Chương 1: Hôn lễ

Tìm kiếm hạnh phục riêng cho mình là một quá trình phiền phức và dài dòng.Trước thì xa tận chân trời, nay thì gần trong gan tấc.

Phượng Hoàng Thành là trang viên của Lãnh gia tại thành phố S, nơi đang diễn ra hôn lễ long trọng, Lãnh gia phát triển toàn mặt từ chính trị thương nghiệp đến quân đội. Có thể nói Lãnh gia vô cùng có thế lực

Phượng Hoàng Thành là một mảnh đất vô cùng đắt giá muốn sở hữu một miếng đất ở nơi này thì phải có tiền lẫn thế lực. Trang viên của Lãnh gia nằm ở trung tâm Phượng Hoàng Thành cũng có thể nói lên được một phần thế lực của Lãnh gia.

Hiện trường hôn lễ được bố trí hoa mỹ mà tinh xảo, có thể thấy được các màu hoa hồng, hoa đoàn cẩm thốc, thần thánh mà lãng mạn. Nơi đây tụ tập một vài nhân vật nổi tiếng, cho dù so với Oscar thì cũng không thua kém chút nào. Buổi lễ hôm nay, thương chính quân đứng đầu sôi nổi đến hiện trường, lại không xuất hiện một tên phóng viên nào ở đây.

"Cô dâu chuẩn bị bước vào" không khí bỗng chốc yên lặng, tất cả mọi người đứng lên.

Ca khúc hành lễ bắt đầu cất lên, âm thanh êm tai, khiến trong lòng của mỗi người như được chảy qua từng dòng nước ấm, mọi người đều không tự chủ được hướng cổng nhìn lại.

Chỉ thấy Lãnh Nhiễm Tịch một thân màu trắng tây trang lễ phục, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra một tia cảm xúc; đen nhánh thâm thúy đôi mắt, lộ ra sâu thẳm hàn quang, cao thẳng cái mũi, môi mỏng nhấp chặt, thẳng tắp thon dài dáng người, toàn thân trên dưới thế nhưng tìm không ra bất luận cái gì tỳ vết, duy nhất không đủ hẳn là chính là cô kia trương lạnh lùng trên mặt, tựa hồ vĩnh viễn là một bộ băng lãnh lãnh biểu tình, làm người không dám nhìn thẳng.

Tô Thiển một thân màu trắng mạt ngực váy cưới, làn váy nhẹ nhàng đảo qua mặt cỏ, cao gầy dáng người lả lướt hấp dẫn, khuynh thành dung nhan bị hơi mỏng đầu sa che khuất, không chút cẩu thả vãn ở sau đầu tóc dài bởi vì uy phong mà có vài sợi buông xuống xuống dưới tóc mái, tuyết giống nhau da thịt bởi vì kia màu trắng váy cưới mà càng thêm lạnh băng không tì vết, giống như là dương chi bạch ngọc. Tay nàng bám vào cánh tay của Lãnh Nhiễm Tịch, dẫm lên âm nhạc từng bước một ...

Cha sứ cười, bắt đầu nói, “Chào mọi người, hoan nghênh đã tới tham gia hôn lễ Lãnh Nhiễm Tịch cùng Tô Thiển. ”

Cha sứ dừng một chút, tiếp tục nói, “Tô Thiển tiểu thư, dù có bần cùng cùng bệnh tật, vô luận sinh lão bệnh tử, con có hay không nguyện ý cùng Lãnh Nhiễm Tịch không rời không bỏ, sinh tử gắn bó?”

Tô Thiển cầm bó hoa trong tay. Nàng có một cái chớp mắt trầm mặc, nàng có thể nói không muốn sao? Tô Thiển vẫn luôn trầm mặc, làm mọi người càng ngày càng xấu hổ, phía dưới các khách mời đều khe khẽ nói nhỏ lên.

Cha mẹ Tô Thiển lúc này đều có chút đứng ngồi không yên.

Cũng may lúc sau, Tô Thiển kiên định nói: “Con nguyện ý.”

“Lãnh Nhiễm Tịch, dù có bần cùng cùng bệnh tật, vô luận sinh lão bệnh tử, ngươi hay không nguyện ý cùng Tô Thiển tiểu thư không rời không bỏ, sinh tử gắn bó?”

Lãnh Nhiễm Tịch sắt mặt không đổi nói: “Tôi nguyện ý.”

“Sau đây ta tuyên bố, Lãnh Nhiễm Tịch cùng Tô Thiển chính thức trỏ thành làm vợ chồng, xin mời hai vị cô dâu trao nhẫn cho nhau.”

Vì thế hai người liền đem nhẫn mang lên ngón áp út của đối phương.

"Hai vị cô dâu có thể trao nụ hôn cho nhau" cha sứ cười nói.

Chính là, giờ phút này, hai người đều không có động, thoạt nhìn thất thần. Lãnh Nhiễm Tịch mặt vô biểu tình, Tô Thiển lạnh như băng sương. Như vậy bầu không khí, quá mức quỷ dị, làm một bên khách khứa trong lòng đều có chút nghi ngờ.

Cuối cùng, Lãnh Nhiễm Tịch chậm rãi nhấc khăn che mặt của Tô Thiển khăn lên, hôn lên trán Tô Thiển một cái.

Lúc này mọi người lại thật sâu hít vào một hơi, hai vị cô dâu này quả nhiên dung mạo tuyệt trần, hai người đứng ở nơi đó quả thực là trói mắt.

Tô Thiển lãnh đạm nhìn Lãnh Nhiễm Tịch liếc mắt một cái, trong lòng biết, người này đã trở thành vợ nàng trên danh nghĩa, không biết là vì cái gì trong lòng lại vẫn là có chút mất mát.

Lãnh Nhiễm Tịch nắm Tô Thiển tay, hướng cửa đi đến, hàng người đứng kế bên không ngừng rải hoa.

Tô Thiển đang đứng ở trên sân thượng của trang viên , ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, trong mắt một mảnh mê ly, đây là hôn lễ của nàng.

Lãnh Nhiễm Tịch đến và nói, “Đi thôi, tiệc tối sắp phải bắt đầu rồi” sau đó liền dắt tay nàng rời đi.

"Hảo" âm thanh ảm đạm, không có một chút vui mừng.

Bởi vì tiệc tối là kiểu Tây tiệc rượu hình thức, hai người thay đổi bộ lễ phục, Tô Thiển mặc lễ phục nguyên bộ trang sức cùng giày cao gót, từ trong phòng bước ra, phát hiện Lãnh Nhiễm Tịch đang ở cửa chờ nàng. Đương nàng thấy được bộ âu phục của Lãnh Nhiễm Tịch mặc như mọi khi, không khỏi mắt sáng ngời, trong lòng nói "không làm minh tinh thật là đáng tiếc."

Lãnh Nhiễm Tịch đi lên trước cái gì cũng chưa nói, chỉ là nắm Tô Thiển tay liền dí xuống dưới lầu, hai người xuất hiện ở đại sảnh đã thu hút rất nhiều ánh mắt của khách khứa.

"Nàng hình như có chút quen mắt"

"Có thể là một diễn viên"

"Hèn gì lại đẹp đến như vậy"

Một bên khách nói chuyện sôi nổi, nhìn hai người nắm tay nhau, trong mắt có cực kỳ hâm mộ, có ghen ghét, có thèm khát, có khinh thường.

Tô Thiển cũng không để ý những cái đó, tóm lại nàng xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì cái kia cái gọi là đính hôn từ trong bụng mẹ, còn mấy thứ khác thì nàng không quan tâm. Chỉ là có chút phiền chán mà thôi.

“Cái này lễ phục tháng trước mới vừa làm ra bởi nhà thiết kế sư hàng đầu thế giới và chỉ làm ra một cái duy nhất! Hình như là 300 vạn tệ "

Có người một bên đánh giá Tô Thiển lễ phục, một bên nhỏ giọng nói thầm, “Này lễ phục mấy trăm vạn đâu, Lãnh tổng cũng thật sủng nàng.”

Tô Thiển bị giá của lễ phục giá làm cho khϊếp sợ, nàng ngước mắt giật mình nhìn thoáng qua bên cạnh Lãnh Nhiễm Tịch, Lãnh Nhiễm Tịch lại chỉ là cười khẽ hướng nàng gật gật đầu

Lãnh Nhiễm Tịch mang theo nàng đi tới chính giữa đại sảnh, nhẹ nhàng mà cầm lấy nhân viên tạp vụ bưng tới rượu vang đỏ, giơ lên chén rượu hướng ở đây khách khứa nói: “Hoan nghênh mọi người tới tham gia hôn lễ, tôi ở chỗ này thiệt tình cảm tạ ngươi đã đến, hy vọng mọi người đêm nay vui vẻ, cảm ơn!

Tiếp theo hiện trường liền vang lên một trận nhiệt liệt vỗ tay.

Lãnh Nhiễm Tịch mang theo Tô Thiển xuyên qua ở trong đám người, khuôn mặt nàng lạnh băng gật đầu thăm hỏi, mọi người đều biết Lãnh gia đương gia vẫn luôn là như thế này, luôn luôn cái này biểu tình, nên cũng thấy nhiều người trách. Tô Thiển mặt mang theo mỉm cười, mặc kệ nhận thức hay không nhận thức, thì nàng cũng lui tới người gật đầu chào hỏi.

Đại sảnh xa hoa có rất nhiều khách quý, trừ bỏ những người hầu bận rộn chiêu đãi khách, còn lại ở đây đều là thân phận cao quý đại nhân vật, ăn uống linh đình hết sức, mỗi người tươi cười đầy mặt.

Hai người đi đến trước mặt ba mẹ Tô Thiển, chào hỏi, ba Tô Thiển cùng Lãnh Nhiễm Tịch hàn huyên vài câu công ty sự tình, liền để các nàng rời đi.

Cuối cùng Lãnh Nhiễm Tịch đi đến chổ cha mẹ mình, đối với Lãnh Trác cùng Mộ Vân hô một tiếng “Ba, mẹ.” Lãnh trác cười ha hả gật gật đầu, vỗ vỗ cô bả vai, “Hãy đối đãi với Tô Thiển thật tốt.”

“Ân.” Lãnh Nhiễm Tịch không mang theo cảm xúc nói chuyện.

Mộ Vân lôi kéo Tô Thiển cười nói: “Nó mà khi dễ con, mẹ giúp ngươi giáo huấn nó.”

Tô Thiển ngượng ngùng gật gật đầu.

“Ngày mai buổi sáng hai con về sớm một chút, bà nội muốn xem cháu dâu.” Mộ Vân nhìn về phía hai người nói.

Lãnh Nhiễm Tịch nghe vậy thấp thấp mà đáp một câu, “Ân.”

Trong đại sảnh ánh đèn đột nhiên tối sầm xuống dưới, bên tai vang lên chính là điệu Waltz vũ khúc.

“Đi thôi, hôn lễ hai con nên nhảy một bài.” Mộ vân thấy hai người đều không có động, thúc giục nói.

Lãnh Nhiễm Tịch cúi người nâng ngón tay thon dài của nàng lên hỏi: “Có thể may mắn cùng em nhảy không?”

Tô Thiển thong dong mà đem tay đặt ở Lãnh Nhiễm Tịch trong tay, đám người đều tự động vì các nàng nhường chỗ, mỗi người trên mặt đều mang theo mỉm cười, Tô Thiển biết giờ phút này tầm mắt mọi người đều tập trung nhìn các nàng, tâm trí không khỏi khống chế không được gia tốc nhảy lên. Mà kia nắm tay của nàng lại tràn ngập sự tin tưởng làm nàng an tâm, nàng chỉ có thể gắt gao nắm lấy bàn tay, tùy ý mang nàng lên sân nhảy!

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, ở đây mọi người đều sôi nổi đem ánh mắt nhìn về phía sân nhảy, các nàng vũ bộ đẹp mắt khiến ai cũng phải ngước nhìn không rời đi được.

Hai người đứng thật sự gần, Lãnh Nhiễm Tịch so Tô Thiển cao hai cm, từ Lãnh Nhiễm Tịch góc độ nhìn xuống qua đi, chỉ có thể thấy Tô Thiển đỉnh đầu cùng bị tóc dài ngăn trở sườn mặt. Đây là bọn họ lần thứ hai gặp mặt, hai người không khỏi có chút xấu hổ, nàng có thể cảm giác được Tô Thiển thân thể cứng đờ, ai cũng không thấy được lúc này Lãnh Nhiễm Tịch bên môi hiện lên một nụ cười nhạt.

Một lúc xong, Lãnh Nhiễm Tịch nắm nàng đi xuống sân nhảy, mọi người vỗ tay. Theo sau âm nhạc tiếp tục, ở đây khách khứa sôi nổi dắt chính mình bạn nhảy đi vào sân nhảy, thực mau tất cả mọi người say mê với vui sướиɠ.

“Muốn rời đi sao?” Lãnh Nhiễm Tịch ghé vào bên tai Tô Thiển nhẹ giọng hỏi.

"Có thể không "Tô Thiển khó thích ứng với trường hợp này, bị mọi người biến thành tiêu điểm và nhìn chằm chằm, khiển cho cả người không thoải mái.

“Đi thôi, tôi dẫn em đến chỗ này!” Dứt lời, Lãnh Nhiễm Tịch liền dắt Tô Thiển rời đi khỏi đại sảnh.

Hai người đi lên gác mái của trang viên, gác mái là toàn trong suốt tài chất. Lãnh Nhiễm Tịch ngồi nhìn bộ dạng vui sướиɠ của Tô Thiển, đem gác mái ánh đèn ánh sáng điều ấm, nơi này bốn mùa nhiệt độ ổn định.

“Nơi này thật đẹp” Tô Thiển cảm thán khen!

“Ân.” Lãnh nhiễm ngồi ở pha lê bàn trà bên.

Lãnh Nhiễm Tịch cầm gọi điện thoại, không lâu sau trợ lý Thẩm Nghệ của cô đưa lên tới một lọ Champagne, hai miếng bánh kem.

“ Tới đây ăn một chút gì đi.” Lãnh Nhiễm Tịch nhấp rượu, nhìn về phía Tô Thiển nói.

Tô Thiển từ buổi sáng Cục Dân Chính trở về chưa ăn gì, nên có chút đói bụng. Nhìn thoáng qua trên bàn miếng bánh kem, làm thế nào biết mình thích ăn Tiramisu ? Nàng nhìn thoáng qua thấy Lãnh Nhiễm Tịch đang uống rượu nên cầm lấy nĩa rồi ăn bánh kem.

Tô Thiển ánh mắt dừng ở nơi xa, thanh triệt trong ánh mắt phảng phất mang theo vô hạn thương cảm. Mùa xuân gió nhẹ lay động sợi tóc, giống tinh tế lối vẽ tỉ mỉ, phác họa nữ hài tử thanh thuần hoàn mỹ sườn mặt.

“A Nhiễm, ngươi ở gác mái sao?” Đúng lúc này một thanh âm từ thang lầu thượng truyền đến.

“Sắp kết thúc, mau xuống thôi.” Lãnh Nhiễm Tịch quay sang Tô Thiển nói.

Tô Thiển vội vàng đứng lên, nàng lên động tác quá nhanh, chân vướng ngã chân bàn, cả người một cái lảo đảo, về phía sau đảo đi, Lãnh Nhiễm Tịch mau tay nhanh mắt, duỗi tay ôm lấy Tô Thiển eo,

đem nàng mang tiến trong lòng ngực, Tô Thiển kinh ngạc mà ngẩng đầu xem nàng, hai người bốn mắt tương đối, không khí có chút vi diệu.

“A! Các ngươi.......” Lãnh Diệc Phong không khỏi kinh ngạc, giây lát liền cười nói “Xin lỗi đã quấy rầy ”.

Nghe được có người nói chuyện, Tô Thiển mới ý thức được hai người tư thế có chút xấu hổ, nàng hiện giờ là bị Lãnh Nhiễm Tịch ôm vào trong ngực.

Tô Thiển không khỏi cứng còng thân mình, Lãnh Nhiễm Tịch cảm nhận được Tô Thiển mất tự nhiên, than nhẹ một tiếng, mới nhẹ nhàng buông ra chống đỡ Tô Thiển đứng lên.

Lãnh Nhiễm Tịch xoay người liếc Lãnh Diệc Phong, nói chuyện thanh âm lạnh nhạt cực kỳ, “Có chuyện gì?”

Lãnh Diệc Phong theo bản năng mà đánh một cái rùng mình, hắn giống như xuất hiện không phải thời điểm, “Hôn lễ sắp kết thúc rồi.”

“Đã biết.” Nói liền hướng cửa đi đến.

Tô Thiển sửa sang lại một chút tóc, bình tĩnh mà đi theo sau Lãnh Nhiễm Tịch, đi ngang qua Lãnh Diệc Phong có chút ngượng ngùng.

Tiệc tối thực mau kết thúc, tiễn đi khách khứa lúc sau, hai người liền lên xe rời khỏi Phượng Hoàng Thành, cuối cùng chiếc xe dừng lại ở khu biệt thự.