Chương 26: ...bởi nàng chưa từng tưởng niệm một người suốt năm năm dài đằng đẵng.

Ở trong đại sảnh này có người muốn mưu hại Pharaoh.

Người này quyền cao chức trọng, lại lấy hoa sen làm con dấu.

Người này có lẽ từng là chủ nhân của con sư tử này.

Đại sảnh tràn ngập tiếng cười, huyên náo không thôi. Bubka cũng gia nhập tiệc rượu, cùng một vài võ quan đến từ thôn Ciutat uống đến say bí tỉ. Ivy trốn đến một góc không ai chú ý ngồi xuống, tránh khỏi chỗ hỗn loạn.

Ivy cẩn thận đem con sư tử bỏ vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Ramesses. Đôi mắt màu hổ phách không có biểu tình nhận chúng thần tử kính rượu, thỉnh thoảng có vài tia lạnh lẽo lướt qua, tay chưa từng thả lỏng thanh bảo kiếm. Từ xưa đến nay, người có quyền cao chức trọng, không một ai là không có tính đa nghi cùng lãnh khốc nhưng đây chính là tố chất mà một vị quân chủ cần có. Ramesses đệ nhị có thể sống đến chín mươi sáu tuổi không hoàn toàn là do thân thể hắn khỏe mạnh, mà còn là do hắn cẩn thận, biết suy xét trước sau, tâm tư kín đáo.

Điểm ấy đã được nhìn ra sau trận chiến ở thôn Mule.

Cho dù Mentus đi theo hắn nhiều năm, hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng, Litah, Seaman là hai trọng thần cũng không ngoại lệ. Xem ra lo lắng của nàng là dư thừa. Lại nói đến bản thân mình khi vẫn ở Anh, gia tộc tranh đấu không ngừng, thủ đoạn, âm mưu đen tối, ám sát hạ độc…. không gì là không thấy.

Hai tay cô gắt gao nắm chặt con sư tử, lòng bàn tay bất tri bất giác chảy mồ hôi.

Không liên quan, dù sao hắn cũng là Pharaoh Ramesses đệ nhị a.

Lúc cô đang nghĩ ngợi linh tinh thì một đôi mắt màu hổ phách đột ngột xuất hiện trước mặt, khiến cô sợ tới mức nhảy lùi về phía sau. Khi nhìn kỹ lại cô mới phát hiện đó là một đôi mắt xinh đẹp, chủ nhân đôi mắt đó chính là cô gái có thể nói chuyện cùng các vị thần được dân chúng sùng bái- công chúa Amanra. Nàng đi tới gần Ivy, cười cười nhìn cô, “Ngươi là Ivy sao?”

Giọng nói rất êm tai, mềm mại, ngọt ngào. Ivy chân tay luống cuống gật đầu.

“Ivy, ngươi thật sự rất thông minh, khó trách vương huynh lại coi trọng ngươi như vậy. Ngay cả người được vương huynh coi trọng như Mai muốn cũng không đem ngươi giao cho hắn.”

“A… Cảm ơn!” Ivy bối rối, chuyển thành một tia ngượng ngùng, “Cảm ơn công chúa.”

“Hì hì.” cô gái nở nụ cười, khuôn mặt trẻ con mang theo vài tia hưng phấn, “Ngươi thích tiểu sư tử của ta sao?’

Ivy căng thẳng, “Là của công chúa sao?”

“Đúng, của ta. Ta vẫn luôn đặt nó ở đầu giường, chưa từng rời xa. Ngay cả những vật trang trí trên nó cũng là ta tự mình tìm người làm, dấu ấn bên trên cũng là của ta đấy.” Amanra vừa nói, lúc Ivy lấy bức tượng sư tử ở trong túi ra thì Amanra chỉ vào dấu ấn trên con sư tử, “Ngươi xem, là hình hoa sen này này, rất xinh đẹp phải không?”

“Đây là dấu ấn của công chúa?” Cô không thể tin, cô cẩn thận đánh giá công chúa Amanra. Vẻ mặt thuần khiết không có một điểm nghi ngờ.

Amanra gật đầu, “Của ta, ách…. Thật ra cũng không phải của mình ta, Mathao Nijiru cũng có con dấu này. Nói chung vương phi của vương huynh đều dùng con dấu này.”

“Amanra, muội đang tán gẫu chuyện gì cùng thần tử của ta thế?” Âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai, hai người đều không khỏi giật mình, đem sự chú ý hướng đến nơi phát ra âm thanh.

“Vương huynh!” Amanra kêu lên một tiếng, chạy đến bên cạnh Ramesses, trên mặt không che giấu được sự hưng phấn mà đỏ ửng lên. Ivy liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, cô gái này thích anh trai mình. Nàng và Ivy giống nhau, cô cũng rất vui vẻ, hạnh phúc khi được đứng cạnh anh Ngải Huyền….

Mà Ramesses lại thờ ơ, hắn ôn nhu vuốt tóc Amara, nhưng đáy mắt thủy chung là lạnh như băng. Kia một khắc, trong lòng Ivy chợt dấy lên một loại cảm xúc phức tạp, khiến cô hô hấp khó khăn. Chẳng lẽ ở trong mắt người khác, anh Huyền... cũng đối xử với mình như thế ư? Giống như Ramesses đối với Amanra thờ ơ, giống như Ramesses đối với Amanra lạnh lùng, vô tình.

Chỉ có mình cô ngu ngốc, tự cho đó là hạnh phúc.

Trong đầu chợt vang lên âm thanh của anh Ngải Huyền, tàn khốc nói, “Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, giống như anh trai của em vậy, giống như…”

“A!” Ivy thống khổ kêu lên một tiếng, hai tay bịt chặt tai mình. Xung quanh hết thảy đều không còn gì, xung quanh hết thảy đều không có âm thanh. Cô, quên rồi sao? Không phải cô quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện của anh trai sao? Vì sao bây giờ, khi nhìn cô gái xa lạ trước mắt này, cô lại cảm thấy giống bản thân mình, tình cảm này vốn đã muốn quên đi, thế nhưng lại một lần nữa xuất hiện trong lòng, khiến cho cô không thể khống chế chính mình.

“Nefertari.”

Một đôi tay to lớn chế trụ bả vai cô.

Hả?

Có người đang gọi cô sao?

Nefertari?

Ivy chậm rãi ngẩng đầu, đập vào mắt cô là đôi mắt quen thuộc. Ánh mắt mị hoặc, tràn ngập tình cảm, giống như muốn hút cô vào bên trong. Trong nháy mắt, đau đớn trong lòng rất nhanh biến mất, một cảm giác không nói rõ chậm rãi bao trùm ngũ quan, tứ chi của cô.

Đúng rồi,

Đây là ánh mắt hắn......

Nóng bỏng, tràn ngập tình cảm, giống với lúc đem cô ôm vào lòng.

Đây là ánh mắt của Bifitu!

Hai mắt của cô nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, cô khó có thể khống chế bản thân mình, kinh ngạc nhìn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt. Cái tên kia….

“Vương huynh?” Công chúa Amanra khó có thể tin kêu lên. Cho đến bây giờ, cô chưa từng thấy vương huynh của mình đối xử với ai như vậy, cũng chưa từng nghe hắn gọi cái tên này suốt năm năm, “Ai là Nefertari?”

Thanh âm của Amanra phát ra, thu hút sự chú ý của mọi người, cả đại sảnh lâm vào một mảnh tĩnh lặng, không ai dám phát ra âm thanh.

Litah nhìn về phía bên này, Bubka nhìn về phía bên này, Mathao Nijiru nhìn về phía bên này, Seaman nhìn về phía bên này, Mai nhìn về phía bên này. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía Ramesses và Ivy. Khuôn mặt Ivy tái nhợt, lui về phía sau, hai tay Ramesses giữ chặt bả vai cô, có vài phần lo lắng nhìn nàng.

Không gian yên lặng làm con người ta chột dạ, làm cho con người ta e ngại.

Ivy bối rối đem hai tay đặt trên vai mình bỏ xuống, “Bệ hạ, thần… ngươi… ngài... ta là…”

Nàng lắp bắp, nói không thành câu nên đành im lặng, lo lắng không thôi. Ramesses nhắm hai mắt lại, hai hàng lông mày hơi nhíu, hắn ngửa mặt lên trời thở dài. Một lúc lâu sau hắn cúi đầu, mở to mắt nhìn Ivy.

Đột nhiên hắn đem nàng bế lên.

Mọi người trong đại sảnh ồ lên một tiếng.

“Im lặng.” Pharaoh chậm rãi mở miệng, tất cả mọi người không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, khiến Ivy thập phần bất an. Cô hoảng sợ, muốn nhảy xuống khỏi tay hắn.

“Đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ đem nàng ném xuống đất.” Ramesses nói với cô, thanh âm ôn nhu vang lên. Thân thể cô hơi run lên, không dám cử động.

Kế tiếp nên làm thế nào đây? Thật đáng sợ, cô muốn rời khỏi nơi này.

“Các vị, nàng chính là Nefertari.” Nhưng chữ này như một hòn đá khổng lồ rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên một con sóng, rồi lan đến chỗ mọi người trong đại sảnh. Biểu tình của mọi người đều giống như nuốt một đống hạt đào cứng. Ivy cảm thấy bản thân mình trong lòng Ramesses nháy mắt biến thành đá. Cái gì? Vì sao hắn lại nhận ra, mình đã để lộ điểm sơ hở nào?

Ramesses nắm lấy mái tóc màu đen của Ivy, dùng một chút lực liền đem tóc giả kéo xuống. Là mái tóc màu vàng, giống như ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian, khiến cho mọi người cảm thán.

“Tóc màu vàng!”

“Ivy là nữ nhân.”

“Tóc màu vàng, mắt xanh, là cô gái ngoại quốc......”

Bọn họ chỉ dám suy nghĩ, không dám nói ra. Bởi hắn cấm bọn họ nói. Suốt năm năm, kể từ ngày cô gái kia biến mất, họ chưa từng nghe về cái tên này.

“Nefertari!” Ramesses thản nhiên nói, “Nàng đã hao tổn tâm huyết, đi đường xa để đến đây, ta đưa nàng về nghỉ ngơi.”

A? Ý gì? Cô vừa định mở miệng phản bác, Ramesses lại tặng cho Ivy một cái nhìn lạnh như băng, lời đến miệng liền nuốt trở về. Nàng ủ rũ nằm trong lòng hắn, bị hắn ôm ra ngoài, còn phải hứng chịu ánh mắt dò xét của mọi người trong đại sảnh.

Đột nhiên cô thấy một ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn cô, ánh mắt giống như xuyên qua người Ramesses, gắt gao khóa trụ khiến cho cô có một loại lạnh thấu xương, một loại cảm xúc bất an từ đáy lòng chậm rãi dâng lên. Nàng không khỏi nắm lấy vạt áo trước ngực Ramesses, thân thể hơi co lại. Ramesses cảm thấy hành động của nàng, cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tràn ngập thắc mắc, mà Ivy đang chôn đầu ở trước ngực hắn, không chú ý đến Ramesses.

Ramesses bước đi càng ngày càng nhanh, nhanh chóng tránh xa ồn ào ở đại sảnh.

*

Ivy bị Ramesses đưa đến một tẩm cung xa hoa, vừa vào cửa, đã được hắn nhẹ nhàng đặt trên tấm thảm màu bạc hoa lệ. Pharaoh gật đầu một cái, binh lính ở cửa liền hướng hắn hành lễ, mỗi người một bên, bắt đầu đóng cửa. Ivy ngồi một chỗ, ngơ ngác nhìn cánh cửa phía sau Ramesses đóng lại. Cô chợt liên tưởng đến tình tiết thường xuất hiện trong phim: một cô gái ngây thơ, vô tội ở trong mật thất, bất lực nhìn tên gϊếŧ người liên hoàn từng bước bước đến gần…. Một loại cảm giác sợ hãi không thể khống chế dần chiếm lấy lòng của cô. Cô cố gắng quan sát xung quanh, cố gắng tìm đường chạy trốn.

Đây là một tẩm cung hoa lệ, đồ vật bài trí rất xa xỉ, đa dạng, còn có một cái giường rất lớn, mềm mại. Giường! May mắn là Ramesses đem cô đặt trên thảm mà không phải đặt trên giường a. Lần này tiến cung cô không mang theo đồ vật phòng thân.

Cô đem lực chú ý phóng tới xung quanh, Pharaoh trẻ tuổi không đợi cô làm ra hành động gì, liền đem cô ôm chặt trong lòng, giống như muốn nghiền nát xương cô. Ivy sợ hãi, đôi môi hắn chạm đến đôi môi lạnh như băng của cô, mang theo tình cảm phức tạp, mang theo tâm tình khôn kể hôn cô. Thật sâu, cực nóng, cơ hồ muốn đem cô đốt thành tro.

Lúc này, cô không hề nghĩ điều này khác thường, bởi vì nàng biết hắn vốn dĩ không lạnh lùng, tất cả những gì hắn thể hiện bên ngoài chỉ là muốn che giấu tâm tình khó có thể nói ra của hắn.

Ivy nhẹ nhàng từ chối hắn, cô không dám kịch liệt phản ứng, bởi cô biết tính cách trước kia của hắn, loại phản kháng này là vô dụng, huống hồ, cô cũng sợ mình có hành động gì quá đáng sẽ khiến cục diện khó khống chế. Cô chỉ hy vọng hắn sẽ không quá quá xúc động mà làm chuyện quá đáng… Nhưng Ramesses cũng không vì hành động của nàng mà bỏ mặc nàng. Hắn chậm rãi rời nụ hôn sâu, sau đó buông Ivy ra, giúp nàng sửa sang lại quần áo bị mình ôm làm loạn.

Ivy gần như thụ sủng nhược kinh nhìn hắn.

Hắn ôn nhu đem Ivy ấn vào trong lòng, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô. Hắn ghé sát tai cô, giống như nỉ non mà nhẹ nhàng nói.

“Ta luôn suy đoán vì sao nàng rời đi, suy đoán năm năm.”

Cái gì......?

“Ta hiểu thế nào là mang binh đánh giặc, ta hiểu như thế nào là trị quốc phong thương, ta giỏi về kiến trúc, nhưng ta không hiểu được nàng…. Ta đoán ta không hiểu nàng.”

“Có lẽ ta rất thô bạo, chọc giận nàng khiến nàng chán ghét, ta không hề ép buộc nàng. Có lẽ ta rất lỗ mãng, không biết chăm sóc, ta sẽ học. Có lẽ chúng thần tử không chấp nhận thân phận của nàng, ta sẽ sắp xếp cho nàng. Có lẽ ta không nên lấy phi tử, ta sẽ không sủng hạnh của nàng ấy. Có lẽ ta không nên tặng cho nàng chiếc vòng tay kia, ta liền phá hủy tất cả vòng tay hình rắn của cả nước. Nàng…. lại rời đi sao?” Hắn nói liền một hơi, giống như những lời này hắn đã chuẩn bị một trăm năm, vì muốn hỏi nàng vấn đề này. Hắn rất nhanh nói xong, chỉ sợ khi mình dựng lại nàng sẽ tiếp tục rời đi, ngay cả vấn đề gì cũng không kịp hỏi.

Nàng... lại rời đi sao?

Thanh âm của hắn chứa vài phần khàn khàn. Khó có thể tin, khó có thể tin! Người ôn nhu trước mặt đã từng là một người cưỡng cầu vô lý, căn bản không liên quan gì đến nhau a. Mà khó tin hơn là, Ivy không thể khống chế trái tim mình đập loạn. Đôi mắt kia tại sao…. đỏ? Nàng vội vàng lắc đầu, dùng sức đẩy hắn ra, giống như muốn thoát khỏi mãnh thú, muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, muốn thoát khỏi khoảng cách ái muội này, “Trước khi nói chuyện này, ta muốn hỏi tại sao ngươi lại phát hiện ra ta?”

Người bị đẩy cúi đầu, bên miệng gợi lên tia cười tự giễu. Hắn đang cười bản thân mình cố chấp, bản thân mình cuồng dại, lại bị nàng lạnh lùng đẩy ra… Nụ cười này khiến cho con người ta có thấy đau lòng cùng tuyệt vọng, sau đó, hết thảy đều bị biểu cảm lạnh lùng của hắn che giấu, “Cái thời điểm kia, chỉ biết là nàng.” Hắn thản nhiên tự thuật, “Khi ta gặp người tên Ivy ở trận chiến với thôn Mule.”

“Không có khả năng!” Ivy không hề nghĩ ngợi liền phản bác.

“Nàng sẽ nói không có khả năng, bởi nàng chưa từng tưởng niệm một người suốt năm năm dài đằng đẵng.” Hắn chậm rãi nói, ngữ điệu lạnh như băng bao hàm một tình cảm kỳ diệu. Hắn nhìn thoáng qua Ivy, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập nhớ nhung, đau thương, thậm chí là thống khổ. “Chẳng qua là ta không dám thừa nhận đó chính là nàng mà thôi. Nhưng ta phát hiện, ta quan tâm nàng, ta hy vọng nàng có thể ở bên cạnh ta, có lẽ ta quá ích kỷ.”

“Ta không biết…. ngươi đang nói cái gì!” Ivy nghẹn lời, suy nghĩ rối thành một mảnh. Hai tay cô gắt gao túm lấy vạt áo mình, ngón tay nho nhỏ trở nên trắng bệch.

“Đôi mắt của nàng, không lừa được ta. Đôi mắt giống như bầu trời trong suốt, là đôi mắt đẹp nhất thế giới này. Qua đôi mắt của nàng, ta có thể thấy ta của năm năm trước, Nefertari... ta biết chính là nàng.”

Hắn lưu loát nói xong, nhưng những lời này như là nói cho nàng nghe, cũng là nói cho bản thân mình nghe. Sau đó, hắn tự nhiên nói, “Về sau nàng sẽ ở đây, có gì không vừa lòng thì nói với ta.”

Giảo hoạt, không thèm hỏi cô có nguyện ý hay không, như thế này có khác gì ngày trước đâu, bắt cô ở lại hoàng cung, đứng ở bên cạnh hắn. Năm năm, hắn thậm chí không hỏi cô tại sao lại không có chút gì thay đổi, không tìm cách xác định cô có phải là Nefertari, bá đạo đưa ra quyết định của mình. Thật là giang sơn khó đổi, bản tính khó dời.

Bất quá, ở bên ngoài với ở đây đều giống nhau. Kỳ thật, ở đây cô sẽ dễ dàng tìm kiếm manh mối hơn. “Ta ở đây một mình sao?”

“Chính xác.”

“Ta muốn Bubka chuyển đến đây với ta.”

“Bubka? Đệ đệ của Mentus, có thể. Nhưng hắn sẽ không được ở cùng một chỗ với nàng.”

Đương nhiên, Ivy trợn trắng mắt ,tiếp tục nói.

“Còn một chuyện nữa, ta muốn tham gia các buổi hội nghị quốc chính, quân sự…” A… Ivy nói xong thì có chút hối hận, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp.

Hắn không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, ngược lại kiên định kéo tay cô, nhìn vào đôi mắt của cô, “Ta đã là Pharaoh của Ai Cập, nàng muốn gì, ta đều cho nàng. Nếu nàng muốn một, ta sẽ cho nàng hai, cho dù điều nàng muốn là vô lý thì ta sẽ trở thành một hôn quân để thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng.”

Trong lòng Ivy thầm kêu không ổn, nói như vậy, thật giống như đang ám chỉ: Ta sẽ cho nàng tất cả, hãy ở lại.

Qua năm năm, hắn đã không còn là thiếu niên chỉ biết rống to. Hắn hiểu được, phải thông minh thuận theo thói quen của nàng, nên ôn hòa mà biểu đạt tình ý. Nhưng tuy hắn không nói gì nhưng hắn vẫn như cũ, uyển chuyển, trí tuệ, lại giống như mệnh lệnh.

Ở lại…

Ở lại…

Nói nhiều như vậy, vẫn là muốn nàng ở lại.

Nefertari có thể ở lại, bởi Ivy bây giờ cần phải ở lại.

Nhưng cô biết, một ngày nào đó, nàng phải làm trái điều này. Từ giờ cho đến lúc ấy… cô nên làm cái gì đây?