Chương 14: Máu mũi

[Đêm tối] sau công chiếu đầu tiên liền ở phòng vé bán được 3000 vé. Bởi vì còn chưa tới kỳ nghỉ hè , hiện tại là mùa ế hàng, phòng vé bán được như vậy đã thực vừa lòng.

Sáng sớm 6 giờ, nàng uống cháo do Lãnh Nhiễm Tịch nấu, rồi vội vã mở cửa ngồi trong chiếc xe bảo mẫu ấm áp dễ chịu , lại nổi lên cơn buồn ngủ.

Lộ Dao thấy Tô Thiển thường xuyên ngáp , nói: “Tô tỷ, có phải tối qua chị xem kịch bản quá muộn không, chị nên nghỉ ngơi nhiều một chút, hiện tại chị có thể ngủ một ít, tới rồi em kêu chị dậy.”

Vành tai Tô Thiển ửng đỏ, trả lời nói: “Hảo.”

Nhắm mắt lại, ngược lại lại ngủ không được, đầu óc đều nghĩ đến sự tình tối hôm qua về Lãnh Nhiễm Tịch.

Ngày hôm qua ăn cơm xong, hai người giống như thường ngày tự làm việc của mình, Tô Thiển xem được một giờ, liền muốn đi tắm rửa, Bao Quanh đứng trước cầu thang nhìn Tô Thiến đang đi tới liền đi đến cọ cọ vào chân nàng.

“Chị ấy còn ở thư phòng sao?”

“Miêu ô ~” Bao Quanh lắc lắc cái đuôi.

“Chị sẽ đi tắm một chút, em ở trong phòng tự mình chơi đi.” Nói xong nàng liền đi vào phòng ngủ tiến thẳng vào trong phòng tắm.

Cũng không có chú ý tại sao phòng tắm lại mở đèn, liền cầm áo ngủ đẩy cửa phòng tắm ra.

Lãnh Nhiễm Tịch đang đứng ở trước gương, chậm rãi kéo phần áo xuống để lộ bả vai ra, cô nghiêng đầu xem da thịt của mình trong gương. Bả vai bị bầm một chổ, giống như xương cốt cũng vỡ vụn ra nhìn rất đau đớn.

Hôm nay cô đi tập thể hình không cẩn thận làm sao, quả nhiên bị bầm, cô muốn nhìn cơ thể mình coi còn những dấu vết khát không. Cho nên, liền đem quần áo cởi ra hết.

Vô tình thưởng thức thân thể của mình, khom lưng muốn nhặt lên quần áo từ dưới đất lên, vừa định mở vòi sen để tắm thì ngay lúc này, Tô Thiển lại mở cửa phòng tắm ra.

Tô Thiển cũng không biết Lãnh Nhiễm Tịch đang ở bên trong phòng tắm, cũng không biết cô đã cởi hết quần áo ở trong phòng tắm chuẩn bị tắm rửa. Nàng kinh ngạc há to miệng, đồng tử co rụt lại, lập tức xoay người, đỏ mặt nói, “Tôi, tôi không phải cố ý, tôi không biết chị ở bên trong.”

Tô Thiển vội vàng đóng cửa phòng tắm lại, đem chính mình cùng Lãnh Nhiễm Tịch cách xa ra. Nàng đứng ở ngoài trong chốc lát, cảm thấy không thích hợp, giơ tay mình sờ lên vị trí của trái tim, cảm thấy có vật gì đang muốn nhảy ra ngoài. Nàng vừa rồi đã nhìn thấy cái gì, trước mắt nàng giống như một mảnh mơ hồ.

Hơn nửa ngày, Lãnh Nhiễm Tịch từ kinh ngạc mới phản ứng lại, khuôn mặt đỏ ửng lên, chạy nhanh mở vòi sen ra, để dòng nước lạnh chảy xuống người mình để hạ nhiệt, Tô Thiển đặt tay ở trên trái tim của mình thiếu chút nữa khống chế không được, thật vất vả mới khống chế được.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Lãnh Nhiễm Tịch dùng sức mà xoa nắn khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, cố gắng che dấu thẹn thùng, vội vàng tắm rửa rồi lấy áo ngủ mặc đi ra ngoài.

Nghe được tiếng mở cửa Tô Thiển theo bản năng ngẩng đầu lên, lại giống như sấm sét, khiến nàng bừng tỉnh. Chỉ thấy Lãnh Nhiễm Tịch vừa mới đi ra, toàn thân phảng phất ánh sáng long lanh như ngọc quang, khiến cho cơ thể Tô Thiển bỗng nhiên nóng lên.

“Có vẻ em rất thích nhìn dáng người tôi? Có đẹp không?” Thấy Tô Thiển ngồi ở mép giường ngốc ra Lãnh Nhiễm Tịch nhìn vào gương ở bàn trang điểm thấy Tô Thiển đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tô Thiển nghe được cô nói vậy, xấu hổ không biết làm sao, theo bản năng mà nói: “Khá tốt, tôi, tôi không phải ý tứ đó, không có! Tại sao chị lại không khóa cửa?”

“Bình thường cũng không khóa”

“Úc!” đôi mắt nàng cũng không biết nên nhìn ở đâu, đầu óc không ngừng hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, hình ảnh mơ hồ dần trở nên rõ ràng, Lãnh Nhiễm Tịch dáng người thật là không thể bắt bẻ, da trắng như ngọc, tóc dài suôn mượt. Vòng eo của cô cũng tinh tế, thon gọn một tay còn có thể ôm hết, cơ thể thật sự rất chuẩn, thẳng tắp, hơn nữa còn có một đôi chân thon dài, nơi đó cũng tròn trịa và đầy đặn!

Tô Thiển cảm thấy cơ thể mình đột nhiên tăng cao nhiệt độ, mũi cũng chảy máu ra ngăn cũng không được,......

Nàng liền nằm ở trên giường, ngăn máu mũi chảy, ánh mắt lang thang không có mục tiêu. Lãnh Nhiễm Tịch ngồi ở mép giường cười như không cười mà nhìn nàng, trong mắt có chút hài hước.

“Lãnh phu nhân, em đang nghĩ tới cái gì vậy? Máu mũi như thế nào lại chảy nhiều như vậy⁓!” Lãnh Nhiễm Tịch cố ý kéo dài âm cuối.

“Không có! Cái gì cũng không nghĩ” Tô Thiển đem mặt quay sang một bên, lúc này thật sự không muốn nhìn cô một chút nào, nhưng lỗ tai ửng đỏ lên lại bán đứng nàng, một chút uy lực đều không có.

Lãnh Nhiễm Tịch mắt sắc tự nhiên nhận ra nàng đang thẹn thùng. Cũng không nói gì, chỉ là ý vị thâm trường mà nhìn nàng, nhìn đến lúc Tô Thiển chịu đựng không được ánh mắt nóng rực của cô, bất đắc dĩ quay đầu lại.

“Chị nhìn cái gì?” Tô Thiển ngữ khí không phải thực hảo, nhưng là Lãnh Nhiễm Tịch cũng không có biểu hiện tức giận gì, ngược lại ý cười càng đậm.

Lãnh Nhiễm Tịch cuối xuống ngữ khí cao ngạo nói, “Tôi chỉ là lo lắng cho em thôi. Sợ em đổ máu quá nhiều mà chết.”

Tô Thiển đỏ mặt dỗi nói, “Chị, chị.......”

Lãnh Nhiễm Tịch trong mắt đầy ý cười nhìn nàng, hiện lên ôn nhu một phần cũng không che dấu, ẩn nấp nhiều năm như vậy phảng phất vài giây đã cuồn cuộn mà ra.

“Miêu ô ~” Bao Quanh ở dưới giường, khó hiểu mà nhìn Tô Thiển kêu lên.

Tô Thiển trong giây lát bừng tỉnh, theo bản năng mà đẩy Lãnh Nhiễm Tịch ra, cầm áo tắm vội vàng chạy vào phòng tắm, chỉ nghe phanh một tiếng đóng cửa lại. Cùm cụp, thuận tay khóa trái cửa lại.

Lãnh Nhiễm Tịch đem hết những cảnh tượng vừa rồi thu hết vào mắt, không nhanh không chậm mà mở miệng: “Em chậm lại một chút.”

Cô vừa dứt lời, từ phòng tắm truyền ra tiếng nước như là hồi đáp cô, cô nằm xuống giường, trong mắt một chút ẩn nhẫn cũng không còn, ẩn chứa quá nhiều tình cảm.

Con người một khi có tham vọng, được lại muốn nhiều hơn, muốn cũng càng nhiều.

Vốn dĩ Tô Thiển cùng cô cũng không có quan hệ gì, nhưng bây giờ là quan hệ hợp pháp, hiện tại cũng có chút vừa lòng, nhưng cũng chỉ là hiện tại.

Cô sợ một ngày nào đó, Tô Thiển vẫn như vậy không có yêu cô, tính chiếm hữu của cô bộc phát, không hề thỏa mãn với những thứ hiện tại, ngược lại là muốn tới gần thêm một chút.

Đang suy nghĩ miên mang, Tô Thiển từ phòng tắm bước ra, liền cầm máy sấy lên làm khô tóc, làm bộ không có nhìn cô.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn nàng chân, ánh mắt tiệm thâm, bất động thanh sắc mà đem ánh mắt dời về đến trước mắt người trên mặt, một mở miệng tiếng nói có chút trâm: “Còn chảy máu mũi sao?”

“Không còn, tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon.” Vì che giấu chính mình xấu hổ, nàng trực tiếp đóng chính mình này mặt đèn, nằm ở trên giường.

“Ngủ ngon.” Hai người lần thứ hai lâm vào trâm mặc trung.

Tô Thiển nghĩ đến đêm qua xấu hổ, còn có một tia ngượng ngùng, nàng không được tự nhiên lắc lắc đầu, muốn huy rớt những cái đó hình ảnh, dung sức làm chính mình đầu hoàn toàn trình phóng không trạng, nhắm mắt lại trước mắt chính là Lãnh Nhiễm Tịch không có mặc quần áo thân ảnh, vứt đi không được.

Kịch liệt tim đập tỏ rõ nàng giờ phút này hoảng hốt, đồng thời, một tia khó có thể bỏ qua không biết làm sao cũng dần dần mạn đi lên.

Nàng có thể cảm giác chính mình cùng Lãnh Nhiễm Tịch quan hệ so nguyên lai càng gần, hiện tại...... Bằng hữu? Không, hẳn là còn chưa tới bằng hữu nông nỗi, so người xa lạ gian muốn thân cận, ly bằng hữu lại giống như thiếu chút nữa.

“Ai!” Nàng thở dài.

Lộ Dao thấy nàng thần sắc có dị, không cấm hỏi: “Tô tỷ, chị làm sao vậy?”

“Không có việc gì, chỉ là ngủ không được.”

“Tô tỷ đừng áp lực, chị chỉ là chưa quen thôi.” Lộ Dao an ủi nàng.

Tô Thiển nhìn ngoài cửa sổ xe chợt lóe mà qua phong cảnh, trong lòng trải qua ngắn ngủi thất thố.

Đi vào Lan Hi truyện đoàn phim, bên trong đang ở chụp một hồi Đồng Hiên Nhiên suất diễn, hắn diễn chính là một cái ái mộ công chúa thiểu tướng quân, từ nhỏ liên cùng công chúa Lan Hi có hôn ước, lúc này diễn đúng là hắn cùng phụ thân hắn cãi cọ cảnh tượng.

Tô Thiên đôi hảo hí phục, cùng đoàn phim người chào hỏi.

“Tô tỷ, chị uống miếng nước trước, em đã xem qua kịch bản của chị, hôm nay sẽ có cảnh diễn khóc, nên bổ sung nước trước. Rất cần thiết.” Lộ Dao đem một ly đường phèn tuyết lê thủy đưa cho Tô Thiển.

“Cảm ơn!” Tô Thiển tiếp nhận thủy, vừa muốn uống, liên thấy Đông Hiên Nhiên chụp xong chính mình kia một bộ phận diễn triều nàng đi tới, trên mặt còn mang theo hiền lành cười, đây là muốn làm gì?

“Tô tỷ. Em là Đồng Hiên Nhiên, đóng vai thiếu tướng quân, ngày hôm qua chưa kịp cùng chị chào hỏi, về sau thỉnh giáo nhiều hơn.” Đồng Hiên Nhiên lộ ra tự nhận là nhất soái khí tươi cười.

Tô Thiển lễ phép cười cười, “Đồng lão sư hảo, chỉ giáo chưa nói tới, cùng nhau học hỏi.”

“Tô tỷ [Đêm tối] chị diễn rất tốt.” Đông Hiên Nhiên chân thành nói.

“Cảm ơn.” Tô Thiển cười cười.

“Em đây đi trước chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

“Hảo.”

Tô Thiển vẫn là ngồi ở ngày hôm qua vị trí, dựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm giác tóc đài bị người dùng tay, nhẹ nhàng mà lay động một chút.

Nhận thấy được có người chạm vào chính mình Tô Thiên mở mắt ra.

Tiêu Ngôn Cảnh Thái nhiên tự nhiên mà thu hôi tay, ở nàng trước mặt ngồi xuống.

Tô Thiển thong thả mà chớp giật mình lông mi, cười cười nói: “Tiêu lão sư.”

Tiêu Ngôn Cảnh nhìn nàng mệt mỏi bộ dáng, để sát vào nàng bên tai trêu đùa: “Tối hôm qua em cùng A Nhiễm?” Đứng dậy, nhướng mày hướng tới nàng cười, “Không thiếu lăn lộn đi!”

Một câu, như ngũ lôi oanh đỉnh, Tô Thiển chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Lãnh Nhiễm Tịch kia hoàn mỹ đáng người, nhắc nhở nàng, tối hôm qua phát sinh một màn.

Tiêu Ngôn Cảnh thấy nàng sắc mặt ửng đỏ, ái muội mà triều nàng chớp chớp mắt.

“Không có, không có, chị hiểu lầm.”

Lúc này, nhân viên công tác đến gần, “Tiêu lão sư, Trương đạo kêu chị.”

“Không sao, chị đi đóng phim.” Tiêu Ngôn Cảnh nhướng mày, ái muội tươi cười lộ ra thâm ý.

““Lan Hi truyện” cảnh mười một đầu, Action!”

Đồng Hiên Nhiên ở trong cung nhìn thấy Thẩm Lan Hi, thổ lộ chính mình đối nàng tình yêu. Đồng Hiên Nhiên ở kịch người trong thiết là si tình, có chút yếu đuối, mà đơn độc cùng Thẩm Lan Hi ở bên nhau khi, hắn lại có chút tính trẻ con khi hai người đứng chung một chỗ đôi mắt phá lệ sáng lên.

“Tạp.”

Trương Hàn đánh gãy Đồng Hiên Nhiên biểu diễn, nhíu mày nói: “Tiểu Đồng, ánh mắt không cần như si tình như vậy, quá khoa trương. Còn có, đôi mắt không cần nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngôn Cảnh như vậy, cổ đại người ta sẽ không mang hết tâm tư mình phơi bầy ra ngoài .”

Đồng Hiên Nhiên vội vàng vỗ tay xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn.”

Trương thất vọng buôn lòng tưởng hắn lần đầu tiên đóng phim điện ảnh, hẳn là còn không thích ứng, “Điều chỉnh một chút, hai phút sau quay lại.”

““Lan Hi truyện” cảnh mười lần thứ hai, Action!”

Đồng Hiên Nhiên điêu chỉnh chính mình biểu tình, cũng không ở vẫn luôn xem Tiêu Ngôn Cảnh, Trương Hàn vẫn là hô “Tạp”, cũng không lưu tình chút nào mà nói: “Tự nhiên một chút, cậu đây là nhìn thấy quỷ à, đôi mắt cậu sao không dám nhìn Ngôn Cảnh, Ngôn Cảnh lớn lên xấu dọa đến người sao?”

Đồng Hiên Nhiên mặt đỏ tai hồng.

Ăn mặc diễn phục Tiêu Ngôn Cảnh nhịn không được cười lên tiếng.

Đồng Hiên Nhiên càng thêm ngượng ngùng, khiêm tốn gật đầu: “Thực xin lỗi đạo diễn, thực xin lỗi Tiêu lão sư, em sẽ cân nhắc lại!”

Trương Hàn xua tay, lãnh mi mắt lạnh: “Ba phút.”

Phim truyền hình diễn viên vượt qua đến điện ảnh diễn viên cũng không phải một việc dễ dàng. Phim truyên hình lời kịch nhiêu, yêu cầu diễn viên biểu tình cùng động tác biên độ đều phải đại, khoa trương diễn pháp mới có thể bị người xem chú ý tới, nhưng ở trên màn hình lớn liên sẽ có vẻ quá mức cố tình. Điện ảnh tắc yêu cầu diễn viên biểu diễn càng khống chế, càng chú trọng chỉ tiết, khảo nghiệm diễn viên ở chỉ tiết nắm chắc cập xử lý, biểu hiện phương pháp càng tỉnh tế, hoàn toàn là hai loại hệ thống.

Ba phút sau, không có gì bất ngờ xảy ra, Đồng Hiên Nhiên lại không qua. Lại NG ba lần, Trương Hàn kiên nhẫn khô kiệt, rốt cuộc chửi ầm lên.

Đồng Hiên Nhiên xâu hổ mà xử tại đương trường, đầy mặt đỏ bừng, đầu rũ đến càng ngày càng thấp.

Tô Thiển ở bên mím môi, nhìn đáng vẻ Trương Hàn đạo diễn ngày hôm qua thật là miệng hạ lưu tình, nàng ngồi ở chỗ kia thu hồi những cái đó khỉ niệm, chuyên tâm bắt đầu xem kịch bản.