Chương 7: Đi qua thời không khác (1)

Bốn phía là một vùng tăm tối , đoán chừng chỗ này đều là hư vô.

Chỗ nào cũng đều là yên tĩnh.

Chỗ tiếp xúc đều là hư không.

Cảm thụ chân thật duy nhất của nàng, liền là trong trái tim kia, giống như đang thiêu đốt kịch liệt thông thường, theo dòng máu lưu động, lan tràn đã đến toàn thân. Cái loại đau đớn này cướp lấy nhịp đập trái tim của nàng.

Cái này là sức mạnh của lọ thuốc kia sao ?

Nàng sắp chết phải không.

Như vậy, nàng cuối cùng chưa có trở lại bên cạnh của hắn sao ?

Không muốn, nàng không muốn chết, chuyện dù là kinh khủng, thống khổ đến cỡ nào nàng cũng có thể chống lại, tàn nhẫn cỡ nào, dù có tra tấn cỡ nào nàng cũng có thể kiên trì, nàng muốn tỉnh lại, nàng muốn gặp hắn, nàng chỉ muốn gặp hắn một lần.

Mở mắt ! Mau mở to mắt.

" Điện hạ."" Nàng đã tỉnh lại ."" Điện hạ, không có chết ."

Thanh âm huyên náo nhảy vào trong đầu nàng, ngôn ngữ cỗ xưa mà hơi quen thuộc, từ phía sau vội vả vang lên. Ngực đau đớn mà càng ngày càng chân thật tới gần, nhưng là có thể cảm nhận được trái tim nàng đang nhảy lên, da thịt nàng có thể cảm nhận được không khí khô ráo.

Nàng ...vẫn còn sống.

" Ngải Vi điện hạ, ngài không có sao chứ."

Tên quen thuộc được vang lên bên tai, trong đó có chứa lấy cách xưng hô xa lạ .

Ngải Vi hơi mê man mà mở mắt ra, trong lúc hư ảo đó, trước mắt mông lung mà thấy được thị nữ mặc trang phục và trang sức cổ Ai Cập. Đây lại là cảnh trong mơ sao, trong quá khứ mấy tháng nay trăm ngàn lần trong mộng cảnh, theo từng cái ảo giác mỗi sáng sớm biến mất.

Nàng nhắm mắt lại, lại vội vàng mở mắt ra, những người trước mắt vẫn không có biến mất. Một hồi cuồng hỉ dũng mãnh nhảy vào trong ngực của nàng, theo dòng máu lưu động rải khắp toàn thân rồi. Nàng trở về rồi sao ? Nàng trở lại bên cạnh người kia rồi sao ?

Nàng không để ý ngực nàng đau đớn.

Không để ý mặt đất cứng rắn cùng lạnh như băng, nàng dùng hết toàn lực nâng người đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía.

Ánh mặt trời rơi vào đất cát cách đó không xa, phản xạ hồi trở lại mọi thứ quang mang chói mắt rắc vào trong đại sảnh. Tượng nặn cao lớn vững vàng đứng ở trong đại sảnh thần điện hiền hòa mà lạnh như băng.

Cây cột trụ hình tròn dài hướng lên phía trên, trụ đỉnh khắc thành hình hoa sen biểu tượng của thượng Ai Cập, lấy tế tự làm chủ đề, hoa lệ mà đầy đủ sắc thái, buộc vòng quanh danh mục những vị thần của Ai Cập, đứng phía trên những viên Thạch thanh hoa là những vị Tế tự mặc trên mình những chiếc váy dài làm bằng vải cây đay thuộc loại tốt nhất, bọn hắn cầm trong tay những dụng cụ thần khí, cung kính đứng ở một bên xa.

Xa xôi hơn, đứng ở đằng sau tấm màn lụa trắng bay phấp phới, mơ hồ có thể nhìn thấy một vị nam tử hiên ngang cầm vũ khí, khuôn mặt thấy không rõ lắm mang theo vài phần xa lạ mà quen thuộc .

Nơi đây hẳn là cái thần miếu nào đó.

Nơi này là nơi thuộc về quốc gia mặt trời .

Nàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng là trái tim chợt tê rần, một cổ miệng chất lỏng vị ngọt từ trong dâng lên, nàng vội vàng dùng tay che miệng lại, không cho máu tươi trào ra .

Một gã tế tự đầu trọc tuổi đã cao đi lên phía trước, ước chừng khoảng cách với Ngải Vi 1m, đứng nghiêm cẩn thận đánh giá nàng một lát, không đợi nàng kịp phản ứng, liền đã xoay sang chỗ khác, hướng nam tử đứng lặng sau màn lụa trắng báo cáo .

" Bệ hạ, Ngải Vi điện hạ còn sống."

Hai chữ " Bệ hạ " này rõ ràng, phảng phất khiến cho máu của nàng lập tức ngưng kết rồi.

Nếu như nàng về tới thời không chính xác, như vậy người được gọi là " bệ hạ." chỉ có, chỉ có một cái người như hắn. Trong quá khứ, trong 100 ngày, mỗi một ngày, mỗi một lần nhắm mắt lại cũng có thể thấy được gương mặt hoàn mỹ của hắn mà lạnh như băng, đôi mắt màu hổ phách mà làm cho người ta đau lòng, hôm nay rốt cục cũng có thể gặp lại nữa sao? Hắn còn có thể nhớ rõ nàng không ?

Có phải lúc trước Đề Thiến nói qua, trong cái lịch sử này, nàng ở trong trí nhớ của hắn đã không còn tồn tại.

Đột nhiên, thật khẩn trương, khẩn trương đến một câu nàng cũng không thể nói nên lời. Nàng nắm thật chặt lấy vạt áo trước ngực của mình, các đốt ngón tay phát ra màu trắng. Nàng dùng sức mở to hai mắt, nhìn về phía nam tử ở phía sau tấm màn lụa trắng, đang chậm rãi tiến lại đây .

Nhưng người thị nữ già bên cạnh bước nhanh mà chạy tới ngăn ở trước mặt Ngải Vi, cúi đầu thật sâu hướng về phía nam tử, trong ngôn ngữ mang theo vài phần ý khóc. Nàng thành kính nhưng kích động lớn tiếng nói:

" Bệ hạ , bệ hạ ! Van cầu ngài, xem như vì nô tài phục vụ Vương gia mấy chục năm trở lên, cầu ngài buông tha cho Ngải Vi điện hạ đi."

Tiếng cầu khẩn thê lương mà quanh quẩn trên không của đại sảnh rộng rãi, những vị tế ti, các người hầu toàn bộ đều lạnh như băng mà bình tĩnh nhìn xem bà thị nữ phục vụ Ngải Vi té nhào trên mặt đất. Ngải Vi không hiểu nhìn bà lão thị nữ liếc mắt một cái.

Ngải Vi là đang gọi nàng sao ? Tại sao hắn phải buông tha cho nàng nhỉ? Nàng vừa xuất hiện ở nơi này, còn không có cơ hội làm ra chuyện gì, để bị chặt đầu. Nhanh chóng suy tư, nàng lại lập tức đem ánh mắt rơi vào thân ảnh sau màn lụa trắng, đang dừng bước vị tế tự tuổi cao chậm rãi mở miệng .

" Ngải Vi điện hạ, không làm tốt việc Tế tự, nàng hại chết công chúa của bệ hạ cùng Nefertari điện hạ cao quý, dù cho bây giờ chết đi, cũng không nên có câu oán giận nào ?"

Thanh âm hùng hậu đã lọt vào tai của nàng, nhưng thật giống như là từ thế giới kia bay tới, một cái thế giới thật tuyệt vọng, " Công chúa của bệ hạ và Nefertari điện hạ cao quý..."

" Nhưng là ! Nhưng là Ngải Vi điện hạ dù sao cũng là muội muội của bệ hạ ! Cho dù là vô ý phạm sai lầm, cũng thỉnh cầu bệ hạ ngạn vạn lần khai ân, làm cho nàng vừa chết ! Khuôn mặt lão thị nữ lại một lần nữa mà quỳ rạp xuống đất, cái trán già nua va vào trên mặt đất, phát ra âm thanh đυ.ng đυ.ng .

Ngải Vi mở to hai mắt, phảng phất hoàn toàn không nghe hiểu đây hết thảy những lời nói này đều đang nói về nàng hay không .

Muội muội ? Nàng đến tột cùng là muội muội của người nào. Bọn hắn không phải gọi nàng là Ngải Vi sao ? Đây là tên của nàng mà .

" Ngải Vi điện hạ, không phải huyết mạch dòng chính của vương thất, tăng thêm sai lầm như thế, chết cũng không tiếc .

Thanh âm của vị tế tự lạnh như băng. Trong thần điện, tất cả mọi người trầm mặc đứng đấy, ánh mắt mọi người là lãnh khốc vậy, các loại trình độ không đáng, thái độ xem thường không hề che giấu mà lộ ra, rơi vào trên người Ngải Vi. Lão thị nữ nức nở quỳ rạp xuống trước mặt Ngải Vi ở trên mặt đất .

Nàng đến bây giờ vừa mới định thần lại mà nói ra:

" Ta rốt cuộc đã làm cái gì."

Trong cổ họng còn có chút hơi tơ máu, tiếng nói lại khàn khàn, giống như không phải là thanh âm của mình. Ngải Vi thẳng tắp nhìn mê man sau lưng người nam tử đứng ở sau tấm màn lụa trắng, mặc kệ như thế nào, nàng cần phải chính miệng xác nhận một chút.

" Này, người phía sau sa màn là ngươi sao ....Bỉ phi ...Ramses?"

Trong đại sảnh một mảnh xôn xao, vốn là lặng ngắt đấy, thoáng qua giống như nước ấm sắp sôi trào. Tất cả mọi người chỉ vào mặt Ngải Vi, từ ngữ tức giận, không ngừng mà hướng nàng quăng bắn hay xuyên qua.

" Làm càn, lại dám gọi thẳng tục danh Pharaong ."" Nhi nữ ma quỷ."" Xử tử ! Xử tử."

Hào khí chỉ trích là như thế này, mà kịch liệt kích động, vệ binh thần điện cơ hồ muốn tự chủ tiến lên giam hạ Ngải Vi, lão thị nữ quỳ bái dưới đất cũng quay ngược lại nhìn Ngải Vi kinh ngạc.

Nhưng vào lúc này, người phía sau tấm sa màn lụa trắng, hướng người trong đại sảnh vươn tay trái ra, chỉ một thoáng toàn bộ thần miếu giống như bị đoạt đi hô hấp, như kỳ tích mà khôi phục trật tự yên tĩnh vốn có. Trên cổ tay trái đeo bao cổ tay màu vàng, tinh tế mà khắc văn chương vương gia, tượng trưng cho người thống trị Ai Cập, địa vị cùng quyền lực độc nhất vô nhị , hai bên tế tự cung kính tách ra, một mực mông lung trước mặt nàng, trong khoảnh khắc đó trở nên rõ ràng và chân thật .

Nàng chợt cúi đầu xuống, chỉ vì trong nội tâm không cách nào ức chế khϊếp đảm cùng sự hồi hộp .