Chương 16: Ngoài ý muốn
Trương quản gia mở cửa phòng, lễ phép nói, “Đường tiên sinh, đây là phòng của cậu, có chuyện gì tùy thời đều có thể nói với tôi.”
“Cảm ơn Trương quản gia.” Đường Hiểu hít một hơi thật sâu, đè nén sự mông lung trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc với Trương quản gia.
Trương quản gia mỉm cười nói, “Không cần khách sáo, đây là việc tôi phải làm.”
Trương quản gia đi rồi, Đường Hiểu liền vào phòng, không ngừng nhìn đến những vật dụng được trang trí phi thường xa hoa và phong cách. Đây là một căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, thanh tân tao nhã, nhìn thấy tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên.
Đường Hiểu nhìn căn phòng cực kỳ xinh đẹp, so với nhà trọ của cậu, dùng từ “thiên đường” để hình dung nơi đây cậu còn cảm thấy chưa đủ.
Diện tích phòng khách không nhỏ, đi vài chục bước vào trong liền nhìn thấy một cái giường lớn xa hoa, kế bên là tủ đầu giường, tủ quần áo, ghế dựa, một cái bàn, bức màn được kéo ra một nửa, có thể nhìn thấy hoa viên được ngọn đèn mờ ảo bao phủ ở phía dưới.
Đường Hiểu chỉ mang dép lê đứng ở bên giường, giường lớn màu trắng, drap giường phi thường sạch sẽ, cậu biết trên người mình hơi bẩn một chút, nhất thời luyến tiếc ngồi xuống giường.
Lúc Đường Hiểu vừa đi vào cõi thần tiên, cửa phòng liền mở ra một nửa. Một đạo thân ảnh thon dài hiện lên trên sàn nhà sạch sẽ, Đường Hiểu quay đầu lại liền nhìn thấy Cốc Tu Cẩn đi đến.
Cốc Tu Cẩn đem quần áo trên tay để lên giường, “Đây là áo ngủ của tôi, size có thể hơi lớn, trước mắt cậu hãy mặc một đêm. Nếu có vấn đề gì, có thể tìm tôi, hoặc tìm Trương quản gia cũng được.”
Đường Hiểu gật gật đầu, “Cảm ơn học trưởng, hôm nay làm phiền anh nhiều quá.”
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Nếu đã dẫn cậu về, tôi tự nhiên phải chiếu cố cậu thật tốt. Cậu không cần phải câu nệ, cứ coi như nhà mình là được rồi. Còn nữa, phòng của tôi ở kế bên phòng cậu đấy.”
Nói xong anh liền bước đi, còn thuận tiện giúp cậu đóng cửa phòng.
Đường Hiểu cảm thấy hôm nay thật sự là ngoài sức tưởng tượng! Nhà của chính mình sao? Làm sao dễ dàng như vậy! Bất quá không biết vì cái gì, trong lòng cậu bỗng nhiên có chút ngọt ngào, một loại cảm giác không thể nói nên lời.
Sau khi đem túi xách để lên bàn, Đường Hiểu vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Phòng tắm của biệt thự khác xa so với nhà trọ của cậu, gạch men sứ cùng với tường trắng, còn có rất nhiều vật dụng mới tinh chưa được sử dụng, chuẩn bị đầy đủ đến thế là cùng.
Đường Hiểu đơn giản nhìn qua một lần, trừ bỏ những vật phẩm như bàn chải kem đánh răng được chuẩn bị, còn có dao cạo râu và vài loại sữa rửa mặt nước tẩy trang chuyên dụng dành cho đàn ông…
Không biết vị Trương quản gia kia rốt cuộc là suy nghĩ cái gì mà lại chuẩn bị sữa rửa mặt và nước tẩy trang cho cậu.
Tuy rằng cậu biết cũng có đàn ông sẽ dùng loại đồ vật này, nhưng một người như cậu, trước hết là không có tiền mua, kế đến là cậu cảm thấy một người đàn ông nếu dùng loại đồ vật tẩy rửa này, thật là ba chấm…
Đường Hiểu lắc lắc đầu, bước vào bên trong bắt đầu nghiên cứu máy nước nóng, cũng may nơi này không có lắp những loại thiết bị gì quá hiện đại. Sau mấy lần thử đi thử lại, cuối cùng cậu cũng biết làm thế nào để mở nước nóng.
Nước nóng hầm hập, hơi nước từ vòi hoa sen phun ra. Ngay từ đầu Đường Hiểu không chú ý, đứng gần vòi nước khiến cả quần áo trên người đều ướt đẫm, dính chặt vào cơ thể cực kỳ không thoải mái.
Đường Hiểu vội vàng cởϊ qυầи áo ra, mãi cho đến khi cởi hết quần áo mới đi đến phía dưới vòi hoa sen. Vừa lúc nhìn thấy trên kệ có một chai sữa tắm, cậu liền lấy một ít thoa lên người.
Tuy rằng Đường Hiểu không thích dùng những loại vật dụng như sữa rửa mặt, nhưng cậu lại rất thích dùng sữa tắm để tắm rửa, chỉ có như vậy cậu mới cảm thấy toàn thân cao thấp đều sạch sẽ.
Mươi lăm phút sau, Đường Hiểu tắt nước nóng, dùng khăn mặt lau khô bọt nước trên người. Vươn tay ra định lấy quần áo, chợt khựng lại, hình như lúc nãy cậu đã quên mang quần áo vào phòng tắm rồi…
Đường Hiểu ão não gõ đầu, hôm nay cậu thật sự quá hồ đồ.
Bất quá cậu không thể đứng ảo não lâu, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rất dễ bị cảm, cậu cũng không muốn đến bệnh viện. Nghĩ rằng lúc nãy chắc sẽ không có ai đến đây, cậu liền dùng khăn lông quấn lấy nửa người dưới, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Nhìn thấy áo ngủ trên giường, Đường Hiểu thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đường Hiểu không dám chậm chạp, vội vàng chạy tới. Nhưng cậu quên rằng mình vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, lòng bàn chân vẫn còn ướt. Sàn nhà lại là gạch men sứ, bình thường không trơn lắm, nhưng khi có nước thì rất trơn. Kết quả của việc lao đi không thăng bằng là ‘rầm’ một tiếng, Đường Hiểu liền té ngã trên sàn nhà, hơn nữa còn là mông chạm đất, nhất thời kêu lên một tiếng thảm thiết.
Không đến năm giây sau, Cốc Tu Cẩn nghe tiếng kêu thảm thiết lập tức chạy qua.
Khi anh vừa mở cửa phòng, liền nhìn thấy một thanh niên vừa mới tắm xong, thân thể quang lỏa vẻ mặt đau đớn nằm trên mặt đất. Chiếc khăn lông vốn dĩ đang che nửa người dưới cũng rớt xuống, nửa che nửa hở cự vật ở giữa hai chân.