đã có người bắt máy.

“Uy, A Nhiễm.” Tiêu Ngôn Cảnh yêu mị thanh âm vang lên.

“Chị dâu, chúc mừng nhận được giải Cannes ảnh hậu.”

“Ân, cũng chúc mừng A Nhiễm tân hôn vui sướиɠ a! Hôn lễ không đi được, quà sẽ đưa em sau.” Tiêu Ngôn Cảnh cười nói, “Ha hả, bất quá A Nhiễm có chuyện gì nói thẳng đi.”

“Cái kia, bộ truyện Lan Hi chị có định diễn không?” Lãnh Nhiễm Tịch cũng không đi vòng vo nữa, trực tiếp hỏi.

“Ha hả.... em cũng biết chị hai mình rồi còn gì, chị một năm chỉ có thể diễn một bộ điện ảnh, năm nay không thể nhận thêm được. Em như thế nào lại quan tâm chuyện này?”

“Em mong chị sẽ diễn vai này. Còn chị hai em sẽ nói với chị ấy sau.” Lãnh Nhiễm Tịch nhàn nhạt nói.

“Vì sao? Em cũng phải cho chị một lý do .” Tiêu Ngôn Cảnh thấy cô lại trịnh trọng nói chuyện như vậy, không khỏi mà thẳng sống lưng lên, nghiêm túc nói.

“Nữ chính số 2 là Tô Thiển.”

“A Nhiễm, nhiều năm như vậy, đáng giá sao?” Tiêu Ngôn Cảnh là người duy nhất trong nhà biết được tâm tư chân thực của Lãnh Nhiễm Tịch.

“Ân, em muốn thử xem. Cho dù thất bại, em cũng không có tiếc nuối, nhưng nếu thành công, quãng đời còn lại cô ấy chỉ có thể làm Lãnh phu nhân.” Lãnh Nhiễm Tịch ánh mắt chuyên chú mà nhìn dưới lầu, cô tựa như thấy được Tô Thiển.

“Hảo, chị sẽ suy xét một chút, ngày mai cho em đáp án.”

“Cảm ơn chị dâu.”

“Chị còn chưa đáp ứng đâu.”

“Ân.” Hai người cúp điện thoại, Lãnh Nhiễm Tịch khóe miệng giơ lên mỉm cười.