Chương 51: Gả đi (2)

"Bệ hạ! "

Sau lưng truyền đến thanh âm bái lễ chỉnh tề, bốn phía người hầu, thị nữ cùng nhau ngay ngắn hướng quỳ xuống. Thân thể Ngải Vi run lên, cơ hồ khó có thể tin. Nghĩ lại, dù sao cũng là Công chúa xuất giá, vô luận là công chúa không được yêu mến cỡ nào, theo lý thì cũng được Pharaong đích thân đi đến, tiễn đưa Công chúa lên đường, coi như là cấp cho nước phụ thuộc một bộ mặt.

Nàng không hiểu nhìn xem hắn, nhưng nhìn kỹ thì sự giằng co chưa tới một giây, sau một khắc hắn đã dắt qua tay phải của nàng, nhẹ nhàng khoát lên tay trái của chính mình.

Giống như muốn đốt cháy mình ở nhiệt độ cao mà hai người truyền tới, cánh tay trắng nõn của Ngải Vi run lên nhè nhẹ, cơ hồ không cách nào vững vàng khoát cánh tay rắn chắc của hắn. Nàng liều mạng cắn môi, đem hết toàn lực ổn định tay của mình. Nhưng là không biết có phải hay không do phía trên thân thể thực xa lạ, nàng thủy chung không cách nào ngừng được sự phản ứng của lí trí. Khó xử ở bên trong, bàn tay ấm áp che cho đôi tay lạnh như băng của Ngải Vi, ổn định sự run rẩy của nàng.

Nàng ngẩng đầu, hắn cũng đang cúi đầu xuống.

Sợi tóc nâu màu rám nắng theo góc cạch của đôi gò má rơi xuống, bờ môi khoan hậu có chút nhếch lên, con ngươi màu hổ phách lặng yên nhìn nàng, giống như nhìn thấy một khoảng không của đáy hồ thăm thẳm, đạm mạc, yên tĩnh, lại không nhìn thấu được bên trong tột cùng là đang ẩn chứa điều gì.

Sau nửa ngày, hắn nói:

– "Vô luận như thế nào, ta đã chấp nhận ngươi là huyết thống Vương gia, như vậy ta liền có nghĩa vụ cùng ngươi đi qua một đoạn đường này."

Nàng muốn mở miệng, nhưng lời nói lại dừng tại bên miệng, cái gì đều không nói nên lời.

Xa xa binh đoàn mang lễ vật gõ lớn cái chiêng, tiếng hô dân chúng dần dần vang lên bên tai. Đông vung tay lên, mang theo binh sĩ áo trắng theo hai người bọn họ bên cạnh đi qua, tập họp chỉnh tề theo cửa thành, lan tràn trên đường đá đến bờ sông Nile.

Nàng muốn đi, nàng phải lên đường. Nàng lại phải ly khai hắn !

Ngải Vi nhìn ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên mang theo một ít chất lỏng, trong cổ họng giống như bị nghẹn một khối gì cứng rắn, đột nhiên đau lên.

– "Ta còn có thể cho người thêm một lần cơ hội, ở lại Ai Cập."

Thanh âm của hắn rất thấp, thấp đến nổi nàng cơ hồ không nghe được gì, căn bản lời nói ra không phải là để cho nàng nghe.

Ở lại Ai Cập, ở lại bên cạnh hắn.

Không muốn chính mình rời đi, sau ngàn vạn khổ cực trở về Ai Cập, không muốn rời đi sau khi bỏ qua sinh mệnh mới nhìn thấy hắn.

Nhưng là...

Trong đầu Ngải Vi xuất hiện khuôn mặt của Nefertari cùng với nụ cười quyến rũ của Kamille Rotta.

Hắn có thể đem nàng gả đi cho người khác, hắn có thể đối với sinh tử của nàng mà xem thường, hắn có thể sơ sài, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu " Hôn nhân cùng tình yêu là hai khái niệm riêng biệt " đem tự tôn của nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân.

Là ai cũng tốt, nàng lại cố tình không thể chịu được làm thị thϊếp của hắn.

Tình yêu kia đã muốn biến mất, nàng không thể nhẫn nhịn một lần nữa nếu bị chà đạp.

Nàng cứng rắn đem tình cảm sắp mất đi kia thu hồi trở về, thản nhiên nở nụ cười:

– " Không."

Lông mi hắn nặng nề nhăn thành một chỗ.

– " Cứ như vậy muốn con mắt Horus sao?"

Đôi mi Ngải Vi nhẹ nhàng mà rung động, đem thanh âm phía trên chính mình ngưng tụ lại, tận lực làm cho nó bình tĩnh lại, tận lực làm dịu đi, lúc này đôi mắt nàng lặng lẽ chăm chú nhìn vào hắn, con ngươi màu xám hiện ra bóng hình của hắn.

– " Ngươi từng hỏi qua ta một người, trên thế giới này duy nhất đối với ta kêu một chữ ' Vi '."

Hắn không nói, cũng như không di chuyển thêm bước chân, tuy rằng không lộ vẻ gì, lại coi như chờ đợi đáp án của nàng. Nàng cười khổ, nhẹ nhàng vuốt cằm.

– " Đúng như vậy, hắn chính là người ta yêu."

Mặt của hắn chìm xuống, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị rõ ràng.

– " Chuyện của ngươi, ta không hứng thú"

Nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt xanh biếc trong suốt hơi bi thương, nhìn về phía sông Nile mà đượm buồn, bên trong nhẹ nhàng chảy ra giọt lệ.

– " Không quan hệ, ta chỉ là muốn tìm người để nói."

– " Ta không muốn biết, im lặng!"

Không hiểu sao, sự nôn nóng cứ tràn vào trong lòng Ramses. Hắn không muốn nghe, không muốn nghe nàng kể về người yêu của mình.

Nàng dù sao đã muốn đi, nàng dù sao cũng sẽ rời khỏi Ai Cập. Mặc kệ là như thế nào, tất cả đều không còn quan trọng.

– " Ở thật lâu trước kia, hắn đã từng bảo hộ ta...Lấy sinh mệnh mình trả giá."

Da thịt nơi đầu ngón tay nàng dần dần lạnh đi — nàng nghĩ đến một người khác.

Xuất giá ở trước mắt, hắn đem nàng lấy chồng xa...

Ramses trong lòng nôn nóng không rõ đứng lên.

– " Ta nói, ta không muốn nghĩ tới..."

Ngải Vi tự giễu bĩu môi, sau đó hô thở ra một hơi, chuyển hướng nhìn về phía sông Nile,

– "Đúng, ta là lừa ngươi, danh tự là Đóa nói cho ta biết ."

Đóa là lão thị nữ, biết rõ nhũ danh của hắn cũng hợp tình hợp lý đi. Nàng nghĩ như thế, bắt buộc chính mình đem tình cảm trào ra chôn chặt nơi đáy lòng, chạy trốn hướng bờ sông Nile đi tới. Vừa mới đi được hai bước, cánh tay phải của nàng chợt bị dùng sức bóp chặt, quay đầu nhìn lại, hắn đang nhìn chằm chằm mình, con ngươi sâu và đen trong suốt màu hổ phách xuyên suốt nhìn nàng.

Ngải Vi quay đầu lại, khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn không ra bất luận cái gì rõ ràng cảm xúc hỉ nộ, phảng phất như chuyện tranh chấp kịch liệt và sự đề nghị hôm qua chưa bao giờ phát sinh. Nàng một mặt âm thầm bội phục tác dụng của khuôn mặt không biểu cảm, một mặt lại vì chính mình không xác định được tương lại, có thể hay không gặp lại như bộ mặt trong bài Tú-lơ-khơ mà cảm thấy có chút bi thương. Đang lúc do dự, hắn mở miệng trước:

– "Chuẩn bị được như thế nào?"

Lời này là đối với Đông nói, thiếu niên quỳ trên mặt đất còn không tới kịp trả lời, Ngải Vi đã bước lên phía trước một bước, mang theo mỉm cười nhìn về phía người có đôi mắt màu hồ phách,

"Bỉ Phi Đồ, ta đã chuẩn bị tốt cho sự xuất phát ."

Hộp gỗ nghiền nát, đánh rơi ánh mặt trời. Thần miếu Karnak rộng lớn, thần Armon Latin vĩ đại. Hắn đứng ở trước mắt, lại xa lạ như thế. Chưa bao giờ nghe qua cái tên ' Ngải Vi ', đem hi vọng cuối cùng đánh thành bột phấn vỡ vụn.

Lông mi nàng tinh tế nhướng lên, nhìn xem khuôn mặt hắn lạnh như băng ẩn ẩn tức giận, lông mày hắn tuấn đĩnh co rút, nước mắt xoay quanh hốc mắt cường ngạnh mà không chịu rơi xuống

Quá khứ qua đi, nhiều việc như vậy đã trải qua, nàng cuối cùng cũng hiểu được, người trước mắt này, vốn không phải hắn.

Không phải là người đã chờ đợi nàng mười năm, không phải là người đã hứa hẹn với nàng, càng không phải là tình yêu dành cho nàng...

Người đàn ông ấy.

Nàng phải thừa nhận, người yêu nàng là hắn...đã mất.

Trái tim, dùng sức bảo vệ một hy vọng nhỏ bé—

Dập tắt.

Đôi mắt màu xám nhợt nhạt khẽ lộ nước mắt, dưới ánh mặt trời, trong suốt như kim cương.

Nàng nhìn hắn:

– " Về sau, ta sẽ không bao giờ...làm ngươi phiền não nữa."

Đối mặt với sự đau khổ cũng là một cách để nàng được giải thoát sau vô vàn những tuyệt vọng đớn đau. Nàng nghĩ muốn bứt ra rời đi, nhưng tại một khắc kia, một bàn tay to nguyên bản khoát lên tay nàng trở nên rất nặng, nặng đến nàng hoàn toàn không thể di động nữa phần.

Ngải Vi không nhìn tới hắn, cũng không để ý là hắn đang nhìn chính mình.

Bàn tay chồng lên cùng một chỗ, không hề có khoảng cách. Trong lúc đó không hề cảm thụ được một sự ấm áp nào, cứ như vậy mà lạnh dần đi.

Không biết qua bao lâu, tiếng chiêng của lễ binh lại một lần nữa vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên đội tàu màu trắng trên dòng sông Nile, khẽ hít sâu một hơi, mới chậm rãi buông tay nàng, bắt đầu lấy lại trạng thái tự nhiên, bước đi ổn trọng thong thả, mang theo nàng, hướng bờ sông Nile đi tới.

Pharaong tuổi trẻ đi cùng với vị công chúa tóc trắng hướng bờ sông đi tới, binh lính áo giáp màu trắng chỉnh tề từ bên đường cát đá mà di chuyển đến, dần dần xếp thành hàng phía sau Pharaong, không nhanh không chậm mà đi theo hai người hướng thuyền trên sông Nile đi tới. Ánh mặt trời cực nóng chiếu xuống, chiếu lên bọn họ cơ hồ như hoá thành màu trắng. Dân chúng đã sớm đuổi tới bờ sông vẫn kiễn chân mong đợi, một thân màu vàng áo choàng Pharaong hiện ra trong tầm mắt bọn họ, tiếng hoan hô như thuỷ triều ùn ùn kéo tới vang lên.

– " Pharaong vạn tuế! Ai Cập vạn tuế! Sông Nile ban cho Ai Cập sự hạnh phúc vĩnh hằng."

Ramses như trước không lộ vẻ gì, bước đi chưa từng gián đoạn, không có lộ ra nửa phần ý cười.

Đứng ở cạnh thuyền, hắn rốt cục cũng dừng bước, đem Ngải Vi giao cho thị nữ cung kính hai bên. Ngải Vi quay đầu lại nhìn hắn, con mắt màu hồ phách mang theo cảm xúc làm nàng không thể nào hiểu được.

Trước kia tựa hồ hồi lâu đã từng gặp qua vẻ mặt này, trong mắt hắn, lấy 0,001% giây tốc độ, hời hợt nhẹ nhàng bâng quơ mà xẹt qua.

Rất nhẹ nhàng, nhưng đã muốn phảng phất khắc sâu thần sắc ấy vào trong lòng nàng.

Nhưng hắn thuỷ chung không giải thích ý tứ phần cảm xúc kia tột cùng là vì sao. Nàng nhẹ nhàng thở dài, xoay người bước lên thuyền. Mà trong chớp mắt, hắn đột nhiên kéo nàng qua, cúi người ở bên tai nàng, mang theo cảm giác ngập tràn sự thất bại nồng đậm, hơi thở cực nóng nhẹ nhàng sát qua vành tai nàng, âm thanh xâm nhập vào trong óc.

Thị nữ hai bên cẩn thận mà đem nàng vịn lên thuyền, lễ binh gõ lên một tiếng chiêng lớn cuối cùng, thanh âm dân chúng hoan hô bên cạnh thuyền, lấn át thanh âm của cánh buồm, tiếng mái chèo khua nước.

Gió thổi lướt qua làn nước sông Nile xanh thẳm, đội tàu màu trắng chậm rãi xuôi về phía Nam, nàng thuỷ chung đứng ở mạn sườn thuyền, dùng sức hướng nhìn về phía Bắc. Không thể nhìn tới đôi mắt màu hổ phách, Đội danh dự Pharaong bên cạnh bờ Thebes dần dần không thấy được, khí phách hùng vĩ Vương Thành Thebes dần dần cũng không thấy được, nhưng mà câu nói hắn vừa nói kia lại thủy chung ở bên tai rõ ràng: "Hảo hảo mà đi theo Đông, ta muốn ngươi ... Trở về ."

Thời điểm bắt đầu nhận thức Đông, hắn vẫn mang theo một loại cung kính, ngại ngùng, rồi lại bất giác mỉm cười.

Đi thuyền mấy ngày, hắn luôn bất ly thân đi theo sát bên cạnh Ngải Vi. Hắn tùy ý ngồi ở đối diện Ngải Vi, có chút quay đầu lại đi, một bộ không để ý tới nhìn xem cát vàng xây bờ Tây sông Nile.