Chương 10: Đi chơi

Bữa tiệc kết thúc, hai người mang theo đông lạnh trở lại biệt thự, Tô Thiển không nghĩ tới, Lãnh Nhiễm Tịch là một tổng tài của một tập đoàn Lãnh thị, thế nhưng lại đối với một hài tử lại kiên nhẫn, và cẩn thận như vậy.

“Tiểu cô cô, vì cái gì lại kêu nó là Bao Quanh?” Tắm rửa mang Ngưng Ngưng nằm ở giữa giường, nhìn về phía Bao Quanh.

“Nó nhìn giống như tiểu đoàn tử.” Tô Thiển ôn nhu nói.

“Con có thể ôm nó ngủ sao?” Ngưng Ngưng đôi mắt sáng lên.

Tô Thiển xoa tóc mềm mại của Ngưng Ngưng, “Đương nhiên có thể!”

“Thật tốt quá!” Ngưng Ngưng đứng ở trên giường hôn lên má của Tô Thiển một cái, “Bẹp!” Tô Thiển ngẩn người, Tô Thiển cười xem Ngưng Ngưng cùng Bao Quanh chơi đùa.

Lãnh Nhiễm Tịch tắm rửa xong ra liền nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Tô Thiển liền không giấu được sự ôn nhu, gương mặt vừa có sự ngây ngô lại vừa có sự diễm lệ không gì sánh được, mang đến sự ấm áp của ba người trong một gia đình.

Lãnh Nhiễm Tịch đáy lòng nảy lên dòng nước ấm, chậm rãi đi theo máu cùng nhau lưu động, liên quan sắc mặt đều ôn nhu không ít, nàng nói: “Em đi tắm đi, ngày mai em có bận việc gì không? Nếu không ngày mai cùng nhau đưa Ngưng Ngưng về Phượng Hoàng Thành.”

Nghe được tiếng của Lãnh Nhiễm Tịch, Tô Thiển hơi giật mình, quấn quýt nói: “Úc? Nga! Tôi không có bận gì, ngày mai chị không đi làm sao?”

“Cuối tuần nghỉ ngơi.” Lãnh Nhiễm Tịch ngồi ở bàn trang điểm một bên thổi tóc, một bên nói.

Tô Thiển quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy Lãnh Nhiễm Tịch ăn mặc áo tắm dài, tóc dài xõa trên vai, hai má ửng đỏ, mắt mang thu ba, bất đồng với phía trước thanh cao cao ngạo, thêm chút ngày thường không có phong tình.

Tô Thiển sửng sốt một chút, không được tự nhiên ho khan một chút, quay đầu nhìn về

Phía còn ở cùng bao quanh chơi đùa Ngưng Ngưng, “Khi nào về?”

“Buổi chiều.”

“Tiểu cô, con đã lâu không có đi ra ngoài chơi, có thể dẫn con đi Disney không?”

Lãnh Nhiễm Tịch buông máy sấy, nhìn về phía nàng, “Rất muốn đi?”

Ngưng Ngưng gật gật đầu, lôi kéo Tô Thiển tay áo, nháy đại đại đôi mắt chờ mong nhìn nàng, chu cái miệng nhỏ, âm thanh mền mại hỏi: “Tiểu cô cô, có thể cùng tiểu cô dẫn con đi không?”

Đông lạnh phi thường thông mình, thật biết làm nũng, còn biết lôi kéo hai người cùng đi.

Tô Thiển kiến tiểu bằng hữu như vậy chờ mong, nói không nên lời cự tuyệt nói, nhưng lại cảm thấy cùng Lãnh Nhiễm Tịch cùng đi thực xấu hổ, do dự một lát, nhìn về phía Lãnh Nhiễm Tịch, “Tôi đi nơi đó có tiện lắm không?”

Đông lạnh vừa nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nắm ở bên nhau.

Lãnh Nhiễm Tịch đi tới sờ sờ nàng đầu, đối với Tô Thiển nói: “Không sao, mang cái mũ cùng khẩu trang che một chút là được, vấn đê không lớn, sáng mai dậy chúng ta cùng đi.”

Ngưng Ngưng biết được sẽ được đi Disney chơi liền vui vẻ, nhúng nhảy trên giường nói: “Tiểu cô tốt nhất, tiểu cô cô cũng tốt nhất.”

Lãnh Nhiễm Tịch bắt lấy nàng tiểu cánh tay, nói: “Nên ngủ đi, nếu không ngày mai không dậy được là sẽ không đi đâu.”

Ngưng Ngưng đôi mắt nhỏ xoay chuyển, chớp chớp mắt, cùng Lãnh Nhiễm Tịch nhìn nhau một lát, “Con muốn ngủ ở bên này, ôm Bao Quanh cùng ngủ.”

“Ngủ bên ngoài không an toàn, rớt xuống mặt đất thì làm sao ?”

“Không sao, lúc ở nhà nhị cô cô ngủ, con đều ngủ ở một bên, nhị cô cô cùng hồ ly cô cô ngủ một bên a.” Méo mó đầu nhỏ, Ngưng Ngưng lộ ra suy tư biểu tình, thực mau mà lại gật gật đầu.

Lãnh Nhiễm Tịch cười cười, “Đây là ai dạy con?”

Ngưng Ngưng càng thêm khó hiểu, khuôn mặt nhỏ thượng lại là không thể hiểu được, bất quá vẫn là không quên trả lời nàng vấn đề, “Hồ ly cô cô! Cô ấy nói vợ chồng phải cùng nhau ngủ ở một bên.”

Tô Thiển nghe được Ngưng Ngưng trả lời, không khỏi cười ra tiếng, mà lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lãnh Nhiễm Tịch phảng phất như đang muốn nói, biết ngay là chị ta mà.

“Cho nên mỗi lần ở nhà hồ ly cô cô liền ngủ ở một bên sao?” Tô Thiển cười mị hỏi.

“Ân!” Ngưng Ngưng thực dùng sức thực dùng sức gật đâu.

“Hảo đi.” Lãnh Nhiễm Tịch khóe miệng một câu, “Em đi tắm đi, tôi dỗ Ngưng Ngưng ngủ trước.”

Tô Thiển gật gật đầu, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, mở vòi nước ướt đẫm hết cơ thể nàng, nàng lúc này mới bừng tỉnh nhớ tới, vậy chẳng phải là mình sẽ nằm cạnh Lãnh Nhiễm Tịch sao, vừa nãy mới chỉ nghỉ tới việc Tiêu lão sư lừa hài tử thôi.

Lãnh Nhiễm Tịch nghe được tiếng nước chảy ở phòng tắm, mới rũ mắt cười cười, sờ khuôn mặt nhỏ Ngưng Ngưng nói: “Về sau muốn cái gì thì nói với tiểu cô, tiểu cô liền mua cho con.”

Ngưng Ngưng ngơ ngác mà nhìn nàng một lát, thực mau cũng cười, liệt miệng, không có nửa điểm do dự đáp: “Hảo.”

“Ngưng Ngưng thật ngoan. Chúng ta ngủ đi được không?”

“Ân.” Nâng lên một tay xoa đôi mắt, Ngưng Ngưng gật đầu, thực ngoan mà nằm ở bên kia giường ôm Bao Quanh nhắm mắt lại.

Chờ Tô Thiển tắm xong, Ngưng Ngưng đã ngủ rồi, nàng lại cầm máy sấy đi vào nhà vệ sinh làm khô tóc rồi mới ra.

Đi đến mép giường, thấy Lãnh Nhiễm Tịch nằm ở giữa xem ipad, nàng cẩn thận mà nằm cạnh, nằm ở mép giường vẫn không nhúc nhích, một lúc sau thấy Lãnh Nhiễm Tịch bất động, mới quay đầu hỏi: “Chị muốn xem thêm chút nữa sao?”

“Không, em tắt đèn đi.” Nói rồi đem ipad đặt ở trên bàn rồi nằm xuống.

Trong đêm, hai người nằm thật sự gần, Tô Thiển mặt hướng ra ngoài, không dám cử động quá lớn, vẫn luôn không có ngủ, một lúc sau nàng mới cần thận xoay người.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt thật sự gần.

Tô Thiển sắc mặt mất tự nhiên ửng đỏ, lùi về sau một chút, Lãnh Nhiễm Tịch lại tiến lên một chút.

Lãnh Nhiễm Tịch chú ý thấy Tô Thiển có chút mất tự nhiên, lại cố tình xem nhẹ.

“Chị làm gì?” Tô Thiển nhấp môi.

“Tôi khó ở chung sao?” Nàng hơi hơi nhướng mày, tiến đến nàng bên tai, cố ý hỏi.

Tô Thiển hoảng loạn lắc lắc đầu.

Lãnh Nhiễm Tịch thật sâu nhìn nàng một cái, thở dài, nói: “Vậy thì nhanh đi ngủ.” Dứt lời, liền xoay người.

Tô Thiển hơn nửa ngày mới làm thân thể của mình không như vậy căng chặt, nặng nề ngủ. Lãnh Nhiễm Tịch nghe được nàng hô hấp đều, mới xoay người lại nhìn nàng, nếu Tô Thiển lúc này tỉnh lại, chắc chắn phát hiện ra trong mắt của Lãnh Nhiễm Tịch đều là thâm tình cùng sủng nịch.

Sáng hôm sau, Ngưng Ngưng đã tỉnh dậy từ rất sớm, ngồi ở trên giường gọi Lãnh Nhiễm Tịch dậy, “Tiểu cô, dậy đi, chúng ta đi Disney.”

Tô Thiển từ từ tỉnh dậy, mở to mắt liền phát hiện chính mình thế nào lại ở trong lòng Lãnh Nhiễm Tịch, hơn nữa cánh tay mình còn đang ôm eo cô.

Rõ ràng ý thức còn có chút mông lung, nhưng cũng nháy mắt đã thanh tỉnh.

Lập tức liền rút tay ra, cùng cô kéo dài khoảng cách. Nàng động tác quá lớn làm cho Lãnh Nhiễm Tịch cũng tỉnh dậy, Lãnh Nhiễm Tịch từ từ nhìn về phía nàng, nhưng trong mắt lại không có chút buồn ngủ.

Cảm giác lúc này có chút xấu hổ, Tô Thiền thật cẩn thận mở miệng: “Cái kia...... Cái kia tối hôm qua tôi như thể nào lại ngủ trong lòng chị?”

Mới vừa nói xong Tô Thiển liền cảm thấy chính mình nói vậy không đúng.

Tô Thiển lại ha hả cười nói: “Chị tối hôm qua ngủ ngon sao?”

Nói xong Tô Thiển lại nháy mắt mông lung...... Cảm thấy hôm nay mình như là bị là trúng tà! Như thế nào nói chuyện lại có chút mê sảng!

“Ai...... Không phải......” Tô Thiển nghẹn lời, nàng thật sự không biết nên nói những gì.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn thấy phản ứng này của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lần đầu tiên trong cuộc đời cô không thể kiềm chế được mà bật cười lên.

“A” một tiếng, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Tô Thiển vẫn nghe thấy được.

Tô Thiển trừng mắt nhìn cô một cái.

“Tiểu cô, tiểu cô cô, mau đứng lên, chúng ta đi chơi thôi!” Lúc này Ngưng Ngưng lại bắt đầu lên tiếng.

Lãnh Nhiễm Tịch xoay người ôm lấy Ngưng Ngưng, trong khoảnh khắc Ngưng Ngưng liền nằm ở giữa hai người, khanh khách nở nụ cười, sau một lúc lâu sau lại chui vào trong lòng Tô Thiển, thanh âm thanh thúy, “Tiểu cô cô, con đói bụng.”

“Hảo, chúng ta rời giường.” Tô Thiển nhẹ giọng nói một câu, tiếp theo bế lên Ngưng Ngưng đi đến nhà vệ sinh.

“Chỉ là ngoài ý muốn!” Lãnh Nhiễm Tịch thấy bóng dáng Tô Thiển rời đi mới nhấp miệng, đứng dậy đi qua phòng khách rửa mặt rồi lại đi xuống lầu làm bữa sáng.

Tô Thiển mang theo Ngưng Ngưng rửa mặt sau xuống lầu liên nhìn thấy Lãnh Nhiễm Tịch đang ngồi ở bàn ăn bên, đem Ngưng Ngưng ngồi trên ghế, còn mình ngồi bên cạnh, không cần phải nhiều lời nữa, an tĩnh mà ăn cơm.

Ăn xong bữa sáng, ba người lái xe đi đến Disney.

Ngưng ngồi yên ở phía sau duỗi tay nhỏ không ngừng hoan hô: “Muốn đi Disney. Đây là lần đầu tiên Ngưng Ngưng cùng tiểu cô và tiểu cô cô cùng nhau đi chơi!”

Tô Thiển nhìn Ngưng Ngưng đáng yêu ngây thơ không khỏi nở nụ cười, trong lòng tràn ngập ôn nhu.

Cuối tuần Disney tương đối nhiều người, Ngưng Ngưng nhìn tới nhìn lui, hưng phấn đến cực điểm, một bàn tay kéo Lãnh Nhiễm Tịch, một cái tay khác kéo Tô Thiển, trên mặt tràn đây vui vẻ.

Đầu tiên là chơi tiểu hùng duy sau lại thám hiểm ký, lại đi chơi bảy cái tiểu người lùn khu mỏ xe.

Thời tiết nóng bức, Lãnh Nhiễm Tịch vì phối hợp với Tô Thiển cũng mang theo mũ cùng khẩu trang, hai người chốc lát trên mặt toàn mồ hôi.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn lên bầu trời, rồi lại cúi đầu nhìn Ngưng Ngưng, nghĩ một chút lại nói: “Ngưng Ngưng, chúng ta đi chơi Cướp biển vùng Caribê –chìm, nơi đó có thuyền nhỏ, có thể nhìn đến hải tặc.”

Quả nhiên, Ngưng Ngưng lại bị chiếc thuyền nhỏ hấp dẫn sự chú ý, gật đầu, nói: “Hảo a, con muốn đi.”

Ba người đi lại đó, Ngưng Ngưng chạy ở phía trước, thường quay đầu lại nhìn hai người, Lãnh Nhiễm Tịch nhìn Tô Thiển cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu, ho khan một tiếng: “Bởi vì hôm nay nóng quá, có thể đi đến nơi đó nghỉ ngơi một chút.”

“Ân, không nghĩ đến việc Lãnh tổng cũng sẽ đi lừa tiểu hài tử.”

Lãnh Nhiễm Tịch bĩu môi, “So với chị dâu, tôi còn kém xa !”

Tô Thiển chớp mắt, không nhịn được mà bật cười.

Từ lúc đến vùng biển Caribê, Ngưng Ngưng phá lệ hưng phấn chơi một lúc xong đi ngang qua một quán ăn, Ngưng Ngưng thực thích.

“Tiểu cô, con muốn tại nhà hàng hải tặc kia.” Nàng ngước cái đầu nhỏ lên nhìn Lãnh Nhiễm Tịch, Ngưng Ngưng rồi lại lắc tay cô.

Lãnh Nhiễm Tịch nhìn phía Tô Thiển, “Có thể chứ?”

Tô Thiển nhún nhún vai, “Sao đều được, Ngưng Ngưng thích liền được.”

“Tiểu cô cô tốt nhất.” Nói rồi tiến đến ôm Tô Thiển.

Tô Thiển thuận thế khom lưng đem Ngưng Ngưng bế lên tới, Ngưng Ngưng một tay ôm cổ Tô Thiển , một tay chỉ vào quán ăn phía trước, thanh âm mềm mại nói: “Xuất phát.”

Như như vậy, ba người ở công viên chơi một ngày, gần đến buổi chiều, Lãnh Nhiễm Tịch cúi đầu nhìn Ngưng Ngưng nói: “Bà cố đang ở nhà chờ con cùng ăn cơm chiều, chúng ta hiện tại trở về được không? Hôm nào lại đến chơi.”

“Ân!” Ngưng Ngưng dùng sức gật đầu, ngay sau đó lại ngửa đầu nhìn về phía Tô Thiển.

Cúi đầu liếc nhìn một cái, Tô Thiển ôn nhu nói: “Hảo.”

Rời khỏi Disney, ba người liền trở về nhà cũ, ăn cơm chiều, rồi hai người liền trở về Thiển Sơn Vân Cảnh.

Buổi tối nằm ở trên giường thời điểm, Tô Thiển vẫn suy nghĩ sáng nay tại sao mình sẽ ngủ trong lòng Lãnh Nhiễm Tịch, rõ ràng trước giờ nàng ngủ rất ngoan.

Nghĩ đến Lãnh Nhiễm Tịch, nàng lâm vào trầm tư, người này lúc không cười trên mặt không có biểu tình gì, môi thẳng tắp, con mắt sáng như lưỡi dao sắc bén, còn có khí thế bức người.

Nhưng những lúc ở nhà thì lại ôn hòa, đối đãi Ngưng Ngưng rất có kiên nhẫn và tinh tế.

Tô Thiển thậm chí có chút không thể tin được, nhưng chuyện này lại là sự thật.

Một chút mơ hồ lại có hảo cảm với cô, nàng bắt đầu có chút thưởng thức về Lãnh Nhiễm Tịch.