Chương 5: Lễ hội

Sông Nile, mẹ của ta,

Người mang đến sự màu mỡ cho đất nước Ai Cập của ta,

Người mang đến sức sống vô hạn cho cho lãnh thổ của ta,

Bây giờ, ta ở đây ca ngợi người, khẩn cầu người,

Hãy để cho Ai Cập của ta mãi mãi hưng thịnh.

*

“Lễ hội?”

“Đúng vậy, lễ hội, ngày kia là bắt đầu.”

“Vì sao lại tổ chức lễ hội?”

“……” Liath sửng sốt một chút. Một cô gái nghĩ ra được cách lợi dụng những nông dân nhàn rỗi mà tu sửa, xây dựng các công trình lại cư nhiên không biết vì nước sông Nile tràn ra mà cử hành hiến tế, rất kỳ quái.

“Vì sao lại tổ chức lễ hội?” Ivy thấy hắn không nói liền không khách khí lớn tiếng thêm một lần nữa.

Litah không hỏi cười khổ. Thân là tế ti trẻ tuổi nhất của Ai Cập, lại là người mang huyết thống hoàng thất, chỉ sợ là có mỗi mình Ivy dám lớn tiếng như thế với hắn.

“Nước sông Nile tràn ra.” Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, ôn hoà đáp, “Để cảm tạ sự ban ơn của nữ thần sông Nile thì bắt đầu từ ngày kia, chúng ta sẽ tổ chức một lễ hội quan trọng. Lúc ấy, điện hạ, Pharaoh cùng với tế ti đứng đầu sẽ tham gia, lễ hội tổ chức long trọng mấy ngày liền.”

Nha… nói đến các vị vương tử, kỳ thực cô chỉ biết mỗi tên Bifitu.

Giống như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Litah bổ sung, “Điện hạ là con của quốc vương Ai Cập, lại là nhϊếp chính vương tử, là nhân vật quan trọng trong buổi hiến tế này.” Điện hạ sớm muộn cũng kế thừa vương vị, điểm này Liath rất chắc chắn, không một điểm nghi ngờ, “Điện hạ chính là niềm kiêu hãnh của Ai cập, là niềm hy vọng của “Hắn là niềm hãnh của nhân dân, cũng là niềm hy vọng của tương lai Ai Cập bọn ta. Ta tin tưởng, khi điện hạ kế thừa vương vị, đất nước sẽ ngày càng phát triển.” Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi của hắn có chút không ổn liền nhìn thoáng qua Ivy. Nhưng cô hoàn toàn không chú ý tới, còn thản nhiên hỏi:

“Pharaoh hiện tại là ai?”

Sao tự nhiên lại nói ra một câu vô lễ như vậy? Litah không nghĩ đến điểm này, nhưng là đối với hắn, lễ giáo không quan trọng nên vẫn trả lời vấn đề của cô, “Thánh danh của bệ hạ là Seti!”

“Seti….Đệ Nhất?” Ivy thì thào đọc, đọc lên nghe rất quen, không biết là nghe được ở đâu rồi……. Biết thế này mình đã sớm học thuộc mấy cuốn sách lịch sử rồi, không chừng đến đây còn có thể trở thành nữ thần a! Litah, Ivy chợt quay đầu, hai con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Litah

Litah sớm đã quen với những biểu cảm như thế của cô nên chỉ âm thầm cười.

“Litah, các anh sẽ lợi dụng sức nổi của sông Nile… ách, lợi dụng sức nổi của sông Nile để xây dựng các công trình à? Giống như vận chuyển các khối đá hình vuông rất lớn ấy.”

“……..Đương nhiên.”

“Ưm… “ Nếu như có thể trở về hiện đại, cô chắc chắn sẽ đến thư viện tra xem Pharaoh Bifitu rốt cuộc là người như thế nào, nếu hắn có thể kế thừa vương vị như mọi người nói. Bắt đầu lợi dụng sức nước để xây dựng các công trình lớn, phụ thân là Seti đệ nhất… đáng ghét. Nếu cô có thể nhớ một chút thông tin về thời đại này thì thật tốt, cô có thể nghĩ ra cách để sống ở thời đại này mà không cần lo lắng sẽ bị tên vương tử kia tuỳ ý sắp xếp.

Litah nhìn thấy biểu cảm của Ivy liên tục thay đổi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nữ nhân này biết được cách vận chuyển những khối đá nhờ sức nước. Lời của Seaman không phải không có lý, một nữ nhân bình thường làm sao có thể biết được những thứ này. Không lẽ nàng… thật sự là nội gián. Nếu thật sự là như vậy, đối với điện hạ thật sự có nhiều bất lợi.

Ai cũng có thể thấy, điện hạ vô cùng hứng thú đối với nữ nhân này.

Lúc trước Mentus cùng hắn phụng mệnh đi tìm các nữ nhân xinh đẹp để đối phó với tướng quân Tatar- người luôn có hứng thú đối với các cô gái ngoại quốc. Buổi yến tiệc hôm đó rất thuận lợi, Tatar đã mắc câu nhưng điện hạ lại đem nàng kéo đến bên cạnh, thậm chí còn chọc giận cái tên Tatar kia. Đã vậy còn giữ khư khư nàng ở bên cạnh. Lúc Seaman nghi ngờ nàng, điện hạ lại một mực bảo vệ nàng sau lưng.

Vì tương lai của điện hạ, có lẽ hắn nên… ánh mắt Litah trở nên lạnh như băng, hơi đưa tay về phía ống tay áo.

“Nefertari!” Thanh âm quen thuộc đánh vỡ sát khí đang dần hình thành xung quanh Ivy. Quay lại nhìn, chính là Bifitu. Ivy lúc này mới nhớ đến hình như mấy ngày nay không nhìn thấy hắn.

Hắn sải bước đi tới, hoàn toàn xem nhẹ việc các thị vệ cùng thị nữ đang liên tiếp hướng mình hành lễ mà trực tiếp đi về phía Ivy, một tay túm lấy nàng kéo vào trong lòng, hai mắt chứa vài phần ngoan độc, âm thầm nhìn Litah.

Liath không khỏi cười khổ một phen. Đi theo điện hạ mấy năm nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén như vậy. Nếu như vừa rồi hành động nhanh một chút, gây tổn thương tới Nefertari thì không biết bây giờ bản thân mình sẽ biến thành cái dạng gì. Chỉ sợ bản thân khó thoát khỏi cái chết. Nghĩ đến đây, hắn liền cung kính thối lui sang một bên, cúi đầu, không phát ra tiếng động.

Bây giờ, Bifitu mới dời tầm mắt sự chú ý đến chỗ của Ivy, nhìn cô thập phần không tự nhiên, đang cố gắng đẩy mình ra xa.

“Nefertari, ta mới rời đi mười ngày, nàng có nhớ ta không?”

Ivy từ chối cho ý kiến. Bifitu hơi nhíu mày một chút nhưng nhanh chóng thu hồi lại biểu tình, “Quên đi, hôm nay tâm tình bổn vương tử đang rất tốt.”

Litah rất cung kính khom người mà hành lễ, “Điện hạ, hoan nghênh ngài trở về.” lại lập tức nhìn về hướng nam nhân tóc đỏ đang đứng sau Bifitu, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “Mentus tướng quân, vất vả rồi.”

Bifitu trên miệng gợi lên một tia cười đắc ý, đem những chuyện không vui liên quan đến Ivy quên đi, “Lần này, có rất nhiều nông dân nguyện ý khi sông Nile tràn ra sẽ làm thợ kéo, tràng quặng. Xem ra, kim tự tháp mà phụ vương muốn xây dựng sẽ được hoàn thành sớm. Litah, tế điển chuẩn bị như thế nào rồi?”

“Hồi bẩm điện hạ, tất cả đều rất thuận lợi. Chỉ chờ vương thượng ngày mai hồi kinh, nghỉ một ngày là có thể cử hành.”

“Mentus! An toàn xung quanh cung điện sẽ do ngươi phụ trách. Lễ hội hẳn sẽ có rất nhiều thích khách. Tốt nhất là không để xảy ra sai sót gì.”

“Vâng.”

Ivy hơi nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn trộm Bifitu. Xem ra tên vương tử này thật sự có bản lĩnh, chỉ huy mọi người đều rất tốt. Đột nhiên Bifitu cúi đầu xuống, ánh mắt cô và hắn chạm nhau. Cô cuống quýt cúi đầu thấp xuống, hai bàn tay hơi đan xen vào nhau.

“Lui xuống cả đi.” Bifitu ra lệnh cho mọi người. Mentus, Litah cùng các thị nữ liền lập tức đi ra ngoài. Trong nháy mắt chỉ còn Ivy và Bifitu. Không khí yên tĩnh dần trở nên xấu hổ, Ivy giống như nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của bản thân, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Bifitu.

Nhưng tên vương tử ấy không chút thương hoa tiếc ngọc mà giữ chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu nhìn bản thân hắn.

“A, anh muốn làm cái gì? Rất đâu đó!” Ivy mang theo vài phần tức giận hét lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của hắn.

Bifitu cũng không thèm để ý đến vấn đề của cô, chỉ quan tâm hỏi một câu, “Nefertari, mười ngày qua nàng có nhớ ta không?”

Phải ha, mười ngày nay đến cái bóng dáng của hắn cũng không thấy… xem ra là hắn đến mỏ đá Aswan. Khó trách mười ngày qua vô cùng thoải mái, tự do, cùng có vài phần… nhàm chán. Nghĩ đến đây, Ivy dùng sức lắc đầu, “Tôi không cần biết là anh đã đi đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn biết là bao giờ tôi sẽ nhận được tiền công và rời khỏi nơi này.”

Nghe thấy đáp án đấy, trong mắt của Bifitu xuất hiện một tia thất vọng được che giấu rất tốt. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến giọng điệu của Ivy, thẳng thắn mà nói, “Được rồi, Nefertari, thật ra… “ Hắn ôm lấy cô, vòng vo một hồi rồi ngồi vào cái ghế đá bên cạnh ao sen, kéo cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng nói, “Mười ngày qua, không ngày nào là ta không nhớ nàng.”

Thật sự làm người ta không nói lên lời. Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chỉ cách mình có vài cm, Ivy mơ hồ muốn ngừng thở. Cô hơi lùi về phía sau nhưng lại bị Bifitu đỡ đằng sau gáy, giữ chặt cô ở trước mặt hắn.

“Nefertari, mấy ngày nay ta mới hiểu được một việc… “ BIfitu chậm rãi nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại xuất hiện vài phần ngượng ngùng, “Tuy Seaman nói rằng nàng là nội gián, Litah cũng nghi ngờ thân phận của nàng… Nhưng còn ta, ta cảm thấy…”

Ivy có dự cảm không lành, liều mạng lùi về phía sau nhưng cánh tay rắn chắc của nam nhân này lại giữ chặt nàng lại, không cho nàng cơ hội thoát thân.

“Nàng lùi ra phía sau để làm cái gì?” Bifitu thấy hành động của nàng, trên tay dùng một khí lực, ivy vì không chịu được mà xích lại gần. Rất nhẹ nhàng, lại là một cái hôn ôn nhu.

A… Đây là lần thứ hai! Đồ lưu manh, tên hỗn đản.

Cô thầm mắng chửi hắn trong lòng, Bifitu lại nhìn nàng mà nói, “Qua mười ngày này, ta phát hiện, có nàng bên cạnh là tốt nhất.”

Này này, ngươi phát hiện cái m* gì thế!

“Bất quá, ta có thể cho nàng thù lao, thù lao….”

“Cho nên… ta... “ Hắn giống như gom góp từng chút dũng khí một, sau đó mới mạnh dạng nói ra, “Cho nên, ta quyết định cưới nàng làm tiểu thϊếp của ta, ngay sau khi lễ tế kết thúc. Thế nào?”

A!!!!!!!!!!!!!!

“Trở thành người của ta, ta là con trai của Pharaoh. Ta sẽ để mọi người biết nàng là phi tử của ta, là vị phi tử đầu tiên của ta.” Ánh mắt màu hổ phách ánh lên sự mong chờ. Hắn trẻ tuổi, tuấn tú, lại là con của Pharaoh, lại là lần đầu tiên muốn cưới một người làm phi tử. Ivy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng không một chút vui vẻ mà đứng dậy.

Bởi vì trong lòng của cô chỉ có mỗi anh trai. Cô thừa nhận, cái tên Bifitu này rất tuấn tú, rất thông minh, rất tài giỏi nhưng trong lòng cô chỉ muốn cưới anh trai. Cô không muốn cưới một ai khác. Đặc biệt là gả cho một tên ở Ai Cập cổ đại, hậu cung ba nghìn giai lệ. Vẫn là làm tiểu thϊếp của hắn.

“Tôi không cần thù lao như thế này!” Ivy chắc như đinh đóng cột, “Tôi chỉ cần có tiền, sau đó trả tự do cho tôi.”

“Nefertari…” Trong mắt hắn chợt xuất hiện một tia đau thương.

Ah, đừng có nhìn tôi như vậy chứ!

“Anh đã biết người tôi thích là anh trai tôi. Vậy thì làm sao tôi có lấy anh được chứ.”

Trên miệng Bifitu đột nhiên xuất hiện tia cười lạnh như băng, “Trong miệng nàng lúc nào cũng anh trai, anh trai. Hắn rất tài giỏi sao?” Ngay sau đó, âm thanh khàn khàn lại tăng thêm vài phần sát khí, “Hắn làm ta phát cuồng vì ghen tị…”

Ivy toàn thân chợt run lên, sợ hãi đứng dậy.

Cô cảm giác được, nếu tên Bifitu này mà nhìn thấy Ngải Huyền nhất định sẽ gϊếŧ chết anh ấy. Hắn thực sự yêu mình sao? Vì sao, bắt đầu từ khi nào? Trong lòng cô đột nhiên dao động một chút, rất muốn biết tâm tình của hắn, thậm chí muốn đáp lại………..Không, không, cô hung hăng lắc đầu. Cho dù thích Ivy nhưng tất nhiên là không thể! Cô sớm hay muộn gì cũng sẽ trở về hiện đại, tình cảm này định sẵn không có kết quả tốt đẹp.

Cô thừa nhận là có một chút đau xót.

Nghĩ đến đây, ánh mắt màu xanh lam bỗng ánh lên tia kiên định, lạnh lùng nhìn Bifitu, nhìn thấy trong mắt hắn có một tia thất vọng rồi chuyển thành tuyệt vọng. Giằng co một hồi, Bifitu cũng buông lỏng Ivy ra, đem cô đặt sang một bên rồi đứng dậy.

Ivy trong lòng nhẹ nhõm, thở ra một hơi.

Đúng lúc này, Bifitu mở miệng nói chuyện, ngữ khí lạnh như băng, cơ hồ muốn cô nghĩ đến cảnh tượng khi hắn gϊếŧ người tại đại tiệc mấy ngày trước đây

“Ta là con Pharaoh Ai Cập. Ai Cập hết thảy đều thuộc về ta.” Trong con ngươi màu hổ phách có vài phần giải thích cũng có vài phần lãnh khốc, “Nàng cũng vậy. Sau lễ hội, nàng sẽ trở thành phi tử của ta. ”

Cái gì! Thật quá đáng!

Ivy tức giận liền túm lấy trái cây bên cạnh, rồi ném đến cái bóng của hắn đang dần rời xa...