Đã năm ngày Ivy không nhìn thấy Ramesses.
Từ cái ngày Litah chết, hắn liền đem bản thân nhốt lại trong tẩm cung, không ăn, không uống, không gặp ai. Thời điểm Shepute đem chuyện này nói cho Ivy biết, trong lòng Ivy âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ hắn chết trẻ là do nhịn đói hay sao. Nhưng ước chừng đã qua năm ngày, nàng không còn ung dung vui cười như bình thường nữa, mà bắt đầu cảm thấy bất an. Loại tâm trạng này kéo dài từ ngày đi gặp Jarry.
Công chúa Amanra là nội gián!
Khi biết được tin tức này, nàng vừa khϊếp sợ, vừa vui mừng.
Cuối cùng nàng cũng tìm được lý do để đi gặp hắn. Nàng muốn đem tin tức này nói cho Ramesses, đây là chuyện quan trọng, cho nên nàng không thể không đi, sau đó thuận tiện hỏi thăm hắn một chút. Chỉ mong cái tên này không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì kế hoạch của nàng sẽ thất bại a.
Cuối cùng nàng cũng che giấu được tâm tình khác thường của mình rồi tìm được một lý do thích hợp để gặp hắn. Nàng hít thở thật sâu, chỉnh lại váy, may mà tẩm cung của nàng cũng gần tẩm cung của Ramesses. Tuy nói vậy nhưng nàng phải đi qua hơn năm căn phòng, vài con đường ngoằn ngoèo nữa mới đến, tại sao hoàng cung Thebes lại phải xây dựng phức tạp như thế này chứ. Cũng may là có Shepute nên mỗi lần nàng ra ngoài đi dạo mới có thể thuận lợi trở lại tẩm cung của mình.
Ngẩng đầu nhìn, trời vẫn còn sớm, với cả ngày hôm qua đã mệt mỏi nên Ivy quyết định không làm phiền đến Shepute, mà muốn một mình đến gặp Ramesses.
Mặc dù mình mới rời khỏi đây mấy tháng nhưng đối với thời đại này đã là năm năm. Nàng còn nhớ rất rõ lần đầu nhìn thấy khuôn mặt Litah, nàng còn nghĩ hắn là một cô gái xinh đẹp; nàng còn nhớ lúc cùng Litah thảo luận về việc xử lý dân chúng những lúc nông nhàn bị Ramesses và các thần tử liên quan bắt gặp; nàng còn nhớ rõ lễ hội sông Nile, nhìn thấy trang phục cùng tư thế oai phong của Ramesses; nàng còn nhớ rõ sự kiêu ngạo của Mathao Nijiru…
Trong chớp mắt, tất cả những thứ này đều biến mất, trước mặt Ivy lại xuất hiện hình ảnh của mấy ngày hôm trước, nàng liền mạnh mẽ lắc đầu. Không, nàng không được nghĩ đến nó nữa. Vì người cổ đại mà thống khổ, đau thương như thế này, nếu cùng thời đại này có nhiều liên hệ thì khi rời đi sẽ không tránh khỏi mấy phần không lỡ. Nàng không thích cái cảm giác này.
Vì thế, nàng bước đi nhanh hơn. Đi qua một cái ao sen, hành lang phía xa truyền đến âm thanh nghị luận ồn ào, tiếng bước chân của binh lính, Ivy nhíu mày, không để ý đến bọn họ. Đi được vài bước, đến một cái đình viện nhỏ, kiến trúc nơi này có thể khiến con người ta chói mắt, xung quanh cây cối xanh tươi um sùm.
Hẳn là ở đây. Ivy không cần lo lắng không tìm được tẩm cung của Ramesses, bởi vì ở cửa tẩm cung có rất nhiều binh lính, người hầu, cung nữ tay bưng đồ ăn, nước uống, thuốc, quần áo…. tất cả đều cung kính đứng đó Xem tư thế này, không cần phải hỏi cũng biết đây là tẩm cung của người có địa vị cao nhất Ai Cập.
Ivy đi đến gần, sau đó bước qua đám người đó, tiếp cận cửa phòng của Ramesses. Đi chưa được mấy bước, các cung nữ, người hầu liền nhìn thấy nàng.
“Nefertari điện hạ......”
Âm thanh phá vỡ không khí ở đây, mọi người không hẹn mà quay đầu nhìn về phía Ivy. Chợt trong mắt bọn họ xuất hiện một tia lạnh lùng cùng bất mãn.
“Tại sao bây giờ mới đến thăm bệ hạ?”
“Bệ hạ sủng ái nàng như vậy, khi xảy ra chuyện lại biến mất không thấy tăm hơi.”
“Không chừng chính nàng là người thông đồng với địch hại chết Litah đại nhân.”
Ivy đều nghe được những lời đó, nhưng lại không để ý xem ai đang nói. Những người này không biểu cảm nhìn nàng, nàng cũng không để ý đến hắn.
“Nefertari điện hạ!” Một âm thanh run rẩy vang lên, một lão thần tay cầm văn thư cung kính hành lễ với nàng. Ivy thấy hắn khá quen nhưng lại không nghĩ ra hắn là ai. Nghe vậy, mọi người trao đổi ánh mắt một chút, “Nefertari điện hạ.”
Một lúc sau, mọi người dời tầm mắt đến phía sau Ivy. Ivy tò mò quay đầu lại, mọi người lại một lần nữa đồng thanh nói, “Tướng quân Mentus.”
Ivy tập trung nhìn hắn, hắn thật là uy vũ a. Màu tóc đỏ giống như ánh lửa, con ngươi màu lục sắc càng thêm khí chất, cánh tay rắn chắc cầm chặt thanh kiếm. Từng hành động của hắn đều toát ra khí chất uy vũ, nhã nhặn.
Mentus…. hình như là ca ca của Bubka? Muốn trở thành một người giống hắn xem ra Bubka phải đi một đoạn đường rất dài a, trong lòng Ivy thầm nghĩ, khi nào gặp Bubka nhất định phải nói cho hắn biết mới được.
Mentus nhìn cô gái tóc vàng trước mặt, sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền nhận ra đây chính là Nefertari, cô gái khiến cho Pharah mê đắm. Năm năm trước hắn có gặp qua vài lần, hôm nay mới là lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá nàng. Diện mạo quả là thanh tú hơn người nhưng đây cũng không là phong cách chọn người của Ramesses. Những nữ nhân làm ấm giường cho hắn đều là nhưng mỹ nhân nóng bỏng, so sánh với bọn họ, Nefertari giống như canh mì không, thiếu chút gia vị.
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, Mentus tiến lên vài bước, khẽ gật đầu, xem như đã hành lễ, “Nefertari điện hạ.”
Ivy cũng mỉm cười gật đầu đáp lại hắn, Mentus không khỏi liếc nhìn nàng một cái, nàng cười lên... đúng là rất hấp dẫn người khác. Hắn quay đầu đi, nói với lão thần vừa rồi hành lễ với Ivy, “Seaman, hiện tại bệ hạ…”
Seaman, nghe rất quen tai…. Hình như năm năm trước có đem gả nữ nhi cho cái vương tử của Seti đệ nhất phải không? Hắn vẫn còn sống? Ivy cố gắng lục lại trí nhớ của mình, cuối cùng cũng tìm ra chút thông tin.
Seaman nói, “Tướng quân Mentus, đã năm ngày bệ hạ không ăn uống gì. Ta rất lo lắng cho thân thể của bệ hạ. Tướng quân hãy đi khuyên bệ hạ một chút đi.”
Mentus nhíu lông màu. Khuyết điểm của Mentus chính là rất khoa trương, thậm chí có vài phần diễn trò. “Bệ hạ vẫn không gặp ai, xem ra Litah chết…. Đối với ngài là đả kích không nhỏ….”
“Chờ đã, đã năm ngày?” một âm thanh bén nhọn vang lên, dọa mọi người, bao gồm cả chủ nhân của âm thanh đó- Ivy.
Nàng tưởng rằng chỉ là hạ nhân khoa trương đồn đãi thôi, lại không ngờ hắn thật sự năm ngày không ăn không uống. Đây không phải là đem tính mạng để bái tế hay sao? Mà mấy tên thần tử đó lại thật sự nghe theo mệnh lệnh của hắn, chỉ biết chờ ở bên ngoài. Chẳng lẽ họ không nghĩ tới hắn sẽ mất sức, đến kêu cũng không thể kêu được sao?
“Các ngươi đùa cái gì vậy hả? Người bình thường ba ngày không ăn không uống thì đã đủ chết rồi, thế mà các ngươi lại để hắn ngẩn ngơ ở bên trong năm ngày. Mau phá cửa cho ta!” Ivy lo lắng nói xong. Vì sao lại như vậy, sớm biết vậy nàng sẽ đến gặp hắn sớm hơn. Nghĩ đến đây, Ivy như thêm dầu vào lửa, nàng không để ý đến ánh nhìn của mọi người, đẩy đám người ở cửa ra, dùng sức đập cánh cửa tẩm cung của Ramesses, “Này, ngươi còn sống không? Mau trả lời ta! Nếu ngươi còn sống thì mau mở cửa ra cho ta.”
Trong mắt đám người Seaman toát ra vài phần sợ hãi, nhưng bọn họ lại không dám ngăn cản Ivy vì thế liền nhìn về phía Mentus. Mentus hơi vuốt cằm, không nói gì, ý bảo mặc kệ Ivy. Bây giờ, Nefertari chính là biện pháp hiệu quả nhất, chỉ có nàng mới có khả năng làm cho Pharaoh cả ngày không biết suy nghĩ những gì kia biểu lộ suy nghĩ. Hy vọng nàng có thể gọi cái người không quan tâm đến ai kia ra ngoài.
“Mau mở cửa ra! Chết tiệt!” Ivy không khỏi lớn tiếng chửi một câu, thần tử xung quanh bắt đầu sợ hãi. Không hổ là Nefertari a. Hai mắt Ivy trừng lớn, “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau tìm người đến phá cửa. Nếu hắn xảy ra chuyện gì thì các ngươi có mười cái mạng cũng không đủ gϊếŧ.”
Mọi người lại hoang mang nhìn nhau, Mentus từ chối cho ý kiến, bộ dáng ngầm đồng ý chuyện này. Seaman vung tay nên, vài binh lính liền vội vã chạy lại.“Xin bệ hạ thứ tội, thần chỉ là vì an nguy của người…” Seaman nói chưa hết câu liền bị Ivy xen vào, “Nói nhiều vậy, mau phá cửa cho ta.” Vài binh lính hành lễ, chuẩn bị đồ phá cửa.
Mọi người đều lùi sang hai bên cửa. Đột nhiên lúc này cửa phòng cửa tẩm cung chậm rãi mở ra.
*
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Ramesses đứng trước cửa. Hắn một thân y phục dài, thắt lưng làm bằng hoàng kim, mái tóc tùy ý buông xõa.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là nàng.” Hắn nhìn về phía Ivy, nhẹ nhàng nói, trong mắt không nhìn đến đám thần tử xung quanh.
Ivy nhìn hắn, vừa định mở miệng thì hắn dời tầm mắt đến Mentus đang đứng ở phía sau nàng, “Ngươi đã trở lại rồi sao!”
Mentus cung kính hành lễ, “Đúng vậy, bệ hạ. Không thể tham gia lễ tang của Litah, cảm giác thật tội lỗi…”
Ramesses vẫy vẫy tay, đánh gãy lời nói của hắn, “Mentus, ta đã nghĩ kĩ rồi.”
“Dạ!”
“Tạm thời không đánh.” hắn nhẹ nhàng nói. Mọi người đều sửng sốt một chút, không hiểu được ý của Ramesses. Ivy nhìn thoáng qua Mentus, xem ra chỉ có mình hắn hiểu ý của Ramesses.
Không đánh, chính là không phát động chiến tranh với Hittite. Cho dù Hittite phái sứ giả đến ám sát, hại chết Litah nhưng hắn vẫn không phát động chiến tranh. Nàng cúi đầu, chú ý đến vết thương trên tay của Ramesses mới cũ chồng chất lên nhau. Năm ngày này, chẳng lẽ hắn dùng cách hành hạ thể xác để giữ cho lý trí tỉnh táo, để không đưa ra một quyết định sai lầm. Thân là quân chủ của một nước nhưng lại phải che giấu, kìm nén cảm xúc của bản thân đồng thời bày ra dáng vẻ trấn tĩnh, lý trí nhất cho các thần tử của mình thấy. Như vậy…. rất thống khổ.
“Bệ hạ anh minh, lúc này mà khai chiến quả thực không thích hợp.” Mentus trả lời, “Bệ hạ mới đăng cơ chưa được một năm cho nên việc quan trọng nhất bây giờ chính củng cố thực lực, tăng cường sức chiến đấu của binh sĩ, tích trữ nhiều lương thảo. Như vậy mới có thể tiêu diệt được Hittite.”
Chỉ còn khoảng bốn năm nữa là đến trận chiến Kadesh nổi tiếng trên thế giới, nhưng trong lịch sử bị thay đổi này liệu có xảy ra sớm hơn không, Ivy thở dài một hơi.
Nghe được lời của Mentus, chúng thần tử xung quanh với hiểu được ý của Pharaoh. Cảm xúc vui mừng hiện rõ trên mặt của mỗi người, tay Seaman run lên, vừa định hô cái gì đó thì bị Ramesses ngăn lại, “Ta biết ngươi muốn nói gì, miễn.”
Mọi người không nói gì, cung kính đứng im ở đó, “Các ngươi lui xuống hết đi.” Ramesses nhẹ nhàng hạ lệnh.
“Nhưng đã năm ngày ngươi chưa uống giọt nước nào!” Ivy tùy tiện nói một câu, phá vỡ không khí yên lặng. Lời vừa nói ra, Ramesses cảm thầy kỳ quái nhìn nàng, “Nhìn cái gì mà nhìn. Người bình thường sớm đã chết rồi cho nên bây giờ ngươi phải ăn một chút gì đó.”
Đôi mắt màu hổ phách nổi lên một tia ôn hòa, sau đó chuyển thành một ý cười không dễ phát hiện, “Đúng a, người bình thường sớm đã chết rồi, ta còn khỏe mạnh như vậy.” Hắn kéo Ivy vào phòng, sau đó hạ lệnh, “Các ngươi lui xuống đi.”
“Ngươi rốt cuộc tại sao lại có tinh thần như vậy? Sẽ không chết sao?” Cửa lớn đóng lại, ngăn cách âm thanh ồn ào của chúng thần tử bên ngoài. Trong phòng rất loạn, trên mặt đất còn có thể thấy mảnh vỡ của bình hoa, cái chén. Ivy bị hắn kéo đi, nhìn không được hỏi vấn đề này. Hắn lại mang theo vài phần vui đùa, “Sẽ không, nàng từng nghe thấy Pharaoh sẽ chết vì đói sao?”
“Nhưng là con người thì phải ăn mới sống được.”
Ramesses cười, nhưng rất nhanh liền trở nên lạnh như băng, mang theo một tia bi thương, “Ai nói Pharaoh là người?”
“Không ngờ lại có người nói mình không phải là người.” Ivy muốn cười, nhưng lại không cười nổi. Hắn ta chỉ mới hơn hai năm tuổi, một người trẻ tuổi như hắn ta nhưng lại phải kiềm chế tâm trạng của mình, giữ lý trí tỉnh táo để đưa ra các quyết sách có ảnh hưởng đến cả một đất nước, một mình gánh chịu mọi áp lực. Quả thực chức vị Pharaoh này “con người” không thể làm được. Nàng liếc nhìn hắn một cái, trùng hợp hắn cũng đang nhìn nàng, con ngươi màu hổ phách lại tăng thêm phần ôn hòa, trong lòng Ivy căng thẳng, nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Nàng tới thăm ta…” Ramesses nhẹ nhàng nói, “Ta rất vui.”
Ngữ khí không thay đổi nhưng trái tim của Ivy lại kịch liệt nhảy lên, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực của nàng.
“Kỳ thật ta…”
“Đừng nói gì cả!” Ramesses tự nhiên xen vào lời của nàng, “Ta biết nàng có lý do nhưng ta không muốn nghe, ta muốn coi đó là sự quan tâm của nàng dành cho ta.”
Ivy đem lời muốn nói nuốt trở lại, suy nghĩ một hồi, vẫn là nên nói cho hắn biết. Nhưng nàng lại không biết nói thế nào về cái bí mật kinh thiên động địa kia. Quên đi, dù sao cũng là nàng vì quan tâm đến hắn mới đến. Hai người im lặng một hồi, Ivy mở miệng nói.
“Những vết thương này…”
Ramesses cúi đầu nhìn vết thương trên tay của mình, “Vết thương nhỏ mà thôi.”
“Ta có đem đến đây một ít dược liệu trị thương, giảm đau, chờ ta đi lấy cho ngươi, được không?” Ivy chợt nhớ đến bản thân có đem theo thuốc giảm đau, nàng vừa muốn đứng dậy thì lại bị Ramesses giữ lại.
“Đừng đi, thuốc giảm đau của nàng có thể so với thuốc giảm đau của ngự y Ai Cập sao?” Ramesses nói. Ở thời đại này, y thuật của Ai Cập quả nhiên là dẫn đầu, “Nàng lại đây, ngồi bên cạnh ta một chút.”
Ivy nhìn hắn, liền ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn phía bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn đã cô đơn quá lâu, có lẽ hắn thật sự muốn có một người bên cạnh, cho nên cái gì cũng không nói. Vì thế Ivy cũng không nói gì, liền ngồi cùng hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí thoảng mùi hoa sen. Thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
Không biết qua bao lâu, âm thanh của tên lính bên ngoài phá vỡ không khí yên lặng này, “Bệ hạ, bệ hạ! Thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Ramesses hơi nhíu mày, “Ngày mai rồi nói.”
“Bệ hạ, tên sứ giả Hittite kia đã trốn thoát. Hắn dùng một vật sắc bén nào đó để cắt dây xích! Chúng thần đã bắt và đang tra hỏi canh ngục.”
Nghe vậy, Ivy không khỏi kinh ngạc một chút. Không ổn, tên canh ngục đó trông có vẻ tham tiền nhưng hắn lại quý mạng sống của mình hơn cả. Chỉ sợ tra khảo một chút tra tấn một chút là hắn sẽ khai ra Shepute. Nếu như vậy thì có khả năng Shepute sẽ nhận hết tội lỗi, mà mình… chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn mọi chuyện trở thành như thế sao? Chỉ tại Jarry quá giống Ngải Huyền và nàng muốn biết gian tế thật sự là ai nên nàng không ngăn được mình mà nhúng tay vào chuyện này, kỳ thật không nên quan tâm đến hắn a!
Tên lính bên ngoài không nghe thấy phản hồi của Pharaoh, liền nói, “Có lẽ nội gián chân chính đã thả hắn, chúng ta phải sẽ tra khảo canh ngục để tìm ra thủ phạm, trả thù cho Litah đại nhân.”
Ivy sửng sốt, nếu như thế thì mình sẽ trở thành kẻ phản bội hay sao? Trong mắt nàng hiện lên một tia kinh ngạc cùng kích động, mà tất cả những thay đổi của nàng đều bị Ramesses nhìn thấy. Nháy mắt, khuôn mặt hắn giống như đông cứng lại, nhưng rất nhanh, khi Ivy nhìn hắn, vẻ mặt hắn lại khôi phục vẻ đạm bạc hàng ngày.
“Ta sẽ đích thân tra khảo hắn, đến lúc đó, các ngươi lui hết ra đi.” Ramesses đi về phía cửa.
“A, đợi chút!” Ivy theo bản năng gọi hắn, nhưng không biết nói cái tin tức kia cho hắn như thế nào, vì thế liền do dự, “Cái đó…”
Ramesses dừng lại, nâng tay ý bảo nàng không cần nói gì nữa, hắn không quay đầu lại nhìn nàng. Qua một lúc sau, hắn bình thản nói, “Chuyện này ta sẽ xử lý, nàng đi đi.”
Lời vừa nói xong, hắn đi về phía trước vài bước rồi lại dừng lại, “Nefertari, nói không chừng...có lẽ ta sẽ phát động chiến tranh với Hittite sớm hơn dự kiến.” sau đó liền đi ra khỏi phòng, các thần tử liền vây quanh hắn, cùng đi về một căn phòng khác.
Ivy ngẩng đầu nhìn bóng dáng xa dần của hắn, một loại cảm giác bất an dâng lên từ đáy lòng.
Là mình không chịu trách nhiệm được những những việc mình gây ra hay là không suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của nó? Từ khi trở lại Ai Cập một lần nữa, mọi chuyện đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó, hơn nữa còn không thể khống chế được nó. Giống như hòn đá nhỏ rơi vào dòng sông lịch sử, nó tạo ra những gợn sóng nhưng lại bị những gợn sóng đó xô đẩy. Dần dần, dần dần bị lạc mất phương hướng trong dòng sông lịch sử đó.