Đến năm mười lăm tuổi, Ivy mới biết được thân thế của mình.
Trong trí nhớ của cô, cô sống cùng với mẹ trong một căn phòng nhỏ, chỉ có cô và mẹ làm bạn với nhau. Mẹ Ivy chính là một mỹ nhân phương đông điển hình, mái tóc dài thẳng tắp, làn da trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều. Ivy tuy được thừa kế nhưng nét đẹp của mẹ nhưng cô lại có đôi mắt màu xanh biển và mái tóc màu vàng, ám chỉ rằng thân thế của cô không đơn giản.
Ivy từng hỏi mẹ tại sao vẻ ngoài của mình lại khác với mọi người như vậy nhưng người mẹ xinh đẹp của cô chỉ ôn nhu cười rồi lảng tránh vấn đề của cô.
Lúc học tiểu học, một đứa con trai trong lớp thường nhìn mái tóc của cô mà nói những lời ác ý, còn kêu cô là “con nhóc” nhưng Ivy lại không tức giận. Lên trung học, tướng mạo của cô càng ngày càng nổi bật và luôn đứng thứ nhất trong các cuộc thi nên một số nữ sinh đối với cô vô cùng ghen tị, luôn ở phía sau cô mà thì thầm to nhỏ, nói mẹ của cô đã kết hôn mà còn đi câu dẫn người khác rồi sinh ra cô nên mới không biết bố của cô là ai.
Những lời nói này đã chọc giận Ivy, chính mắt nhìn thấy người lan truyền tin đồn, cô tựa như một con hổ nhỏ bị chọc giận, mất lý trí mà lao đến tát mấy nữ sinh kia một cái.
Lúc mẹ của Ivy nhận được thầy giáo liền vội vội vàng vàng đến trường, thấy đứa con gái xinh đẹp của mình tóc tai lộn xộn, khuôn mặt hung ác, đứng bên cạnh là mấy nữ sinh đang khóc lớn. Khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vài tia khó hiểu, “Đây là làm sao vậy? Vy, con không sao chứ?”
“Bọn họ nói xấu mẹ... nên con mới đánh bọn họ.” Ivy tức giận nói với mẹ.
Mẹ Ivy khó xử nở một nụ cười tao nhã, mấy nữ sinh đang khóc khi cũng bị nụ cười của bà hấp dẫn. Bà chuyển hướng sang nhìn mấy nữ sinh kia khiến chúng sợ hãi, sợ bà sẽ trách mắng nhưng bà chỉ hơi khom người, nhẹ nhàng mà nói, “Thật sự xin lỗi các con.” Mấy nữ sinh kia khuôn mặt thoáng đỏ ửng, ngừng khóc nức nở. Bà lại nhìn chằm chằm thầy giáo, nhận được sự đồng ý của thầy giáo liền kéo Ivy đi ra ngoài.
“Mẹ, tại sao lại phải xin lỗi bọn họ? Bọn họ nói xấu mẹ mà.” Bà kéo Ivy ra đến cổng trường, đứa con gái mười bốn tuổi thập phần bất mã mà kêu to. Bà không nói gì, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng giúp cô chỉnh sửa lại đầu tóc, quần áo.
“Không cần phải so đo với bọn họ. Cần phải giữ phong độ và sự tao nhã của mình trong mọi trường hợp, nhớ chưa?”
Sau ngày hôm đó, những tin đồn không tốt về mẹ cô cũng biến mất như chưa hề tồn tại mà những lời ca ngợi về khí chất tao nhã, hào phóng của mẹ cô thì ngày càng tăng. Ivy lúc đó còn nhỏ liền nhớ kỹ những lời mẹ nói, để đối phó với mọi chuyện thì nên dùng sự tao nhã, sự tha thứ cùng trí tuệ chứ không phải là dùng vũ lực.
Cô cố gắng học tập mẹ để có thể trở thành một người phụ nữ có khí chất nhưng mẹ cô lại không cho cô nhiều cơ hội. Vào mùa đông năm cô mười lăm tuổi, mẹ cô mang theo nụ cười ôn nhu mà ra đi trên giường bệnh do căn bệnh tim quái ác.
“Mẹ, mẹ! Mẹ đừng như vậy mà, mở mắt ra nhìn con đi! Mẹ, không còn mẹ con biết phải làm sao đây.” Con ngươi màu xanh nước biển to tròn của Ivy tràn đầy nước mắt, bất lực không biết nên làm gì.
Mẹ cô chỉ có mang theo thần sắc mệt mỏi mà tươi cười, “Vt, về sau con phải sống thật kiên cường!”
“Không, con chỉ muốn ở bên cạnh mẹ thôi.” Ivy kêu lên, nhưng cũng chỉ biết tuyệt vọng mà ôm lấy nỗi đau thương.
Mẹ cô cũng không kịp an ủi con gái, bà nâng cánh tay gầy yếu trắng nõn lên, muốn vuốt ve mái tóc của Ivy nhưng thần chết đã lấy đi mạng sống của bà quá nhanh.
“Mẹ….mẹ ơi!” Ivy khóc đến tâm tê phế liệt, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia đã mãi mãi khép lại.
Đến cuối cùng, Ivy vẫn không biết được cha mình là ai.
Ivy dùng những gia sản mà mẹ để lại chống đỡ được hơn nửa năm. Sau đó, một gã tự xưng là hầu tước Modle Liette ở Anh gọi điện thoại cho cô. Trong lòng cô nổi lên một tia tức giận, cô không thể tha thứ cho người cha này, khi mẹ bệnh thì ông ta ở đâu chứ. Nhưng mà hầu tước tuổi tác đã cao nhưng chưa từng buông tha cho cô, năm lần bảy lượt cầu xin mới được Ivy đồng ý gặp mặt. Thời điểm cô biết được thân thế của mình. Thì ra cô chỉ là một đứa con riêng nhưng cô cảm giác được, hầu tước lớn tuổi trước mặt thật lòng yêu thương mẹ mình. Là do mẹ mình lựa chọn cuộc sống độc lập.
Trong lòng của Ivy, hình tượng của mẹ lại một lần nữa cao thêm, vì tự tôn, tự do mà sẵn sàng đem tình cảm của bản thân đặt ở đáy lòng, quyết không thỏa hiệp. Lâu dần, Ivy dần xác định phương hướng của mình. Cô phải độc lập, không được dựa dẫm vào ai. Năm ấy cô mười bảy tuổi, cô đã đạt được những điều mà cô đặt ra. Cô ở lĩnh vực Kinh tế học được trời cho năng lực tư duy logic, tất cả đủ để an ủi người mẹ đang ở trên trời.
Hầu tước Modle Liette đối với Ivy ngày càng thêm nuông chiều. Không chỉ vì cô xinh đẹp, thông minh mà còn muốn nhân cơ hội ấy để bù đắp cho khoảng thời gian mười năm năm qua đã không quan tâm đến hai mẹ con cô. Bất kể là vương miện nữ hoàng hay bảo tàng chứa những đồ vật trân quý hay du thuyền xa hoa nhất,.... chỉ cần là thứ cô muốn thì hầu tước Modle Liette sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt lấy cho cô.
Nhưng Ivy không phải là người được nuông chiều rồi sinh kiêu ngạo. Cô cự tuyết tất cả ý tốt của cô, dốc lòng vào nghiên cứu môn Kinh tế học vĩ mô cùng Kinh tế sử học yêu thích của mình. Cứ như vậy, hầu tước lại càng yêu quý Ivy, thậm chí còn muốn đưa cô về Anh để giới thiệu với mọi người.
Vì gia sản của hầu tước Modle Liette rất lớn nên tất cả người trong gia tộc đều bày đủ mọi loại mưu kế, làm đủ mọi chuyện bẩn thỉu chỉ để tranh nhau gia sản. Tuy trong lòng Ivy không để tâm chuyện này nhưng cô và anh Ngải Huyền lại là đứa con riêng được hầu tước yêu thương nhất nên từ sớm đã trở thành cái đinh trong mắt mọi người. Cả hai đều là con riêng, luôn che chở cho nhau khiến người nhà hầu tước không thể thực hiện được những âm mưu mà ngược lại còn khiến cho những người mang ác ý nhận quả báo.
“Tuy rằng bọn họ không cố ý nhưng cũng không thể để bản thân bị coi thường được.” Lúc tố giác bọn họ có giao dịch phi pháp, Ivy bất đắc dĩ nói. Ngải Huyền có chút cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô em gái.
Mối quan hệ của Ivy và Ngải Huyền rất tốt. Trong mắt người khác, đó là tình cảm anh trai em gái nhưng đối với Ivy mà nói, tình cảm đó không phải tình thân. Đối với cô, anh là người đặc biệt nhất trên đời này. Không chỉ vì hai người là anh em cùng cha cùng mẹ mà còn vì Ivy đối với ngải Huyền đã có một thứ tình cảm gọi là tình yêu.
Ngải Huyền có khí chất và vẻ ngoài hấp dẫn mọi cô gái.
Nếu sinh ra ở mấy thế kỉ trước, hắn chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao sáng chói trong hoàng cung. Hắn sẽ giống hoa hồ điệp được mọi thiếu nữ vây quanh, tất cả đều bị sự tao nhã của hắn mê luyến. Từ các cô gái hai mươi tuổi hay các quý bà quyền thế, tất cả đều ưu ái hắn.
Tuy có quốc tịch Anh nhưng hắn lại có mái tóc đen được di truyền từ mẹ. Thời điểm nói chuyện, hắn thường lấy tay vuốt nhẹ mái tóc dài che đi đôi mắt màu xanh nước biển, để lộ một ánh nhìn ôn nhu. Một nửa dòng máu phương Đông khiến hắn đẹp hơn cả con gái, khiến cho vô số cô gái say đắm mà điên cuồng theo đuổi hắn. Đến cả thằng bạn thân của hắn cũng hay đùa giỡn, “Huyền, nếu cậu là con gái thì tôi sẽ lấy cậu làm vợ.”
Mà năm ấy Ngải Huyền hai mươi sáu tuổi có thể tham gia các đại quý tộc ở London hay các loại tiệc xã giao không chỉ vì ngoại hình của hắn mà còn là vì hắn có tập đoàn Ngải thị đứng đằng sau chống lưng. Hắn không dùng tài sản của cha mà dùng chính năng lực của mình mà thành lập một công ty từ hai bàn tay trắng. Do đó anh được cha tín nhiệm, đem công ty sát nhập vào sản nghiệp, cùng nhau thành lập Tập đoàn Ngải thị- lấy họ của mẹ mà đặt tên tập đoàn.
Có được thành quả như vậy khiến cho người khác ghen tị, trên con đường xây dựng sự nghiệp của Ngải Huyền vô cùng thuận buồm xuôi gió. Nhưng hắn đối với con gái luôn giữ thái độ không xa cũng không gần, hắn đối với mọi người rất ôn nhu, nhưng không người phụ nữ nào có thể trở thành “người phụ nữ đặc biệt” trong lòng của anh.
Thời điểm Ivy mười lăm tuổi xuất hiện trước mặt hắn, hắn cảm thấy bản thân như phát điên. Sự thông minh của cô, sự xinh đẹp, đáng yêu của cô, tính tình cổ quái của cô khiến trái tim hắn đập loạn nhịp. Hắn cơ hồ muốn lập tức cùng cô gái này kết giao, muốn biết nhiều hơn về cô và chờ đợi cô lớn lên.
Nhưng khi cả hai cùng đặt chân vào cổng nhà hầu tước, được hầu tước Modle Liette giới thiệu hai người họ với mọi người, hắn chỉ có thể tuyệt vọng mà thừa nhận, cô chính là người em gái cùng cha cùng mẹ của mình.
Nếu như không thể sống cùng với người mình thích thì ở cùng ai đều giống nhau. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ngải Huyền quyết định chọn Mina. Với hắn mà nói, Mina chỉ là một cô gái bình thường, hắn chỉ quan tâm đến bối cảnh cường đại của gia đình cô ấy có thể giúp đỡ cho việc kinh doanh của mình.
Về phần Ivy…