Chương 25: Ivy lại là nữ nhân

Ivy chụm hai tay lại thành hình cái bát, nhẹ nhàng múc nước lên. Nước nóng có mùi thơm của hoa cỏ khiến cô vừa lòng, cô nhìn bồn tắm một chút rồi đem nước đổ nên người mình. Giọt nước lướt qua da thịt non mịn của cô, rơi vào trong bồn tắm phát ra âm thanh ào ào nhỏ, không khỏi có vài phần lạnh lùng.

Đây là bồn tắm chuyên dụng cực lớn ở biệt thự trung cấp nơi Ivy đang ở, được trang trí bằng các đồ vật mang tính đặc trưng của Ai Cập trông vô cùng đẹp mắt, tuy không hoa lệ như bồn tắm mà cô đã dùng ở cung điện Thebes mấy tháng trước nhưng cô vẫn rất thỏa mãn. Xuyên đến đây đã được hơn hai tháng nhưng đây là lần đầu tiên cô được tắm thoải mái như này.

Vừa rồi, cung nữ nhất quyết đòi hầu hạ cô tắm rửa khiến cho cô thập phần xấu hổ, liên tục cự tuyệt. Vốn không có thói quen bị người khác nhìn khi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, huống hồ cô không thể để cho người khác phát hiện ra mình là nữ nhân.

Nói đi cũng phải nói lại, cô cũng không muốn người khác nghĩ cô là nam nhân. Cô muốn cải trang thành một tiểu cô nương Bắc Phi bình thường nhưng cái tên Bubka ngốc nghếch kia vừa nhìn thấy cô liền coi cô thành nam nhân. Vậy nên cô mới bất đắc dĩ lựa chọn thân phận nam nhân. Dù sao bây giờ nói cho người khác biết mình là nữ nhân thì kỳ quặc quá, hơn nữa, cẩn thận ngẫm lại thì phẫn thành nam nhân thì vẫn có nhiều ưu việt hơn, ít nhất là có thể thuận lợi có một chức quan nhỏ bên cạnh Ramesses.

Ha! Ivy, một cô gái hiện đại 17 tuổi, chạy đến Ai Cập 3000 năm trước để du ngoạn! Khi trở về nhất định phải kể cho anh Ngải Huyền nghe, nhất định anh ấy sẽ kinh ngạc không khép được miệng hoặc là mắng cô không sợ nguy hiểm a! Cô cười ngây ngốc, nhẹ nhàng xoa nắn cơ thể mình.

Hiệu quả của tắm nắng sắp hết, mà máy nhuộm da cũng gần hết mà Ivy vốn mang huyết thống da trắng, khiến cho làn da của cô khó có thể chuyển màu. Cho nên, bất luận là thời tiết có nắng nóng thế nào cô vẫn kiên trì mặc y phục dài để che chân tay, đem số thuốc còn lại phun lên những chỗ bị lộ như mặt, bàn tay,... Nhưng mà cô biết, số thuốc kia chỉ có thể dùng được hơn 10 ngày nữa, muốn thân phận không bại lộ thì cô nhất định phải tranh thủ làm xong một số chuyện, càng sớm càng tốt.

Cô nâng người lên hứng nước, nhìn chất lỏng trong suốt theo kẽ tay chậm rãi chảy đi.

Thật không ngờ, lần này quyết tâm trở lại, không ngờ mối nguy hiểm mà Bifitu gặp phải lại phức tạp như vậy, cô cơ hồ không thở được. Cô vạn nhất không ngờ âm mưu ở vương thất phức tạp và nguy hiểm gấp mấy trăm lần đấu tranh trong gia tộc. Cô đã đánh giá quá cao bản thân. Nhớ tới trận chiến với người Libya lần trước cô vẫn còn sợ hãi. Nếu như Bifitu không đến kịp thì sợ rằng mạng nhỏ của cô sẽ lưu lại ở 3000 năm trước.

Theo suy nghĩ bây giờ, Bifitu chính là ân nhân cứu cô một mạng. Cô càng không thể lấy oán báo ân được, dù sao cô cũng là người làm lịch sử thay đổi, làm cho hắn chết sớm hơn 70 năm, hơn nữa hắn đã cứu cô một mạng, cô càng nợ hắn nhiều hơn… Nhưng mà, cô vẫn không rõ, rốt cuộc là cái gì đã cướp đi sinh mạng của hắn và điều đó có liên quan gì đến mình không?

Cô hít một hơi thật sâu, đưa mặt xuống đáy nước. Trong đầu cô hiện ra khuôn mặt hoàn mỹ lạnh như băng khiến người ta phát run. Một tia bi thương dấy lên từ đáy lòng.

Cô chậm rãi thổi ra, đem nước bên miệng mình bay tạo thành bọt nước, nổi lên trên mặt nước rồi vỡ vụn như ảo mộng.

“Ivy! Ngươi muốn tắm đến bao giờ, yến hội của Pharaoh sắp bắt đầu rồi đấy!”

Đột nhiên, tiếng hét của Bubka xuyên qua gợn nước, trực tiếp vang lên bên tai Ivy. Ivy bất ngờ, quên rằng mình đang nín thở dưới nước khiến cô bị sặc. Cô cuống quýt trồi lên mặt nước, kịch liệt ho khan.

Cứ như vậy khoảng chừng mười giây, cô khó khăn điều chỉnh hô hấp, mới chợt phát hiện Bubka đang đứng bên cạnh bồn tắm, kinh ngạc nhìn cô.

Hai người nhìn nhau vài giây, Ivy mới phát ra tiếng kêu tâm tê phế liệt, sau đó chui đầu vào trong nước. Bubka bối rối kêu lên, “Xin lỗi! Xin lỗi! Ta không cố ý! Xin lỗi!! Ta… ta đi ra ngoài ngay đây!”

Bubka vừa chạy vừa lấy tay che mắt chạy về hướng cửa, không cẩn thận đυ.ng phải đồ vật bài trí gần đó, trực tiếp té lăn trên đất. Hắn kêu rên một tiếng, tay chân luống cuống đứng lên rồi lập tức vội chạy ra ngoài.

Nguyên lai, nguyên lai Ivy lại là một nữ nhân!

Bubka chạy một mạch ra khỏi phòng tắm, kinh hoàng không thôi, trái tim đập kịch liệt lại không biết là do vận động hay do chứng kiến một màn vừa rồi… Nguyên lai Ivy lại là một nữ nhân. Khó trách lại gầy yếu như vậy, khó trách lại thanh tú như vậy.

Đợi một chút, tại sao màu da trên mặt lại cùng với nàng da trên người nàng lại không giống nhau. Hơn nữa, tại sao tóc lại dài như vậy, đã thế lại không phải màu đen?

Nhưng những hoài nghi đó trong giây lát đều tiêu tán, bắt đầu hồi tưởng lại một màn vừa rồi, mặt Bubka lại nóng như lửa, không thể đứng vững. Này này, đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy…. a, lát nữa làm sao có thể đối mặt với Ivy đây!

“Bubka chết tiệt!” Đợi khoảng một lúc, sau khi xác nhận Bubka đã đi xa, Ivy mới từ trong bồn tắm bước ra, tức giận mắng chửi một phen. Hắn chắc chắn biết mình là nữ, có khi còn phát hiện khuôn mặt cùng làn da màu trắng, tóc màu vàng…. Không! Chưa chắc Bubka đã phát hiện, hắn khá sơ ý. Nhưng mà…. “Bubka chết tiệt!”

Cô một bên mặc quần áo, đội tóc giả, một bên mắng chửi Bubka.

****

“Ivy, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”

“Hả?” Hai người ngồi chung xe đi đến hoàng cung, vì một màn xấu hổ vừa xảy ra nên vẫn không nói chuyện với nhau, không khí trong xe cơ hồ muốn ngưng kết. Lúc này, Bubka bên cạnh mới đột ngột nói một câu, phá vỡ bầu không khí trầm trọng vừa rồi, cũng dọa Ivy nhảy dựng, “Ngươi nói cái gì thế?”

“Ta đã nhìn thấy thân thể của ngươi, mặc dù ở Ai Cập nữ tử khỏa thân không phải chuyện gì to tát nhưng…. ta không biết ở quốc gia của ngươi….”

“Đủ rồi, câm miệng!” Ivy tiến đến ngăn chặn lời nói của hắn, “Không được nói cho người khác biết ta là nữ nhân, có nghe thấy không! Hơn nữa ta không cần ngươi chịu trách nhiệm! Ngươi cứ coi như chưa nhìn thấy gì, cái gì cũng chưa nhìn thấy.”

Đáng chết! Đáng chết! Làm sao có thể để một thiếu niên như Bubka nhìn thấy thân thể của mình chứ! Đáng chết Ivy buồn bực nghĩ, hốc mắt không khỏi phiến đỏ lên. Anh Ngải Huyền, Ivy thật sự không tốt a! Cô thầm nghĩ, vốn thân thể này chỉ có thể cho một người xem. Kết quả…

Nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Ivy, Bubka có chút muốn nói nhưng lại thôi, đành cúi đầu, gắt gao nhìn xuống sàn xe. Còn Ivy thì nhìn dân chúng hai bên, không nhúc nhích. Trong xe im lặng như muốn đem tư thế bây giờ của họ cố định lại. Đây có lẽ là thời điểm hai người họ nói chuyện với nhau ít nhất từ trước đến nay….. Hoàng cung, quá xa.

Không biết qua bao lâu, hai người họ cũng gần đến được hoàng cung. Ivy nhẹ nhàng thở một hơi dài, nhìn về phía cung điện huy hoàng. Đột nhiên, thiếu niên tóc đỏ giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, ngẩng đẩu, kiên định nhìn Ivy, gằn từng tiếng, “Ivy, Bubka sẽ bảo vệ nàng…. dù có chuyện gì xảy ra.”

Cái gì? Ivy ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu niên, đây là lần đầu tiên cô quan sát kỹ gương mặt của Bubka. Con ngươi kia như thạch lục bảo bình thường, nguyên lai lại trong suốt đến thế, giống như dòng suối có thể thấy đáy, không mang theo một tia tạp chất. Cô đột nhiên bị loại chân thành này đả động, suy nghĩ lập tức nghẹn ở cổ, nhất thời không biết nói cái gì.

Xe ngựa, chở tâm tư hai người nhập cung.

Hoàng cung Thebes vào ban đêm đèn đuốc sáng trưng, lấp lánh giống như được xây bằng vàng, vô cùng chói mắt. Hôm nay là ngày thứ mười bảy Ramesses đệ nhị đăng cơ, hắn mời các trọng thần, tế ti cùng các hoàng thân quốc thích đến để chúc mừng. Đại sảnh thường ngày xa hoa, trống trải có chút lạnh lùng, nay tràn ngập người quyền cao chức trọng ở Thebes, các quan lại mang theo biểu tình vui sướиɠ, chậm rãi đàm luận về cuộc chiến ở thôn Mule khi Pharaoh mới đăng cơ hơn mười ngày. Mọi người đều có cái nhìn khác nhau nhưng mà chiến sự này, Ramesses đã bày ra các chiến thuật vô cùng thông minh, khiến cho mọi người không khỏi trò chuyện về đề tài này suốt mấy ngày. Thậm chí một số tướng lĩnh trong quân đội còn lấy trận chiến đó để dạy con cái của mình, “Trận chiến ở thôn Mule, con phải nhớ kĩ! Về sau con lãnh binh đánh giặc thì có thể lấy lần này làm gương.”

Ramesses nắm rõ thế cục, an bài đường lui, lấy ít thắng nhiều, xử lý tốt hậu chiến tranh, khiến cho địa vị của hắn trong lòng chúng thần tử càng thêm củng cố. Chúng thần tử vui sướиɠ tán thưởng cũng đang đợi Pharaoh đến, trong đại sảnh ngập tràn không khí vui vẻ, hài hòa.

Lúc Ivy bước vào đại sảnh, trong nháy mắt cô cảm thấy có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm mình. Kia một khắc, cô cảm giác như có một con rắn hổ mang chứa kịch độc trí mạng đang quấn chặt cơ thể mình khiến cô cảm thấy sợ hãi, thân thể hơi giật mình một chút. Cô ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, nhưng cũng không phát hiện điều gì bất thường. Tất cả mọi người đều vui vẻ nói chuyện với nhau, Bubka ở bên cạnh phát giác ra Ivy đang sợ hãi, liền tiến đến nhẹ nhàng hỏi, “Làm sao vậy!”

Ivy lại nhìn một lượt những người xung quanh, quả thật là không có gì bất thường, có lẽ do cô bị ảo giác. Cô chậm rãi lắc đầu, vừa định mở miệng trả lời Bubka thì tiếng binh lính vang lên, “Vương phi, Mathao Nijiru tới!”

Cái tên quen thuộc, cái tên khó quên.

Nhắm mắt lại , cô giống như trở về mấy tháng trước, Bifitu nói, “Mathao Nijiru, công chúa thứ mười bảy của Hittite từ hôm nay sẽ trở thành phi tử của ta. Nếu ngươi làm ra chuyện gì gây bất lợi với Ai Cập, ta sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.” những lời này... vì sao cô không thể quên chứ, Ivy dùng sức lắc đầu. Không, cô không cần nhớ tới, không cần nghĩ tới.

Nhưng cô vẫn không thể nào thuyết phục bản thân mình.

Ivy chậm rãi quay đầu, cùng các đại thần trong sảnh nhìn về phía cửa, kiễng chân chờ đợi vị phi tử đầu tiên của Pharaoh.

Mathao Nijiru đi vào sảnh. Mọi người đều phát ra một tiếng cảm thán nho nhỏ, một nữ tử xinh đẹp. Tóc dài đen mượt được búi gọn, kết hợp cùng trang sức hoàng kim lấp lánh. Làn da trắng nõn giống như từ gốm chế thành, không mang theo một dấu vết nào. Hai mắt trầm tĩnh, thật giống như diệu thạch đẹp nhất, ẩn dưới hàng lông mi dày, thật giống như một thiên thần nghe lời, không có tức giận, chỉ máy móc đi đến vị trí của mình rồi chậm rãi ngồi xuống.

Rất nhanh, mọi người bắt đầu nghị luận về vị vương phi Mathao Nijiru này.

“Đã lâu lắm rồi mới thấy vương phi Mathao Nijiru a!”

“Không phải nàng ta luôn ở trong lãnh cung sao? Vốn là cuộc hôn nhân chính trị…”

“Pharaoh quả thực không thích nàng!”

“Còn nhớ năm năm trước nàng ta rất kiêu ngạo, hiện tại đúng là trầm tĩnh hơn rất nhiều!”

“Haizz, dù đẹp đến mấy cũng chỉ là một phi tử thất sủng… Kể ra thì nàng ta cũng rất đáng thương.”

Ivy nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng, trong lòng lại dâng lên một tia thương hại. Cô còn nhớ rất rõ Mathao Nijiru, cô công chúa địch quốc dám phản bác Seti đệ nhất. Mà nay, sức sống giống như bị thời gian gặm nhấm, khuôn mặt tái nhợt, ẩn chức vẻ đẹp trống rỗng. Nếu dùng các nói của Litah thì chính là “nhìn trong ánh mắt của nàng, không thể thấy linh hồn.”

Suy nghĩ của cô hơi loạn lên, nàng vì sao lại biến thành như vậy...

Binh lính bên ngoài cửa tiếp tục kêu lên, “Vương phi, công chúa Amanra đến.”

Cái tên nghe lạ quá, Ivy nghiêng người, kéo góc áo của Bubka, “Công chúa Amanra là ai vậy?”

Mặt Bubka đỏ lên, nhẹ nhàng kéo góc áo trong tay của Ivy lại, ôn nhu, lễ phép, “Là muội muội của bệ hạ, nghe nói công chúa có thể nói chuyện với thần. Tuy rằng là vương phi nhưng cũng bởi vì nguyên nhân chính trị…. Với cả, chúng thần cùng chư vị tế ti cũng cật lực khuyên bảo Pharaoh cưới nàng…”

Ivy cố gắng nghe, lại bị hành động vừa rồi của Bubka khiến cho bất mãn. Làm cái gì vậy chứ, dù biết mình là nữ nhân thì cũng không nên thay đổi 180 độ như vậy chứ, khiến cho người ta rất xấu hổ a. Cô không thèm để ý Bubka nữa, nhìn về phía cô gái vừa đi vào.

Ôi, trẻ quá, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn mình, mười sáu tuổi… có lẽ chỉ mười lăm tuổi?

Công chúa Amanra chính là một cô gái điển hình của Ai Cập, làn da màu đồng, tóc ngắn màu nâu đậm, còn nhỏ nhưng thân hình cũng vô cùng đầy đặn, kết hợp với trang sức hoàng kim càng làm tăng thêm khí chất hoàng gia. Nàng mang theo nụ cười ngọt ngào, ung dung, thong thả bước vào đại sảnh. Ivy bị cặp mắt màu hổ phách trên gương mặt non nớt của nàng thu hút, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt Amanra.

Cô gái kia giống như phát giác được ánh mắt của cô, đột ngột qua đầu lại, đến khi ánh mắt màu hổ phách chạm ánh mắt của Ivy, Ivy cảm thấy có một tia mê hoặc khó từ chối. Mà nhìn kỹ, nụ cười của cô gái đó rất ngọt ngào, chính là nụ cười tràn đầy sức sống cùng hào quang, khiến cho Ivy có chút choáng váng.

Đôi mắt giống nhau, ngầm ám chỉ cái mối quan hệ không thể xóa bỏ- huyết thống. Ivy dùng tay che mắt mình lại, trong lòng giống như có một cơn sóng to. Trong lòng tràn ngập hâm mộ, hâm mộ nàng có thể gả cho anh trai của mình. Trong lòng tràn ngập ghen tị, ghen tị nàng có thể gả cho người kia…. Ghen tị, thật đáng sợ nhưng mà trong lòng cô lại có cảm giác đau đớn, có lẽ chỉ có thể dùng từ ghen tị để miêu tả.

“Pharaoh giá lâm…”

Binh lính hô to một tiếng, trong sảnh chợt im lặng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa. Cách đó không xa, hai người trẻ tuổi khí chất bất phàm đang chậm rãi tiến vào.

Ramesses một thân áo trắng đơn giản, thắt đai lưng vàng óng, tay cầm đoản kiếm tinh xảo, hắn là người duy nhất trong đại sảnh được mang theo vũ khí, tóc màu rám nắng tùy ý buộc ở phía sau. Đi phía sau hắn chính là Litah, tóc đen dài đến ưng, mỉm cười đi phía sau Ramesses.

Chúng thần cung kính đứng hai bên, hướng Pharaoh hành lễ. Ramesses nhẹ nhàng khoát tay, “Ngày hôm nay chỉ cần ăn uống vui chơi, miễn tất cả lễ tiết.” Trong đại sảng vang lên tiếng đa tạ, thanh âm vui mừng lại dần dần trở lại. Ramesses ngồi trên ngai vàng, tùy ý tựa lưng vào đệm lông phía sau, lấy chén rượu trong tay thị nữ, nói với mọi người, “Tối nay các vị không cần câu nệ tiểu tiết, quần thần cùng vui!”

Nói xong, một ngụm uống cạn. Đại sảnh trở lại ồn ào, mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau. Ramesses lại cho thị nữ rót một chén rượu, ý bảo mọi người im lặng, “Các vị, hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng, ta có chuẩn bị một phần lễ vật cho các ngươi!” Ramesses quay đầu nhìn thoáng qua công chúa Amanra bên cạnh, cô gái kia liền trong tay thị nữ một thứ gì đó được che kín, cẩn thận đem đến bên cạnh Ramesses.

“Chư vị, đây chính là bảo bối của Amanra, nàng đã cầu khẩn các vị thần chúc phúc cho nó rất nhiều lần. Nó là một vật may mắn, có thể các ngươi sẽ rất muốn có được nó…” Các thần tử một mảnh tán thưởng, đều tin tưởng không chút nghi ngờ, đó chính là bảo vật của công chúa Amanra có thể nói chuyện với các vị thần. Nếu có thể sở hữu được nó thật là phúc ba đời a! Chỉ có một mình Ivy đứng một bên bĩu môi. Chẳng lẽ chỉ có một mình cô nhìn ra đây là một lời nói dối hay sao? Khó trách lại muốn cưới em gái của mình, xem ra mọi người rất sùng bái công chúa Amanra.

Đang trợn trừng mắt, cô đột nhiên cảm thấy tầm mắt Ramesses đang dừng trên người mình, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cặp mắt mê hoặc kia, chính là lướt qua mọi người, khóa lại trên vẻ mặt khinh thường của mình. Cô cuống quýt điều chỉnh biểu cảm của mình, làm ra bộ dáng sùng bái. Kia một khắc, Pharaoh trẻ tuổi bên miệng gợi lên một tia cười không dễ phát hiện, nhưng chưa đến một giây lại biến mất dưới gương mặt lạnh như băng của hắn.

Ramesses khoát tay, Amanra liền đem miếng vải đen bỏ ra. Mọi người trong đại sảnh thở nhẹ một hơi, lần này, đến cả Ivy cũng không ngoại lệ. Cái kia chính là một pho tượng nho nhỏ tinh tế hình sư tử. Tuy rằng được chế tạo từ hoàng kim nhưng lại vô cùng sống động, hai mắt sáng ngời có hồn, trên người sư tử được trang trí bằng bảo thạch hoa lệ, khiến cho người khác chói mắt. Thật không nghĩ tới, một quốc gia cổ đại ba ngàn năm trước lại có thể có kĩ thuật điêu khắc như thế này.

Ramesses cầm bức tượng trong tay, “Ta sẽ ban thưởng thứ này cho người cơ trí nhất ở đây. Ta sẽ tùy ý chọn ra một thần tử để ra đề, ai có câu trả lời thông minh nhất thì con sư tử này sẽ là của người đó.”

Ramesses cố ý tạm dừng một chút, thấy quần thần đều xoa tay, nóng lòng muốn thử, “Mai!” Vừa dứt lời, một nam nhân diện mạo xấu xí đứng dậy, “Ngươi thân là đệ nhất kiến trúc sư của Ai Cập vậy nên người ra đề đi!”

Nam tử khiêm tốn cúi người, “Tại hạ bất tài như vậy… Làm thế nào để đo chiều cao của thần miếu sắp được hoàn thành…. Phải có phương pháp chuẩn xác và nhanh nhất!”

Chúng thần một mảnh nghị luận, một thần tử trẻ tuổi nóng lòng muốn thử sức, “Có thể tìm cột đá cao nhất chống đỡ thần miếu, rồi đó độ cao của những tảng đó của cột đá đó là được.” Mai nhíu mày, người trẻ tuổi mặt đỏ ửng, lùi về phía bên trong đám người.

Qua khoảng một phút, một võ quan hơi lớn tuổi bước ra, “Cho người làm một cái thước đo rồi đo từ điểm cao nhất của thần miếu.” Quần thần một mảnh cười nhạo. Mai nghe xong chậm rãi lắc đầu, ý bảo đây không phải cách đơn giản nhất.

Lại có thêm mấy người nữa đưa ra câu trả lời, nhưng Mai đều lắc đầu. Rất nhanh, những quần thần trong triều muốn thử giờ cũng im lặng. Ramesses không biểu tình nhìn họ, “Thế nào? Các vị đều mưu trí như vậy mà lại không giải quyết được câu hỏi của Mai hay sao?” Nghe vậy, các đại thần có vài phần xấu hổ, tất cả đều cúi đầu xuống.

Đại sảnh lâm vào trạng thái im lặng, đột một âm thanh nhỏ phát ra từ phía đám thần tử, “Ta, ta muốn thử một chút.” Đám thần tử đều hướng mắt tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng lại không thấy cái gì. Một lát sau, Ivy mới bước được ra phía trước. Đám thần tử nhìn dáng người nhỏ bé cùng khuôn mặt non nớt của Ivy thì không khỏi khinh thường, khoanh tay trước ngực, bộ dáng chờ xem kịch vui.

“Bệ hạ, xin cho thần thử một chút.”

Ramesses hơi hơi vuốt cằm, ý bảo cô có thể nói. Ivy không nhanh không chậm, “Nếu muốn biết độ cao của thần miểu, chỉ cần có một chiếc gậy dài là được.”

“Một mahdi?” Mai mở miệng.

Ivy sửng sốt một chút, mahdi là cái gì? Là đơn vị đo độ dài sao, kệ đi…. “Đúng vậy, một mahdi.”

Đám thần tử đều lắng tai nghe, chẳng lẽ cầm cái gậy đó đi đo từng chút một? Thật nực cười. Ivy lại thản nhiên nói, “Sau đó cắm chiếc gậy này đứng thẳng trên mặt đất vào giữa trưa, sau đó độ dài của cái bóng chiếc gậy và độ dài của cái bóng thần miếu…. độ dài của cái bóng thần miếu dài gấp độ dài cái bóng của chiếc gậy bao nhiêu lần thì chiều cao của thần miểu chính là từng ấy mahdi.”

Trong đại sảnh một mảnh im lặng, sau đó âm thanh bùng nổ. Ivy trong lòng thầm buồn cười, kỳ thật đây chỉ là kiến thức phổ thông của một đứa trẻ tiểu học.

Mai cung kính khom người về phía Pharaoh, “Bệ hạ, vị Ivy này tuy còn nhỏ nhưng kiến thức lại uyên bác như vậy, đây là kỹ xảo đo đạc mà chỉ những kiến trúc sư ở Ai Cập mới biết, thật sự bội phục. Không biết Ivy có nguyện ý trở thành một kiến trúc sư hay không?”

Ivy đỏ mặt, liên tục xua tay. Rõ ràng là không có gì mà lại bị người khác nói là kiến thức uyên bác, quả thực là châm chọc a. Đang lo lắng không biết từ chối như thế nào, Ramesses đã lên tiếng, “Ivy là một nhân tài hiến có, ta muốn giữ hắn bên mình để bày mưu tính kế. Nếu như viện kiến trúc thiếu người thì ta sẽ đưa tới những thanh niên tài hoa khác.”

Mai lại khom người một cái, cung kính lui xuống. Ramesses lại hướng đến chúng thần tử nói, “Xem ra, Ivy là người chiến thắng, ta sẽ ban con sư tử này cho hắn… Ivy, còn không mau lên lĩnh thưởng.”

Ivy dọ dự một hồi, bị Bubka ở phía sau đẩy nhẹ một cái, cô mới thất tha thất thểu đi tới, đứng trước mặt của Ramesses. Ramesses đứng lên, đi đến trước mặt cô, cách cô chừng vài bước rồi dừng lại, dáng người cao lớn ngăn chặn ánh sáng từ ngọn đèn trước mặt Ivy. Ivy hơi mất tự nhiên nhìn thẳng vị Pharaoh trẻ tuổi. Đã lâu lắm rồi cô mới được nhìn hai mắt của hắn ở cự ly gần như vậy, đôi mắt màu hổ phách kia luôn chứa đựng một loại mê hoặc thần bí. Ramesses nhẹ nhàng kéo tay cô qua, đem bức tượng sư tử đặt vào tay. Khoảnh khắc ngón tay lạnh như băng kia chạm vào cô, thời gian như ngưng lại, mọi thứ xung quanh dường như không tồn tại, thế giới này chỉ có hai người họ. Cô nhìn vào hai mắt hắn, cô thấy được một tia biểu cảm khó nói, ôn như nhưng đau thương, bất tri bất giác nhảy vào lòng cô.

Nhưng giây tiếp theo, hắn rất nhanh xoay người đi về vị trí của mình, giơ chén rượu lên, mọi người lại vui vẻ nói chuyện, uống rượu với nhau. Thời gian bắt đầu trôi đi, Bubka đem Ivy kéo lại, “Phát ngốc cái gì vậy?”

Ivy đang cầm bức tượng sư tử trên tay, không kịp phản ứng thì đã bị Bubka kéo lại. Cô nhìn chằm chằm bức tượng trên tay, đột nhiên đáy mắt cô xuất hiện một tia kinh ngạc. Ở phần eo của bức tượng có một dấu ấn tinh tế rất nhỏ. Đó là hình một đóa sen, rất rõ ràng…