Chương 8: Đi qua thời không khác (2)

Từ hồi lâu trước kia, nàng từng nghe người ta miêu tả qua, Ramses là pharaong Ai Cập, có khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại lạnh như băng, đôi mắt màu hổ phách giống như có thể nhìn thấu hết thảy ngụy trang trên thế giới. Hắn là cơ trí như vậy, lại lý trí như vậy, hắn là công chính như vậy, nhưng lại cũng vô tình như vậy. Nhưng nàng chưa có dịp trải nghiệm và khảo chứng những đánh giá này, bởi vì trong trí nhớ, đôi mắt xinh đẹp mà thấu triệt luôn luôn cất dấu vô hạn nhiệt tình, luôn ôn nhu nhìn xem nàng, đối với yêu cầu của nàng luôn ngoan ngoãn phục tùng, khó có thể ức chế mà lộ ra đối với nàng dành cho sự quan tâm trìu mến.

Người đó là Ramses, là Bỉ Phi Đồ ở trong trí nhớ của nàng trải qua, trong lịch sử, là danh tự đại biểu cho hết thảy sự vĩ đại của người kia. Bọn hắn đã từng như vậy yêu thương nhau, yêu đến không tiếc tổn thương người khác. Nhưng trong cái lịch sử này, sự hiện hữu của nàng trong trí nhớ của hắn đã không còn tồn tại, chuyện đến tột cùng là như thế nào ....Nàng lại bắt đầu có chút sợ.

Tiếng bước chân chậm rãi tiếp cận, giày xăng đan khảm sức kim tuyến đứng ở trước mặt nàng. Âm thanh quen thuộc mà lạnh như băng, nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu nàng .

" Ngải Vi ngẩng đầu lên ."

Không....đây quả nhiên không phải đang gọi nàng, Nefertari cũng không phải ? Vi cũng không, hắn chưa bao giờ gọi nàng là Ngải Vi.

Thanh âm đạm mạc có một chút là không nhịn được, quyền trượng bằng vàng thô bạo mà để dưới cằm của nàng, xúc cảm lạnh như băng thoáng qua đánh nát đáy lòng nàng còn sót lại một niềm hi vọng, quyền trượng hơi dùng một chút lực.

Ngải Vi thì không cần lấy sự tùy hứng để ngẩng đầu lên.

" Không nên khảo nghiệm sự chịu đựng của ta."

Nàng còn nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy hắn. Hắn chậm rãi ngã xuống trước mắt nàng, trong một khung cảnh ở thế giới bóng đêm. Màu sắc duy nhất sinh động của hắn là khóe miệng hắn chảy ra máu tươi cùng với chiến y màu vàng chói mắt đã bị thấm ướt. Tuổi trẻ của hắn cùng dung nhan tuấn mỹ lập tức tái nhợt lại giống như tờ giấy trắng không màu, hắn lại khẽ cười, lộ ra thần sắc thỏa mãn vui vẻ, ngón tay lạnh như băng run rẩy mà xẹt qua gương mặt của nàng, sau đó giống như nước mắt của nàng đang trào xuống, mà ngã rơi xuống đất. Hắn càng không ngừng đang nói gì đó trong miệng, máu tươi trong miệng không ngừng mà trào ra, nên thanh âm kia như là rất nhỏ, làm nàng nghe không rõ bất luận một chữ nào. Vì vậy, nàng liều mạng ôm chặt lấy hắn, lại để lỗ tai nàng gần với bờ môi run rẩy của hắn.

Thời gian bắt đầu chiều dần dần chìm vào đường chân trời, gió im lặng gợi lên từng trận đất cát xoáy lên đánh vào da thịt trắng noãn của nàng, bốn phía yên tĩnh là như thế, yên tĩnh đến mức nàng cơ hồ có thể nghe được trái tim của hắn, chậm rãi, chậm rãi mà từ từ ngưng đập, ở giữa bộ ngực rắn chắc kia.

Nàng rốt cuộc nghe hiểu câu nói kia, mang theo hương vị máu, mang theo hương vị ấm áp và còn mang theo hương vị của.....yêu thương cháy bỏng.

" Vi....ngươi phải nhớ kỹ ... tạm biệt cũng sẽ không bao giờ lãng quên."

Trước mắt nàng, bỗng nhiên hoàn toàn mơ hồ, thế giới phảng phất cùng mình không tiếp tục liên quan, câu điềm mật kia, ngọt ngào làm cho người ta tan nát cõi lòng, thoáng qua là lời nói tạm biệt tàn khốc nhất.

Cằm của nàng đột nhiên kịch liệt đau nhức có lẽ không cách nào hô hấp, bởi vì nàng bị ép phải ngẩng đầu lên, mông lung ở giữa chứng kiến người trước mắt khuôn mặt đầy quen thuộc và lạ lẫm .

Cái mũi cao thẳng, lông mày tuấn mỹ phát triển, bờ môi rộng rãi, hai mắt nhắm lại đang không lộ vẻ gì mà đánh giá nàng, một vòng một số gần như trong đôi mắt màu hổ phách phút chốc xẹt qua trái tim của nàng .

Như vậy, thần sắc đạm mạc, tựa giống như viên đá lạnh như băng, kim móc, theo trong nội tâm kéo lên một chút hi vọng, sau đó tăng thêm tốc độ, càng lúc càng nhanh, thẳng đến đem nhồi vào ngực nàng tất cả những tình cảm có được đều hủy đi không còn một mảnh, chỉ còn lại một cái chỗ trống cực lớn.

Từ nơi này một giây, đủ để các biểu hiện trong quá khứ tan thành mây khói.

Nàng thật sự.....đã từng... đã từng yêu hắn sao?.

" Bệ hạ, bệ hạ , van cầu ngài."

Lão nữ hầu bổ nhào xuống dưới chân của Ramses, mặt khóc ròng ròng mà hôn hít lấy chân của hắn.

" Ngải Vi điện hạ mặc dù không phải là muội muội dòng chính của ngài, nhưng vừa rồi ngài ban thưởng cho nàng một trận chiến cơ hồ khiến cho nàng đã chết đi. Hôm nay có thể sống trở về, nhất định là tiên vương phù hộ, cầu ngài cần phải mở một mắt lưới."

Một khắc này, hi vọng còn lại cũng đã biến thành bọt nước trong không khí. Ngải Vi theo bản năng che l*иg ngực của mình lại, hóa ra..... đau đớn này một số gần như cảm giác đã chết đi là do hắn cho đấy sao , vì hài tử của hắn và Nefertari mà đem tánh mạng của nàng chẳng thèm ngó tới. Tâm chợt tê rần, một ngụm máu tươi rốt cuộc kìm nén không được, thoáng cái từ trong miệng nàng phun ra ngoài.

Đau quá, tâm trạng quá đau khổ.

" Đóa, tránh ra!"" Bệ hạ!"

Đóa nắm chặt, gắt gao chế trụ mu bàn chân Ramses.

Một giây sau, hắn không mang bất cứ tình cảm nào, đem cái thị nữ già yếu hung hăng đá qua một bên.

" Giam vào tử lao."" Dừng.... dừng tay."

Mỗi một câu nói chuyện của nàng đểu mang hương vị máu tanh, trái tim kìm nén giống như muốn xé rách đau nhức kịch liệt, nàng dùng hết khí lực toàn thân, run run, rẩy rẩy mà đứng lên, phía sau lưng mềm mại của nàng thẳng tắp mà cứng lên, hai mắt mang theo đau thương mà nhìn nam nhân trước mắt xa lạ mà quen thuộc.

" Mặc kệ ta đã làm cái gì, mạng của ta là của ngươi, ngươi tùy thời có thể mang ta gϊếŧ chết ......"

Nàng có chút dừng lại, ngón tay còn nhuộm máu tươi hướng về phía Đóa thị nữ đang ngã quỳ.

" Nhưng là nàng chỉ là muốn bảo vệ chủ nhân của mình, trung thành như thế cần phai ngợi khen mới đúng, ngươi như vậy đem nàng đi xử tử, nhưng thật ra là một cái đầu đuôi lẫn lộn tiến hành."

Hắn sửng sờ, phảng phất giống như chưa bao giờ thấy qua Ngải Vi trước mắt, hắn bình tĩnh lại đánh giá nàng một lần .

" Ngươi cũng dám can đảm nhúng tay sao? Ai Cập là của ta, ngươi đã quên ư?"" Chính bởi Ai Cập là của ngươi ."

Trong nội tâm lại là một hồi mãnh liệt đau nhức, trước mắt nổi lên hàng loạt bóng tối, mồ hôi lạnh theo gương mặt nhỏ giọt xuống, hai chân hơi run rẩy, nàng không nhanh được, có lẽ những lời này sau đó, nàng thật sự đã chết đi rồi .....Nhưng là nàng biết rõ người thị nữ già yếu này đang bảo vệ mình, nàng biết rõ nàng ta cũng sẽ trung thành với Pharaong. Nàng không muốn hắn sai lầm, gϊếŧ một người trung thành với hắn thêm nữa ....người thuần phục ở bên cạnh hắn, như vậy người gây hại chính thức cho hắn sẽ ít đi, sẽ không có cơ hội làm hại hắn không phải sao?

– " Ngươi là người đại diện trung gian giữa thần và người, ngươi là người đại diện chính nghĩa của Ai Cập, bởi vậy ngươi càng nên tuân thủ nghiêm ngặt công chính, thưởng phạt phân minh."

Trong chớp mắt ấy, nàng thấy trong mắt màu hổ phách của hắn đọc được một chút mê man, nhưng này loại cảm xúc khác thoáng qua tức thì. Ngay sau đó cũng chỉ còn lại giống như khuôn mặt điêu khắc lạnh như băng.

Nàng tự giễu mình rồi cười khổ, tốn sức ngàn vạn cực khổ, nàng rốt cục cũng đã cùng hắn tại nơi này trong lịch sử đã nhận được một lần trân quý, mà lần thứ nhất gặp, chỉ sợ cũng là lần cuối gặp. Nếu như hắn có thể một mực nhớ kỹ nàng thì tốt biết bao nhiêu, cho dù nàng lập tức liền muốn bị xử tử rồi, nàng biết là mình vẫn còn nhớ hắn, bởi vì cho dù trí nhớ của mình trải qua 3000 năm tẩy lễ, lại vẫn không có xóa đi ấn tượng về hắn. Nghĩ tới đây, nàng càng dùng sức nhìn hắn, càng dụng hết toàn lực mà nghĩ muốn nở một nụ cười bình thường, nếu như hắn có thể nhớ kỹ nàng một chút, hi vọng hắn có thể nhớ tới nàng với một khuôn mặt vui vẻ .

Nhưng là, ý thức hiện tại đang lung lay thân thể của nàng, khí lực đang theo hi vọng trôi qua, cảnh tượng trước mắt mình chạm rãi khép lại. Bóng tối bao trùm tất cả tầm mắt, một câu phát từ đáy lòng đấy, lẩm bẩm ra:

" Thật tốt....có thể nhìn thấy ngươi như vậy còn sống thật tốt, thật tốt."

Tại một khắc ngã xuống này, nàng nghe đến đại sảnh, sau vang lên thanh âm huyên náo .

Ramses.

Ngươi và sự thật trong lịch sử đều giống nhau, yêu cô vương hậu xinh đẹp kia. Ta nghĩ đối với ngươi tốt, ta nghĩ muốn bảo vệ ngươi, ở bên ngươi. Lần này, đã không có cơ hội để làm sao ? Không còn cơ hội nữa sao ?