Chương 6: Vòng tay hoàng kim

Ai Cập là một “Thần chi vương quốc” Cả nước, từ cao đến thấp, từ hoàng thất đến bình dân đều thờ phụng thần.

Đối với mọi người, Pharaoh là một sự tồn tại đặc biệt. Họ không chỉ là một quân thượng tài giỏi hơn người, hay chỉ đơn thuần là vua một nước, mà Pharaoh chính là mối liên hệ, là trung gian giữa các vị thần và nhân dân hai bên bờ sông Nile. Pharaoh chính là đại diện cho các vị thần ở nhân gian, là người bảo vệ lãnh thổ Ai Cập, bảo vệ sự công bằng, trật tự, chính nghĩa. Cho nên, dù khi các Pharaoh trút hơi thở cuối cùng sẽ lập tức biến thành các vị thần, tiếp tục bảo vệ quốc gia thần thánh này.

Các Pharaoh là người sở hữu nhiều đình đền, thần miếu nhất của Ai Cập. Họ xây các thần miếu, dựng các loại bia tưởng niệm để thể hiện sự tôn kính của mình đối với các vị thần, đồng thời cũng muốn nhân dân luôn tôn thờ thần thánh. Và tế điển chính là một phần quan trọng không thể thiếu.

Sông Nile thân chính là mẹ của Ai Cập, hằng năm dâng nước sông lên, ban tặng phù sa màu mỡ cho mảnh đất thần thánh này. Nông nghiệp là ngành trụ cột của Ai Cập cổ, bởi vậy họ đối với nữ thần sông Nile lại càng thêm tôn kính. Khi tế điển diễn ra, Pharaoh sẽ cùng các vương tử, tế ti, khách mời của quốc gia khác trình diện*. Cho nên, lần tế điển này là lớn nhất, quan trọng nhất của Ai Cập.

Lần tế điển này, Bifitu sẽ thông báo với dân chúng sẽ nạp phi tử cũng chính là vị phi tử đầu tiên của hắn,

Quyết định được đưa ra ở Nghị sự viện. Giống như một trái bom vây, các vị đại thần đang ngồi như muốn nổ tung . Lúc này, Pharaoh đang chỉ huy chiến dịch đánh vương quốc Hittite nên Bifitu có toàn quyền quyết định mọi chuyện. Hắn muốn nhân lúc này mà thông báo cho mọi người ý muốn nạp phi tử. Nhưng Nghị sự viện vẫn sóng to gió lớn như cũ, bắt đầu huyên náo, nửa đồng ý nửa không đồng ý. Thậm chí còn có người lấy tính mạng ra để đe doạ.

“Điện hạ! Vạn vạn lần không thể. Không thể tùy tiện lấy vị vương phi đầu tiên như thế được. Ngài hiện tại đã hai mươi tuổi nên vị vương phi đầu tiên rất có thể sẽ trở thành Vương hậu sau này. Vương phi đầu tiên của điện hạ ít nhất phải là công chúa hoặc hậu duệ của quý tộc mới được… mà cái người tên Nefertari không rõ thân phận.”

Bifitu không chút để ý, vẫy vẫy tay, “Ngươi không nghe rõ lời của ta hay sao? Chỉ là tiểu thϊếp, không phải Vương phi đầu tiên. Lui ra đi.”

“Điện hạ, điện hạ, điện hạ,... Ngài là con của Pharaoh! Ngài sinh ra đã có quyền lực dưới một người, trên vạn người. Cho dù là lấy tiểu thϊếp cũng phải lấy một vị danh môn thế gia, mà vị tiểu thư kia lại không rõ thân phận! Ngài không thể vì vị tiểu thư kia mà làm ô uế địa vị cao quý của điện hạ được.”

“Làm càn!” Bifitu bày ra bộ dạng nổi giận đùng đùng, “Ta là con trai của Pharaoh, ta được các vị thần phù hộ, lời này của ngươi là có ý gì? Lui xuống!” Vị đại thần sợ hãi mà thối lui sang một bên.

“Điện hạ, cho dù ngài không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên suy nghĩ cho quốc gia đại sự! Phía tây có Libya như hổ rình mồi, phía nam có Sudan không ngừng nhiễu cảnh, phía Bắc thì chiến tranh với Hittite ngày càng kịch liệt. Việc cấp bách bây giờ là ngài phải cưới một công chúa của một quốc gia có thực lực để củng cố thế lực của chúng ta. Nếu không sẽ bốn bề thọ địch, hậu hoạ vô cùng. Đây cũng là ý của bệ hạ!”

Bifitu cuối cùng cũng giương mắt nhìn một chút. Đúng vậy, lời người này nói quả không sai. Thân là nhϊếp chính vương tử, những điều Seaman nói hắn đều hiểu! Hôn nhân từ xưa đến nay chính là thủ đoạn để củng cố địa vị của bản thân. Thân là nhϊếp chính vương tử mà đến bây giờ vẫn chưa lập phi quả thật có chút không ổn… Lúc hắn mười lăm tuổi, phụ vương muốn gả một cô công chúa ngoại quốc cho hắn nhưng công chúa đáng thương ấy còn chưa đặt chân vào Ai Cập đã bị ám sát. Điều này khiến mối hôn sự đó của Bifitu bị huỷ bỏ.

Bây giờ lấy nàng ấy quả nhiên có chút không ổn. Hơn nữa… chắc chắn phụ vương sẽ phản đối kịch liệt, thậm chí sẽ cho người ám sát Nefertari… Bifitu không khỏi trầm tư một chút. Nhưng… không hiểu tại sao hắn luôn có cảm giác, nếu như không mau chóng cưới Nefertari thì nhất định nàng sẽ biến mất, sẽ rời khỏi hắn… Thậm chí có thể vĩnh viễn không trở lại. Không rõ lý do nhưng bản thân hắn chắc chắn là như thế.

Hắn hít một hơi thật sâu, hướng về phái Seaman khoát tay, “Cảm ơn ý tốt của các ngươi nhưng ý ta đã quyết… Nefertari vẫn sẽ trở thành tiểu thϊếp của ta.” Chúng thẩn lại một lần nữa ồn ào nghị luận, “Nhưng ta cũng sẽ nghe theo ý của Seaman, ta sẽ suy nghĩ lại thời gian cưới nàng.”

Thân là con của Pharaoh mà lại nghe theo lời khuyên can của Seaman, các đại thần lại càng thêm khâm phục địa vị của Seaman trong triều. Nhưng một dự cảm bất an bỗng ập đến, bóp nghẹt các vị đại thần. Đúng vậy điện hạ chưa từng chịu thỏa hiệp một lần nào. Xem ra, cái vị Nefertari rất khó giải quyết a.

“Hắt xì…” Ivy tựa người vào bên cửa sổ, nhìn sông Nile, bỗng hắt xì một cái, “Ai dám mắng ta.”

Ngày mai, buổi tế điển sông Nile sẽ bắt đầu. Nói cách khác, sau đêm nay, rất có thể cô sẽ trở thành một trong ba ngàn phi tử của một người cổ đại. cô không thể chấp nhận điều này. Trở thành phi tử của cái tên Bifitu kia thì khả năng thoát khỏi thời đại này càng khó hơn. Như thế, sẽ không thể ở bên cạnh anh Ngải Huyền được nữa. Nhưng cô cùng muốn hỏi bản thân một câu…

Vì sao… cô vẫn chưa chạy trốn?

Là sợ? Sợ không trốn thoát khỏi cung điện? Không, là sợ sau khi rời khỏi cung điện này, thoát khỏi sự bảo vệ của Bifitu thì cô không thể tồn tại ở thời đại này. Quả thật là rất sợ, nhưng … lý do này không phải tất cả. Nghĩ đến cặp mắt màu hổ phách của Bifitu… hắn đã khiến cô động tâm. Ivy không thể không thừa nhận, không có một lý do nào hợp lý cả.

Hình ảnh của anh trai ở trong tâm trí cô ngày càng mơ hồ, mà cô với cái tên Bifitu kia ngày ngày tiếp xúc… Trái tim của cô đã bắt đầu không nghe theo sự khống chế của cô. Cô là e ngại, e ngại bản thân mình lại một lần nữa nảy sinh tình cảm, một lần nữa chịu tổn thương. Không những thế, ba ngàn năm là khoảng cách quá xa. Cô và hắn chắc chắn không có khả năng, cô cũng không có khả năng ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn. Hắn thân là nhϊếp chính vương, tương lai là người kế thừa của Seti đệ nhất. Cuộc đời của hắn định sẵn là vô số chiến công hiển hách, vô số bia tưởng niệm. Như vậy, để củng cố quyền lực của mình, hắn sẽ cưới rất nhiều phi tử, sinh rất nhiều con. Qua nghìn năm, hắn sẽ trở thành một kí hiệu khắc trên những hầm mộ trong kim tự tháp.

Mà cô, một người hiện đại đi lạc đến cổ đại, tự xưng là “Nefertari” liệu sẽ có một vị trí nhỏ bé nào đó trong những hầm mộ đó không.

“Nefertari!” Thanh âm quen thuộc đánh vỡ sự mơ màng của cô. Ivy lập tức bỏ sự do dự của mình sang một bên, xoay người lại.

Bifitu sải bước đi tới, rất tự nhiên đem cô ôm vào lòng mình. Sự nhiệt tình kia lại một lần nữa làm cho Ivy đau lòng. Cô… thực sự quen với sự ôm ấp của hắn ư?

“Nefertari….” Bifitu chuyên chú nhìn cô, con ngươi màu hổ phách của hắn phản chiếu hình bóng của Ivy, “Nefertari của ta…”

Ivy thấy tâm tình của mình khó có thể bình tĩnh, cô hô hấp khó khăn, ra vẻ trấn tĩnh, “Làm sao vậy?”

Ngữ điệu của cô lạnh như băng, nhưng những âm cuối cùng hơi run rẩy, chứng tỏ trong lòng của cô có chút gợn sóng. Bifitu không hề để ý đến sự thay đổi nhỏ kia, hắn đã quen với sự lạnh nhạt cô dành cho hắn. Bởi vậy, hắn càng ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của cô, “Nefertari, ta rất hy vọng nàng trở thành người của ta.” Hô hấp của hắn trở nên trầm trọng, thêm một chút sức lực vào cánh tay đang ôm nàng. Tâm Ivy không khỏi nhảy lên một chút. “Nhưng mà ta... ta nhất định phải đợi được lúc chính thức cưới nàng, để nàng chân chính thuộc về ta.”

“Ngày mai, sau tế điển… ta sẽ nhanh chóng an bài nghi thức cưới nàng.” Bifitu nói xong, trong mắt mang theo một ta do dự. Tuy rằng là người dưới một người, trên vạn người… nhưng hắn không thể tuỳ tiện lạp nàng làm phi tử ở tế điển ngày mai. Hắn không thể làm như vậy…. Hắn thực sự hy vọng, nàng có thể nhanh chóng trở thành phi tử của hắn.

Có lẽ, thời điểm hắn nhìn thấy nàng, hắn cứ như vậy mà suy nghĩ.

Cặp mắt màu xanh như bầu trời kia giống như nhìn thấu được mọi thứ, màu vàng của tóc lại giống như ánh mặt trời làm chói mắt mọi người. Tướng mạo như vậy lập tức liền hấp dẫn hắn.

Vào thời điểm xử tử Cork,nàng tuy rằng rất sợ nhưng lại lên tiếng ngăn cản hắn tra tấn tên kia. Hắn nhìn ra sự lương thiện của nàng. Tuy rằng bộ dáng giống một tiểu hài tử nhưng nàng lại hiểu rõ sức ảnh hưởng của sông Nile đối với nông nghiệp, nghĩ ra được đối sách thích hợp. Hắn kính nể sự thông minh của nàng. Khi nàng nhắc đến anh trai, từ trong ánh mắt nàng, hắn thấy được sự cô độc và yêu thương. Điều đó làm hắn ghen tị nhưng hắn lại không muốn nàng khổ sở. Dần dần, ghen ghét biến thành khát vọng, hắn khát vọng thay thế vị trí của người kia trong lòng nàng.

Bất tri bất giác, hắn đã yêu nàng….

Hắn lấy từ trong túi ra một chiếc vòng rất đẹp, kéo Ivy lại, nhẹ nhàng mà nói, “Nefertari, bây giờ quyền lực của ta vẫn chưa đủ, ta không thể hoàn toàn quyết định mọi chuyện… Khi ta trở thành Pharaoh, ta nhất định sẽ yêu thương nàng, thoả mãn tất cả yêu cầu của nàng…”

Ngày mai, hắn không thể cưới cô? Trong long Ivy xuất hiện một tia thả lỏng, nhưng lại cảm thấy trong lòng có một chút trống rỗng. Ivy lắc đầu, đem lực chú ý dồn vào chiếc vòng trên tay Bifitu.

Đó là một chiếc vòng tay vô cùng hoàn mỹ. Hình dạng của nó giống như một con rắn nhỏ vô cùng xinh đẹp, mắt của con rắn được làm bằng đá ruby vô cùng dị thường. Nó giống như đang nhìn Ivy, phát ra ánh sáng vô cùng đặc biệt.

“A… Cái vòng tay này.” Ivy nhẹ nhàng kêu lên. Cái vòng tay này chính là chiếc vòng tay mà anh Ngải Huyền tặng cho cô, chính là nó! Chính nó đã đưa cô về Ai Cập cổ đại.

“Nàng thích nó sao?” Bifitu nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt của Ivy, trên miệng không khỏi hiện lên một tia cười đắc ý, “Đây chính là lễ vật ta tặng cho nàng. Ta sai người làm riêng nó cho nàng, là độc nhất vô nhị. Ở Ai Cập, rắn là biểu tượng của chí cao vô thượng. Khi nàng đeo chiếc vòng tay này, có nghĩa nàng sẽ là của ta. Mà nàng… chắc chắn sẽ thành người của ta.” Hắn kéo tay cô, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay cô.

Hành động cuống quýt muốn từ chối của cô khiến cho hắn tức giận, “Nefertari! Nàng không muốn nhận lễ vật của ta?”

Tuy rằng so với chiếc vòng anh Ngải Huyền đưa cho cô thì chiếc này mới hơn rất nhiều. Nhưng lúc đến thời đại này, chiếc vòng anh Ngải Huyền đưa cho cô liền biến biến mất. Rất rõ ràng, hai chiếc vòng tay này có liên quan đến nhau.

Lúc cô đeo chiếc vòng kia, nó liền đem cô trở về cổ đại. Nếu lần này cô đeo vào, có lẽ cô sẽ trở về hiện đại được

Ivy cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Chiếc vòng tay này chính là chìa khoá để vượt qua thời gian và không gian.

Ivy gắt gao nhìn chiếc vòng hoàng kim trên tay hắn, toàn thân giống như trời trồng.

“Nefertari!” Bifitu dùng sức lay người cô, không hiểu cô đang nghĩ cái gì.

Ivy bị hành động thô bạo này làm giật mình, giật lấy chiếc vòng trên tay của Bifitu. Hành động này làm cho bản thân Bifitu có vài phần kinh ngạc. Nàng đối với chiếc vòng tay hắn tặng không có hứng thú, tại sao…?

Ivy không suy nghĩ nhiều, liền đeo chiếc vòng vào tay. Cô nhìn chiếc vòng tay, nhẹ nhàng nói, “Ah…. tôi chưa từng thấy chiếc vòng tay đẹp như vậy. Cảm ơn anh rất nhiều.”

Chỉ cần có chiếc vòng tay này, cô sẽ trở về được…. Trở về?