Chương 50: Gả đi (1)

Hắn đột nhiên kéo nàng qua, cúi người tại bên tai nàng, mang theo cảm giác tràn ngập sự thất bại, khí tức cực nóng nhẹ nhàng mà sát qua vành tai của nàng, thanh âm thật thấp thấm vào trong óc.

"Hảo hảo mà đi theo Đông , ta muốn ngươi ... Trở về ."

Nếu đây là mộng...

Thì thật sự là một giấc mộng đau lòng khiến người ta phải rơi lệ.

Nhưng vì cái gì, ta lại luyến tiếc không muốn tỉnh lại...

Công chúa Ai Cập xuất giá vào ngày kia, là một ngày bình thường lại xinh đẹp, bầu trời trong xanh đến chói mắt.

Ánh mặt trời chiếu ra như kim cương sáng chói, hoa lệ mà rơi trên cát vàng, trên mặt đất, bầu trời xanh thẳm và cao vời. Sông Nile hiền hoà mà yên tĩnh.

Phía đông thành Thebes loài dương xỉ màu xanh biếc làm nổi bật lên tảng đá lớn xây thành thần miếu, bức tường khắc thần Armon Latin lạnh như băng mà hiền hoà cùng nhìn Công chúa đi xa mà bận rộn Tế Tự cùng người hầu. Mọi người dùng thuyền nhỏ đuổi tới Vương Thành Thebes phụ cận, bọn họ cầm trong tay cây cối xanh miết, mặc một bộ y phục màu trắng chỉnh tề làm từ cây đây, đến đây để tiễn đưa vị công chúa trẻ tuổi.

Sự tình Ngải Vi công chúa xuất giá, cứ bị trì hoãn nhiều lần. Theo sự sắp đặt lúc đầu, càng về sau kéo dài, đến ngày hôm trước vội vàng. Ngày hôm nay, cũng không phải là ngày tốt mà thần Armon ban tặng, cũng không phải lễ mừng đặc biệt vận chuyển tinh tượng(xem cách di chuyển của các ngôi sao). Chính là ở phía trước một ngày, thịnh yến Vương gia rộng lớn chấm dứt, Pharaong thừa dịp lúc ban đêm triệu tập Tế Tự viện cùng công việc bên trong quan viên, phân phó đi cả ngày lẫn đêm, lấy thời gian ngắn nhất để chuẩn bị kịp cho việc thu xếp vật tư hôn lễ hoàng gia ở mức độ thấp nhất trong kế hoạch dự kiến. Truyện đạt mệnh lệnh binh sĩ suốt đêm lên đường, thừa lúc khoái mã chạy như bay ra cửa Nam Thebes thì tiến về trước Cush. Ngải Vi công chúa dự bị lên đường vào ngày hôm nay, nói không chừng quốc vương Cush còn chưa kịp nhận được tin tức. Mà đối với Tế Tự viện mà nói, thời gian lại dường như nhanh hơn, thậm chí ngay cả việc thiết yếu là xem bói cùng cầu phúc đều không cách nào hoàn thành. Mà Pharaong chỉ định ngày hôm này, liền không để ý đến sự phản đối, không tiếp tục sửa đổi, mọi người cũng chỉ đành phải sứt đầu mẻ trán sắp xếp, ra roi thúc ngựa.

Như thế mà không có người đối với quyết định này sinh ra bất kì sự bất mãn nào.

Mệnh lệnh của Pharaong là nhất, anh minh quyết sách, dân chúng tin tưởng vững chắc Ngải Vi công chúa tiến về trước Cush sẽ là mang đến lợi ích thật lớn cho Ai Cập, mặc dù rất nhiều người cũng không rõ ràng lắm cái lợi ích cụ thể là như thế nào. Nhưng mà bọn họ biết rõ ràng là, từ khi Ramses thành nhϊếp chính vương tử, thẳng đến khi kế vị được hai năm, mỗi một cử động của hắn đều khiến cho Ai Cập đi về hướng càng ngày càng thêm phồn vinh.

Bất kể là ngủ đông, ở ẩn ba năm một lần hành động quét sạch u ác tính trong nội cung ở tiệc rượu hồng môn, hoặc là cuộc chiến bình định quân phản loạn của Vương huynh ở Giza, tài quân sự của Pharaong cùng với chính trị đúng đắn, vô cùng nhạy bén mà phát huy mới có thể dễ dàng chiếm được; sau đó đối với nông dân thuế má điều chỉnh, tu kiến công sự, an bài lại một lần cho thấy hắn đối với phương diện chính sự trong nước xử lí đâu vào đấy. Đối với lão bá tánh mà nói, nếu như nói Pharaong là trung gian giữa người với thần, như vậy Ramses liền là người trung gian gần với thần nhất, sự quyết định của Ramses cũng chính là sự quyết định của thần, cách nghĩ của Ramses liền là ý chỉ của thần.

Bởi vậy, bọn họ thuận theo cách nghĩ của Ramses, cũng tin tưởng vững chắc lần này đem Ngải Vi công chúa lấy chồng ở xa Nubian, mặc dù lên đường không khỏi vội vàng, nhưng là chắc chắn sẽ khiến cho Ai Cập đi về phía trước ngày càng phồn thịnh và phát triển đỉnh cao.

Tuy không thể khiến bọn họ lập tức xoá bỏ nghi hoặc trong lòng đối với Ngải Vi công chúa về việc huyết thống và sự sai phạm lớn tạo thành cái bóng mờ, nhưng mỗi người sẽ lấy phương thức thành kính, chúc phúc thuộc về Ramses Ai Cập.

Thebes, bờ sông Nile.

Trăm tên lính tạo thành đội hộ tống, chỉnh tề mà dựng ở cách bờ sông Nile mấy mét tạo thành hai quân ở bên cạnh. Bọn họ đang mặc chỉnh tề bạch sắc sạch sẽ áo đuôi ngắn, che chở cho phần ngực rám nắng, trong tay cầm đoản kiếm có khắc hình hoa văn tinh tế. Nét vẽ có biểu tượng hạ Ai Cập cờ xí hoa sen trên không trung nhẹ nhàng phấp phới, đó là cờ xí có phần nữ tính, nhưng với tư cách là đội tiễn đưa công chúa Ai Cập, thì lại thập phần thích hợp. Hơn mười người thị nữ mặc trường sam nạm vàng màu trắng, trong tay bưng lấy các loại vật phẩm biểu tượng may mắn, cung kính đứng ở trên thuyền bên bờ sông Nile, còn có mấy danh nam tính người hầu, đang khiêng các hòm rương hoa lệ mà nặng nề hướng thuyền chậm rãi đi tới.

Ngải Vi nheo mắt lại, ánh mặt trời mạnh mẽ phản xạ lên màu sắc trắng của một đội ngũ phía trước, khiến cho đôi mắt nàng cảm thấy có chút đau nhức.

Đây là một cái hôn lễ đơn giản, thành viên đội hộ vệ thưa thớt, đội ngũ thị nữ không xa hoa, chiếc thuyền nhỏ đơn giản, quà tặng duy nhất hoa lệ là muốn ban thưởng cho Cush quốc vương. Không có quan văn đi cùng, chỉ duy nhất một người có thể vào phòng chính sự, đó là Đông. Gả cho một nước phụ thuộc Ai Cập, có được những điều này coi như là đáng giá rồi.

"Điện hạ, cần phải đi, coi chừng dưới chân."

Thanh âm của thiếu niên tuấn tú vang lên sau lưng, ngữ điệu vững vàng, tựa như sự việc hạ dược cho hắn bất tỉnh chưa hề phát sinh. Nghĩ đến lúc hắn vừa tỉnh dậy, liền bị thông báo phải theo công chúa Ngải Vi đến Cush trong bộ dạng mê mang, lại khiến cho Ngải Vi có một loại cảm xúc muốn cười.

Nàng khôi phục bộ dáng nghiêm túc, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng mà đi về phía trước một bước, trang sức trên người theo bộ pháp di động phát ra một chút tiếng va chạm. Đột nhiên, mắt cá chân mềm nhũn trang sức đeo trên tay và chân khá nặng, khiến nàng lảo đảo cơ hồ muốn té xuống bậc thang.

Một bên Đông vội vàng mà vững vàng đỡ lấy nàng, cánh tay rắn chắc hữu lực so với vẻ ngoài không được phù hợp lắm.

– "Thực xin lỗi ."

Ngải Vi mang theo áy náy đứng vững thân thể .

– "Điện hạ quá lo lắng. "

Đông lui ra phía sau một bước đứng tại bên cạnh, thanh âm trẻ tuổi ẩn ẩn mang theo một phần khí lực.

– "Đông đã từng nói qua sẽ một mực bảo hộ điện hạ, tận hết sức lực ."

Ngải Vi cười cười:

– "Không phải cái này ."

Đông dừng lại, lập tức cũng mỉm cười, trong đôi con người hồ đào sâu sắc, lộ ra một phần nhu hoà,

– "Còn có chuyện gì sao? Đông sớm đã không nhớ rõ ."

Ngải Vi cảm kích gật đầu, lập tức đem ánh mắt hướng cách đó không xa nhìn lại. Đoàn thuyền màu trắng đã tập hợp đầy đủ, chỉnh tề trên mặt đất hướng sông Nile chuyển động, tùy thời chờ phân phó.

Xem ra là không đi không được rồi. Hắn quyết tâm không đem con mắt Horus cho nàng, này vừa đi, thực là sinh tử khó đoán, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc !