Không biết trôi qua bao lâu, hắn nhẹ nhàng mà mở miệng nói:
" Ngươi... vì sao không hướng ta mà cầu xin những vật khác."
Hắn chậm rãi nói xong, trong giọng nói như đang cật lực cất giấu tâm tình gì đó, suy nghĩ một chút hắn lại bổ sung một câu :
" Trừ ngươi ra, phía trước cũng chưa ai dám cầu xin ta đồ vật gì."" Ta? Thế nhưng thứ duy nhất mà ta muốn bây giờ là con mắt Horus."
Ngải Vi bất đắc dĩ nói, khó có được mấy khi thấy hắn hào phóng như vậy, mà mở miệng muốn tặng quà cho nàng. Nhưng là trừ con mắt Horus nàng còn muốn cái gì nữa đâu ? Muốn hắn nhớ lại những gì hắn và nàng đã cùng trải qua ở thời không trước ? Nhưng điều này không thể xảy ra. Muốn hắn hứa hẹn mãi yêu nàng, căn bản là không thể ? Nếu biết là không thể, vẫn là không nên ngu ngốc mà mở miệng.
Hắn chậm rãi lắc đầu.
" Ta đã biết bí mật của con mắt Horus."
Nghe vậy, trong nội tâm của nàng cả kinh, câu này giống như có huyền cơ... chẳng lẽ có ám chỉ nàng không phải là công chúa Ngải Vi ? Có phải hắn có ý khác không ?
Trong lúc nhất thời đầu óc của nàng lâm vào khủng hoảng, buồn vui cùng nhau xông lên đầu, nàng khẩn trương đến mức cũng không biết nên phản ứng ra sao mới tốt.
Ánh trăng vẫn rơi trên khuôn mặt lặng lẽ rõ ràng của Pharaong, dọc theo chiếc mũi anh tuấn vẽ xuống một vòng nồng nặc bóng đêm, làm cho khuôn mặt của hắn nhiễm lên một loại ý tứ hàm súc đau thương khó có thể nói rõ.
Hắn đã gần như trầm ngâm nửa ngày, sau đó lạnh nhạt nói:
" Trước không nói chuyện này, nếu như ngươi không muốn đi Cush, thì đừng nên đi... "" Này con mắt Horus... "
Ngải Vi vẫn có chút gấp... lời muốn nói mới nói phân nửa, thì hắn đã dùng tay chặn miệng của nàng.
" Ta biết ngươi muốn con mắt Horus."
Nói đến đây, lông mày nồng đậm mà đẹp mắt của hắn lập tức nhíu càng ngày càng sâu. Trong mắt màu hổ phách như lóe lên ánh sáng lưu chuyển lên hào quang phức tạp.
" Nhưng mà, ta không muốn cho ngươi."" Không muốn cho ta... ?"
Ngải Vi có thể cảm giác được thanh âm của mình đã vặn vẹo, không giữ được bình tĩnh vốn có nữa....
Nàng lập tức vận dụng bộ não của mình để hiểu những gì hắn vừa nói xong, nhưng mà không thể hiểu được ẩn ý bên trong của hắn, nên lập tức đặt câu hỏi :
" Đây là ý gì."
Con mắt Horus là đầu mối duy nhất kết nối nàng giữa hiện đại và cổ đại. Hắn không muốn cho nàng, ngụ ý là hắn đã cầm được bí bảo trân quý này, nhưng không tình nguyện cho nàng sao ? Chẳng lẽ là muốn nàng cả đời này làm muội muội của hắn cho đến chết sao? Trong đầu của nàng, càng suy nghĩ càng loạn, nàng không khỏi nhẹ nhàng mà giãy dụa, muốn từ trong ngực của hắn thoát thân ra.
Ramses cúi đầu, nhìn xem thần sắc vẻ mặt kinh ngạc của nàng.
Thì lập tức lòng của hắn nhảy dựng, giống như bị đá vụn đè nát chướng ngại vật, cảm giác thật khó chịu.
" Ngươi sợ cái gì ? Ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi."
Hắn nhẹ nhàng mà nói xong, rồi lập tức thả nàng từ từ ôm trong tay, rồi đặt nàng xuống đất cho đến khi chân nàng chạm xuống tới mặt đất, đứng vững thì hắn mới buông tay mình ra khỏi người nàng.
Khi hai chân nàng tiếp xúc được với mặt đất, thì nàng theo bản năng lui thân thể về phía sau hai bước. Hai tay của nàng lúng túng mà tùy ý để buông xuống hai bên thân thể, không khỏi thoáng dùng sức mà nắm lấy vạt váy của mình. Nghi vấn lời nói ngay tại trong miệng, nhưng không cách nào nói ra được, không biết làm cách nào để hỏi.
Hắn nhíu mày, nhìn xem bộ dáng thất thố của nàng, rồi cố ý đem ánh mắt dời đi chỗ khác, tiếp tục lạnh nhạt nói .
" Ở thần miếu Kanak, ngươi nói với ta, cái người gọi ngươi là 'Vi' ".
Ngải Vi bị chuyển dời chủ đề, nên hơi sửng sốt một chút.
Ramses thấy nàng không nói gì, liền lại bổ sung một câu.
" Ngươi muốn ở cùng với hắn ?"
Trước mắt Ngải Vi tràn ngập một dòng nước mắt ướŧ áŧ. Gương mặt hắn tuấn ưỡn lên càng trở nên mơ hồ trong mắt nàng. Bởi vì nàng thấy không rõ lắm, lúc này trên gương mặt hắn thoáng cái thần sắc ôn nhu. Nếu như đây là mộng, xin cho nàng không cần tỉnh dậy, mà hãy tiếp tục cho nàng chìm vào giấc mộng đẹp, mà nàng đã đợi từ lâu.
Nàng vội vàng gật đầu.
" Muốn, phi thường... muốn ."
Nàng nghĩ đến ngàn năm không xa, không xa vạn dặm! Cho dù người này đã quên nàng rồi... Đưa những gì ký ức về nàng từ trong tính mạng của hắn, toàn bộ đều gạt bỏ, không để lại một tý giấu vết nào. Nhưng ít ra, nàng tin tưởng còn có 0,001% khả năng hi vọng hắn vẫn còn nhớ nàng, còn yêu nàng như trước.
Không gian chìm vào trầm mặc hồi lâu, hắn lại hỏi.
" Người kia ở nơi nào ?"
Nàng cơ hồ không thể tin vào tai mình, hắn ở đây quan tâm chuyện của nàng, quan tâm người nàng suy nghĩ. Cơ hồ vui sướиɠ tràn ngập qua trong lòng của nàng, trong nội tâm ôn hòa của nàng bay giờ thật giống như muốn phá vỡ tầng vỏ cứng ngoài cùng, khai ra đóa hoa sáng lạn.
Hắn ở chỗ nào ư? Đương nhiên là hắn đang ở cạnh nàng, đang đứng trước mắt nàng thật ưu tú, thật đẹp đẽ, thật sống động.
" Hắn... "
Nàng chưa kịp nói xong thì hắn đã vội cắt ngang lời nói của nàng.
" Được rồi... "
Trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy thần sắc chán ghét.
" Đây là chuyện của ngươi, vương huynh không nên hỏi nhiều mới phải."
Ở chỗ này !
Người mình yêu, mình dùng toàn bộ nhiệt tình, toàn bộ sinh mệnh để yêu người này, người mình yêu đang ở chỗ này, đang ở trước mắt mình, chỉ cần với tay ra là có thể nắm lấy, có thể chạm vào, có thể cảm thụ hơi ấm và nhịp đập trái tim của người đó...
Vậy mà vì cái gì ? Vì cái gì hết lần này đến lần khác.
Hắn thắp lên hi vọng cho nàng, rồi lại như sét đánh giữa trời quang làm cho trái tim nàng tan nát.
Đến tột cùng như thế nào, mới có thể làm cho một người triệt để hết hi vọng.
Rõ ràng là cùng một người, lại cứ giữ lại trí nhớ của hai người. Cũng giống như nhìn có hai người múa, tuy nhiên chỉ có mình nàng nhảy.
Nhưng nàng lại kiên trì như vậy, cố gắng như vậy.
Không tiếc bất cứ giá nào, dùng cái tâm tình chân thật nhất giống như viên ngọc thủy tinh sáng long lanh nhất trên đời, mà toàn tâm liều mạng bảo hộ nó, có lẽ không có khả năng nào tồn tại qua hi vọng.
Cho dù đau cũng phải rời khỏi.
Nàng bắt buộc mình nở nụ cười, nỗi khổ trong lòng như những nhát roi đánh chát chát vào tim nàng, vào mỗi một tế bào trên cơ thể nhỏ của nàng.
Linh hồn của nàng khổ sở, hận không có cách nào rời khỏi thân thể như vậy. Vì cái gì hắn còn muốn đâm nàng đến bi thương như vậy ? Nếu hắn muốn đâm nàng bị thương, vì cái gì còn phải lưu cho nàng hi vọng này.
" Như vậy, ngươi sẽ gọi tên ai đây ?"" Cái gì ?"
Ramses nhíu mày, coi như không thể giải thích vấn đề của nàng.