Chương 11: Ác mộng

Hai ngày sau, Lãnh Nhiễm Tịch đã rời biệt thự đi làm, đón ánh mặt trời, Tô Thiển ở lầu hai phòng tập chạy bộ, tiếng chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiện là Ngô Đồng, Tô Thiển bấm ngừng máy chạy bộ lại, dựa vào tay vịn rồi ấn nút trả lời.

“ Ngô tỷ.”

“Em đang chạy bộ sao?” Ngô Đồng nghe được tiếng nàng thở dốc.

“Ân, có chuyện gì sao?”

Ngô Đồng vui tươi hớn hở mà nói: “Chúc mừng em Tô Thiển, đã thành công thông qua buổi thử vai, đêm nay phó đạo diễn sẽ đem kịch bản chính thức gửi cho chị, đến lúc đó sẽ gửi lại cho em.”

“Tốt, cảm ơn Ngô tỷ.” Tô Thiển do dự một chút, hỏi: “Ngô tỷ, nữ đã quyết định chưa, là ai sao?”

“Chọn được rồi, là Ngôn Cảnh.” Ngô Đồng phi thường vui mừng, “Trương đạo thật sự vừa ý em, hãy nỗ lực, đừng nóng nảy. Mấy ngày nữa Trương đạo sẽ đem hợp đồng đưa tới, đến lúc đó em tới công ty một chuyến.”

“Ân, tốt. Em sẽ nỗ lực.”

Treo điện thoại, Tô Thiển nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, có thể có cơ hội cùng hợp tác với Tiêu Ngôn Cảnh và đạo diễn Trương Hàn quả thật may mắn.

Buổi tối Ngô Đồng liền đem kịch bản chính thức gửi qua, cũng báo cho nàng hai ngày nữa đến công ty ký tên.

Nàng cao hứng cằm điện thoại cười, Lãnh Nhiễm Tịch nghiêng đầu nhìn nàng, đột nhiên nói: “Buổi tối có chuyện gì vui sao?”

Tô Thiển hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Lãnh Nhiễm Tịch đang ngồi trên giường cầm ipad, nhìn mình ánh mắt với ánh mắt mơ hồ, lúc này mới giơ khóe miệng lên nói: “Tôi mới nhận được vai diễn mới, có khả năng sắp tới phải tiến vào đoàn.”

“Nga. Phim truyền hình, điện ảnh hay là phim chuyển thể?”

“Chuyển thể, đạo diễn Trương Hàn, chị dâu là nữ chính, tôi chỉ là cái nữ chính số 2.” Tô Thiển nghiêm túc trả lời.

“Nga, hảo.” Lãnh Nhiễm Tịch cúi đầu nhìn ipad, liền ở Tô Thiển cho rằng nàng sẽ không đang nói cái gì, liên nghe được nàng rất nhỏ thanh âm nói, “Đừng nản chí, em sẽ còn sáng hơn cả nữ chính.”

Tô Thiển nhìn Lãnh Nhiễm Tịch, trong đầu lộ ra những suy nghĩ sâu xa cùng nghỉ hoặc, trong lúc nhất thời không khí trong phòng trở nên có chút vi điệu.

Thuận lợi ký hợp đồng xong, chọn ngày chụp hình cho nhân vật. Đến ngày chụp, Lộ Dao đã sớm đến đón Tô Thiển.

Tô Thiển mới vừa lên xe, Lộ Dao liền vội vàng nói: “Tô tỷ, Tô tỷ, em đã nói chị có thể thành công mà.”

Tô Thiển trên mặt mang theo nhu hòa mỉm cười, “Ân.”

Thực nhanh đã tới studio, phó đạo diễn đã chờ ở nơi này, thấy hai người đi đến, liền tiếp đón nói: “Tô lão sư, tôi là phó đạo diễn, Trương đạo đã ở bên trong, cô vào phòng hóa trang thay đồ trước đi.”

Sau đó xoay kêu một nhân viên công tác tới, dẫn Tô Thiển hướng vào phòng hóa trang đơn, đi vào phòng nhân viên công tác chỉ vào chuyên viên trang điểm nói: “Tô lão sư, mỗi người đều có riêng một phòng hóa trang, đây là chuyên viên trang điểm Quan tỷ sẽ phụ trách hóa trang cho chị.”

“Tốt, cảm ơn.” Tô Thiển hướng nhân viên công tác nói lời cảm tạ, quay người đi đến trước, khách khí mà nói: “Quan lão sư hảo. Về sau chiếu cố nhiều hơn.”

“Tô lão sư khách khí, chị so với em cũng chỉ lớn hơn mấy tuổi, em kêu chị là Quan tỷ là được.”

“Tốt, Quan tỷ.” Tô Thiển biết trừ bỏ đạo diễn, thì chuyên viên trang điểm cũng nên đắt tội.

Quan tỷ thưởng thức nhìn Tô Thiển, không kiêu ngạo không siểm nịnh, có lễ phép. Hiện nay những chuyên viên trang điểm đều không nhàn rỗi, bởi vì là bộ phim cổ trang được chuyển thể, nên Trương đạo ở phương diện tạo hình cực kỳ chú ý.

“Tô tỷ, Ngô tỷ nói chị ấy chút nữa sẽ đến.”

“Hảo, Tiêu lão sư hôm nay cũng tới sao?” Tô Thiển nhắm mắt hỏi.

Lộ Dao lắc đầu, “Nghe nói Tiêu lão sư hôm nay có hoạt động, hết hoạt động mới có thể đến, khả năng không gặp được.”

Một giờ lúc sau, cửa phòng hóa trang mở ra, những người xung quanh theo bản năng đem ánh mắt mà dán vào, liền nhìn thấy một người mặc một bộ vũ y nữ tử màu đỏ rực đi ra, nháy mắt làm mọi người kinh diễm.

Tóc dài bị quạt thổi bay phất phới, vài sợi tóc nghịch ngợm phi ở phía trước, trên đầu không có trang sức gì chỉ có một mảnh vải lụa đỏ, nhẹ nhàng cột chặt một sợi tóc.

Cứ như vậy trong nháy mắt, nhiều người xung quanh cho rằng chính mình đang đặt mình trong thời cổ đại, cảm thấy như trước mặt mình là một tiểu thư, thanh lãnh, cao quý, lại có một ít dụ hoặc.

“Tô Thiển, đã thay xong quần áo! Vậy cô lại đây chờ một chút, tiếp theo sẽ đến lượt cô! Cô có hai bộ trang phục, bộ vũ y này lúc sau, còn có một bộ thường phục. Bộ vũ y này, cô hãy thể hiện sự mỹ miều; còn bộ thường phục kia , hãy biểu hiện sự rối rắm, giãy giụa.” Trương đạo ở cùng nàng nói qua những yêu cầu về cảm giác để tí nữa chụp.

“Tốt, đạo diễn.” Tô Thiển nghiêm túc nghe.

Bộ quần áo thứ hai của Tô Thiển là một bộ màu lam nhạt, với chiếc váy màu lam nhạt cùng áo khoác ngoài làm bằng lụa mỏng trắng tinh, khiến cho dáng người của Tô Thiển được lộ rõ.

Trên cổ mang theo một chiếc vòng thủy tỉnh màu tím cùng với một chiếc lắc tay màu xanh nhạt, thủy tỉnh hơi sáng làm bộc lộ làn da như tuyết, như tiên nữ hạ phàm. Ánh mắt thì thuần khiết như nước, nhưng vẫn mang theo một ít u buôn.

Quay chụp kết thúc trở lại phòng hóa trang, Ngô Đồng đã chờ ở nơi đó, thấy Tô Thiển bước vào, ánh mắt sáng ngời, “Thực đẹp.”

Tô Thiển ngượng ngùng mà nói: “Ngô tỷ, chị đừng có trêu ghẹo em!”

“Vừa nãy Trương đạo nói, ảnh tạo hình ngày mai sẽ đăng, thứ hai tuần sau sẽ quay chính thức, trong tuần này em sẽ xuất hiện ở bởi hai bộ.”

Tô Thiển tháo phụ kiện, nghi hoặc mở mắt ra từ trong gương nhìn về phía Ngô Đồng , “ [ Ðêm tối ] muốn chiếu sao? Khi nào?”

“Ba ngày sau, ba ngày sau ở thành phố S sẽ công chiếu ngày đầu em sẽ đến dự, ngày hôm sau sẽ đi thành phố C.”

Tô Thiển do dự một lát lại tiếp tục nói: “Cùng ngày phải bay qua lại sao?”

Ngô Đồng thắc mắc hỏi, “Ân, em có chuyện gì sao?”

Tô Thiển vẻ mặt thản nhiên: “Không có, chỉ muốn hỏi một chút.”

Chụp ảnh xong, Tô Thiển về đến nhà mới 3 giờ buổi chiều, Lãnh Nhiễm Tịch vẫn chưa trở về, nàng ngồi ở sô pha trên biệt thự, cả người nằm dài trên ghế, Bao Quanh thấy nàng trở về, nhảy lên sô pha nằm kế bên.

Tô Thiển sờ vào người Bao Quanh, một mặt nhìn vào điện thoại xem Weibo, Weibo của nàng đều là do công ty phụ trách, nàng mở nick phụ của mình lên, nhìn lên bảng hot search có Lê Tỉnh Tỉnh tham diễn “truyện Lan Hi ”.

Nàng mở nội dung vuốt xuống đọc bình luận.

––––– A! Tinh Tinh của chúng ta thật đẹp, không nghĩ tới việc có thể có cơ hội cùng Trương đạo hợp tác, thực hưng phấn!

–––––ngọa tào! Tinh Tinh nhà ta như vậy ngưu bức!

–––––không có người cảm thấy kỹ thuật diễn Lê Tinh Tinh rất tệ sao?

–––––Tinh Tinh diễn nhân vật gì?

–––––nhất định là nữ chính!

–––––bộ phim này, Trương đạo đã từng nói qua một lần ở buổi phỏng vấn, nữ chính nhất định phải là Tiêu ảnh hậu, Lê Tinh Tinh là cái gì!

–––––đồng ý trên lầu nói.

––––+1

–––––@ “truyện Lan Hi ” thỉnh cầu một lời giải thích.

–––––+1

–––––+2

Tô Thiển xem một chút, cảm thấy không còn tin tức gì đáng xem liền thoát ra, thở dài, nếu Lê Tỉnh Tỉnh cũng đóng bộ phim này chắc chắn sẽ đυ.ng mặt nhau nhiều ở trên trường quay, nàng lại không muốn cùng Lê Tinh Tinh có quan hệ chút nào.

Nghĩ đến Lê Tinh Tinh, nàng lại nhớ đến khoảng thời gian trước đây, nàng là bạn gái cũ Tống Tư Niên.

Tống Tư Niên, Lê Tỉnh Tỉnh, Tô Thiển đều là đồng học cùng lớp khi còn học đại học, cũng là bạn gái cũ của nàng. Tống Tư Niên đuổi theo mình hai năm, đến năm ba nàng mới đáp ứng cùng ở bên nhau, ở bên nhau cũng chỉ được một tháng liền tách ra, sau lại nàng liền xuất ngoại, không còn có liên lạc gì.

Lê Tinh Tinh thích Tống Tư Niên, vẫn luôn xem Tô Thiển là cái gai không vừa mắt, luôn cùng với nàng đối nghịch, tưởng tượng sau này sẽ cùng Lê Tinh Tinh ở trong một đoàn phim hai tháng, Tô Thiển liền cảm thấy đau đầu, nàng không sợ Lê Tinh Tỉnh, mà là sợ phiền toái.

Tô Thiển dùng sức lắc đâu, muốn đem những suy nghĩ rối loạn này vứt bỏ, cầm điện thoại lên mở WeChat, ngón tay ấn vào nick của Lãnh Nhiễm Tịch do dự một lát, nghĩ rồi lại đánh chữ: Buổi tối sẽ trở về ăn cơm sao?

Lãnh Nhiễm Tịch: Đúng giờ về, có việc?

Tô Thiển: Không có, tôi đây nấu cơm, mì sợi có thể chứ?

Lãnh Nhiễm Tịch: Có thể!

Tô Thiển đặt điện thoại ở trên bàn , Nhìn thoáng qua Bao Quanh đang nằm trên cánh tay nàng thoải mái dễ chịu ngủ.

Nàng xoa đầu Bao Quanh rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, hai ngày trước nàng mới học nấu ăn tuy rằng rất đơn giản nhưng cũng là thành ý của nàng .

Lúc Lãnh Nhiễm Tịch trở về, Tô Thiên vừa mới làm xong, Tô Thiển thấy cô đi vào, “Vừa đúng lúc chị đi rửa tay rồi vào ăn cơm.”

“Hảo.” Lãnh Nhiễm Tịch gật gật đầu.

Lãnh Nhiễm Tịch rửa tay thật sạch rồi ngồi trên bàn ăn, trước mặt mình là một tô mì kèm hai quả trứng, lại nhìn sang chén của Tô Thiển chỉ thấy một quả trứng, cô nhướng mày hỏi: “Tại sao có một tô?”

“Tôi mới nhận phim tuần sau là quay rồi, buổi tối không thể ăn nhiều, còn phải bảo trì vóc dáng.”

“Nga, hảo đi. Bất quá cái trứng này còn ăn được.” Lãnh Nhiễm Tịch gắp quả trứng lên, nhìn rồi lại cắn một ngụm.

Cơm nước xong, hai người tự làm việc của mình, Lãnh Nhiễm Tịch đi vào thư phòng xử lý văn kiện, Tô Thiển ở trên sô pha ôm Bao Quanh xem kịch bản.

Đêm đã khuya, trong phòng ngủ tối đen, hai người dường như đã tiến vào mộng đẹp, ngủ say, nhưng trên giường có một nữ nhân chau mày khó chịu mồ hôi trải dài trên khuôn mặt tinh xảo ấy, trong miệng vẫn cứ nhắc mãi cái gì.

“Lãnh tổng, Lãnh tổng, chị tỉnh, tỉnh tỉnh.” Tô Thiển ngồi dậy, thấy thân thể cô không ngừng run rẩy, Tô Thiển như là bị kinh hãi, không ngừng gọi tên cô.

Lãnh Nhiễm Tịch bỗng nhiên mở hai mắt, nhưng thật ra hoảng sợ, theo bản năng đem thân mình lùi về phía sau, lúc sau thấy rõ ràng người người trước mặt là Tô Thiển khi, mới dừng động tác lại.

“Chị gặp ác mộng sao? Đừng sợ, kia không phải thật sự.” Tô Thiển thấy bộ dạng của cô như vậy, trong lòng đột nhiên một trận chua xót.

Lãnh Nhiễm Tịch thân mình căng chặt, còn có chút run rầy, giọng nói khàn khàn, “Không có việc gì, xin lỗi làm phiền em nghỉ ngơi rồi.”

Tô Thiển nhận thức Lãnh Nhiễm Tịch, người cầm lái tập đoàn Lãnh thị với thân phận cô luôn phải giữ bình tĩnh, lạnh lùng cũng như sự cao tại thượng trước mặt mọi người, nhưng hiện tại thấy cô yếu ớt mềm mại như vậy, khiến cho tâm của Tô Thiển không khỏi mền xuống.

Tô Thiển cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn, mở nhẹ rèm cửa ra, một ánh trăng từ xa chiếu rọi vào khuôn mặt đang tái nhợt của Lãnh Nhiễm Tịch, mồ hôi khiến cho tóc của cô dính ở trên má.

Trong lòng nàng chua xót, chậm rãi ôm chặt cô, nhẹ nhàng mà vỗ vào lưng cô, “Không sao, chỉ là ác mộng thôi.”

Lãnh Nhiễm Tịch tham lam hơi ấm của nàng, hai tay ôm chặt vào lòng.

Tô Thiển cứ như vậy mà sưởi ấm cho tâm hồn của Lãnh Tịch Nhiễm.

Ngoài cửa sổ, một vòng trăng non như câu, ánh trăng thanh lãnh......